Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa trở về đến cửa nhà, Trương Trạch Vũ đã nghe mọi người thông báo bởi vì có fan tư sinh đang lan truyền thông tin, thế nên lịch trình trở về công ty sáng ngày mai phải đổi lại bí mật đi ngay trong tối hôm nay.

Trương Trạch Vũ bước vào phòng, nhìn quanh những đồ đạc của mình đã được gom lại một chỗ, chăn ga cũng đã được sắp xếp gọn gàng. Vali của Trương Cực đã xếp xong, đặt ở góc phòng.
Ngay cả hai chiếc giường cũng được tách nhau ra kê về vị trí cũ.

Chẳng hiểu sao lại có chút không nỡ.

"Cậu về rồi à? Tớ không biết đồ đạc của cậu sắp xếp như nào nên chỉ tiện tay gom lại một chút thôi." - Trương Cực từ trong nhà tắm bước ra.
"Ồ, cảm ơn cậu."

Trương Trạch Vũ lặng lẽ gom đồ lại, hắn cũng đến phụ giúp một tay:
"Sao thế? Mặt cứ như cái bánh mì nhúng nước vậy?" - Trương Cực mở mắt tròn xoe nhìn cậu.
"Ừm, tớ thấy chơi chưa đã thôi."
"Chịu thôi, biết làm sao được."

Trông bản mặt cậu vẫn chẳng vui lên chút nào.
"Ây da! Về đến nơi chúng ta lại trốn ra ngoài chơi không phải được rồi sao?"
Trương Trạch Vũ bị hắn chọc cười:
"Dễ dàng như thế sao?"
"Chỉ cần mình muốn thì không gì là không thể!"
"Cậu có còn muốn xuất đạo không thế? Không thể lười biếng được nữa đâu."

Nhắc đến chuyện ra mắt, Trương Cực trong phút chốc cũng ỉu xìu:
"Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này rồi?"
"Đùa một chút thôi! Xong rồi, đi nào."

Hai người kéo theo hai vali hành lý, chờ Tả Hàng và Mục Chỉ Thừa xong xuôi thì bắt đầu ra xe.

Đoàn người khởi hành trở về thành phố, ánh đèn đường bật lên chiếu sáng từng dãy đồi, làng mạc trôi dần về phía sau.

Trương Trạch Vũ vừa lên xe đã buồn ngủ, lắc lư cái đầu nhỏ qua lại một lúc thì gục xuống bên vai Trương Cực. Hắn nhẹ nhàng nghiêng người xuống thấp một chút rồi cũng thiu thiu ngủ.

Về đến cửa kí túc xá là 8 giờ tối, mọi người tập trung ăn cơm rồi ngồi xem lịch tập luyện bắt đầu từ ngày mai.

Bởi vì sắp tới sẽ lại có một buổi hoà nhạc mới nên mỗi một hạng mục đều xếp lịch dày đặc, dường như còn không đủ thời gian cho bọn họ tới trường.

8 giờ sáng hai ngày sau đó, 11 người tập hợp quay tư liệu battle chia tiết mục.

Trương Trạch Vũ chỉ chọn được một tiết mục vocal 6 người, tuy nhiên do thể hiện chưa tốt nên thầy giáo phải gặp riêng cậu để dặn dò vài điều:
"Trạch Vũ, em có nghĩ mình sẽ hoàn thành tốt phần này không? Ba bài hát khác em đều chưa làm tốt."
"Em... có thể ạ."
"Được rồi, bởi vì giọng hát của em vẫn chưa vượt qua thời kì đổi giọng, thầy sẽ đưa cho em vài bài tập nho nhỏ. Căn bản sân khấu này, thầy phải nói thật, thực ra em chỉ nhỉnh hơn các bạn ở đoạn thuộc lời bài hát thôi."

"Vâng ạ."
"Ừm, về đi."
"Dạ. Chào thầy ạ."

Sao cậu có thể không biết chứ, ở giai đoạn này, sự chuyển đổi giọng nói ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Mặt khác, cậu cũng chưa từng học qua kĩ thuật thanh nhạc nào chuyên sâu trước đây.

Trương Trạch Vũ cầm lời bài hát, bắt đầu chăm chỉ tập luyện một vài khúc ngân giọng trước rồi từ từ đến đoạn cao âm.
Đa phần cậu sẽ tập thêm vào sáng sớm ở phòng tập của bọn họ bên dưới tầng, kí túc xá thực ra là có cách âm nhưng chẳng tốt lắm, sẽ phiền đến giấc ngủ mọi người.

Vả lại Trương Trạch Vũ cũng không thích cảm giác ở một mình ban đêm trong phòng tập cho lắm.
Có hơi đáng sợ.

Trương Cực mấy hôm nay cũng bận bịu tập luyện, hắn dành thời gian ngủ rất sớm, lắm lúc còn bỏ qua cả bữa tối.
Hôm qua nghe Mục Chỉ Thừa kể lại lịch tập luyện của Trương Trạch Vũ thì Trương Cực quyết tâm sáng hôm nay sẽ dậy sớm xem tình hình  cậu. Căn bản sân khấu lần này hắn và Trương Trạch Vũ chỉ có chung duy nhất 1 tiết mục vocal và một tiết mục nhảy 11 người, còn chẳng nói với nhau được mấy câu.

Trương Trạch Vũ đang cầm tờ giấy hát theo lời bài hát trên đó, đoạn nốt cao thi thoảng sẽ bị vỡ  một số chỗ, nốt trầm sẽ lại xuống chưa tới, thậm chí nếu xuống tới rồi cũng sẽ bị crack lúc chuyển đoạn lên cao.

Trương Cực biết, giai đoạn này đối với bất kì ai cũng chẳng dễ dàng. Khi hát sẽ tồn tại một loại cảm giác bất lực vô cùng.

Hắn đi pha một cốc nước đường ấm đến gõ cửa phòng tập.
"Trương Trạch Vũ. Uống nước trước đi, dậy sớm mà không ăn sẽ dễ bị bệnh."
"Trương Cực? Cảm ơn cậu."
"Ừm."

Trương Trạch Vũ không thắc mắc tại sao hắn lại dậy sớm như thế, bởi cậu biết con người đang đứng lù lù kia rõ ràng là cố tình đến xem mình luyện tập.

Trương Cực cầm tờ giấy đọc lời bài hát trong đó, nói vu vơ:
"Chẳng phải ngày nào cũng phải tập nhảy tới 9 giờ tối sao, dậy sớm như thế cơ thể sẽ không sao chứ?"

"Không sao đâu, tớ khoẻ như trâu ấy."
"Phải, cậu khoẻ nhất! Tập tới đâu rồi, có cần tớ giúp cậu không?"
"Ừm, đoạn này..."

Đếm ngược ngày diễn ra concert, cổ họng của Trương Trạch Vũ đỡ hơn nhiều, một phần cũng nhờ có sự giúp đỡ của Trương Cực khi hát cùng cậu.

Buổi hoà nhạc hôm đó diễn ra thuận lợi vô cùng, chớp mắt chỉ cần hoàn thành tiết mục vocal này là coi như không còn gì trở ngại.
Thế nhưng cuộc đời vốn chẳng mượt mà được như thế.

Trương Trạch Vũ cầm mic chuẩn bị tới phần hát của mình, có hơi căng thẳng, thậm chí còn chẳng dám mở mắt.
Cậu đặt hết hy vọng vào bài hát này, bài hát thanh nhạc duy nhất mình được chọn.

Thế nhưng... Hát lỗi rồi, lại là một lỗi nghiêm trọng.

"Trương Trạch Vũ, không sao chứ?" - Trương Tuấn Hào cầm chai nước đưa cho cậu ở bên trong cánh gà.
"Ừm, không sao, điều này có thể dự đoán được." - Trương Trạch Vũ mỉm cười qua loa một cái.
"Cậu vẫn làm rất ổn, vẫn hay tuyệt zời." - Mục Chỉ Thừa vỗ vai cậu.

Trương Cực lẳng lặng nhìn Trương Trạch Vũ, thật lâu vẫn chưa mở lời.

Đứng trước hàng nghìn khán giả, ngước nhìn ánh đèn thuộc về mình phía bên dưới khán đài, Trương Trạch Vũ bỗng dâng lên cảm giác khó tả vô cùng.

Xin lỗi, em làm mọi người thất vọng rồi.

Trương Trạch Vũ về công ty, thế nhưng lại không lên kí túc xá luôn mà ngồi một góc ở hành lang trước phòng tập.
Cậu nhớ về lời mà lão sư nói với mẹ mình vài hôm trước.

"Mẹ Trương Trạch Vũ này."
"Thực ra... thời kì biến giọng của em ấy sẽ khá ảnh hưởng lên âm sắc. Không biết chị có dự định hướng cho em ấy phát triển theo định hướng khác không. Bởi vì rất có xu hướng vocal của Trương Trạch Vũ và một thực tập sinh khác sẽ phân hoá giống nhau. Điều này là không có lợi cho em ấy, bởi vì cơ hội debut sẽ không cao."
"Phải, hiện tại thì giọng hát vẫn chưa ổn định, thế nhưng theo dự đoán của tôi thì hai đứa sẽ có màu giọng tương tự. Chỉ có điều, cơ bản là chất giọng sẽ bị ảnh hưởng khá nhiều do một số nguyên do chủ quan khác. Đó là lý do mà tôi gọi tới cho chị, có thời gian chúng ta có thể gặp nhau trực tiếp để trao đổi thêm."
"Được."

Dù thầy giáo không trực tiếp nhắc tới, nhưng mà Trương Trạch Vũ có linh cảm thực tập sinh kia chính là Trương Cực.

Cậu bật file ghi âm một đoạn bài hát lên nghe lại một lần nữa, bản thu là vào ngày hôm qua lúc hai người họ tập duyệt.

Thực sự cũng có chút giống nhau.

Cậu ấn phát lại một lần nữa.

Thực sự giống nhau sao?

Làm thế nào lại có thể giống nhau được chứ!

Vừa lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Là Trương Cực gọi đến.

"Cậu đang ở đâu?"
"Tớ... đang ở dưới tầng."
"Cậu ăn bánh trứng không? Tớ để trong phòng cho cậu nhé?"
Trương Trạch Vũ đột nhiên rất xúc động, tuy nhiên đã kịp bình tĩnh lại trả lời hắn:
"Ừm, cảm ơn cậu."

Trương Cực xách túi đồ ăn để trên bàn nhỏ trong phòng cậu, còn dán tem ghi rõ: "Của Trương Trạch Vũ", sau đó bấm thang máy xuống tầng tìm cậu.

Trương Trạch Vũ đang ngồi cạnh cửa kính nhìn xuống phong cảnh bên ngoài, cũng không hát, không liếc nhìn tờ giấy, chỉ cầm bản nhạc ngồi đó.

Lĩnh vực đã từng là sở trường của cậu, giờ đây lại chính là điều làm cho cậu lo ngại nhất.
Cũng không ngờ được hai giọng hát từng ăn ý với nhau nhất lại đưa bọn họ vào thế đối đầu tàn nhẫn thế này.

Trương Cực yên lặng ngồi xuống.

"Trương Cực ơi, cậu có thấy phong cảnh Trùng Khánh rất đẹp không?" - cậu đột nhiên lên tiếng, còn dùng ngón trỏ chọc chọc vào cửa kính minh hoạ.
Trương Cực nhìn cậu:
"Sao lại hỏi thế?"
"Chỉ là tò mò thôi."

Dừng lại một chút, Trương Trạch Vũ lại hỏi hắn:
"Trương Cực, rốt cuộc cậu thích tớ ở điểm nào thế?"

Trương Cực hoảng loạn rồi, sao cái câu hỏi thế này mà cậu ấy cũng dám hỏi.
"Tớ... tớ..."

"Sao thế? Căng thẳng sao?" - Trương Trạch Vũ bật cười.

"Trương Trạch Vũ, cậu có muốn cùng tớ hát không, lần tới ấy." - Trương Cực đổi chủ đề.
"Tớ không chắc sẽ làm tốt đâu. Hay là cậu tìm người khác đi..."
"Nếu mà phần cậu không hát được thì để tớ hát, đừng sợ. Tớ tìm thử rồi, không ai hợp cả." - Hắn nói lia lịa cứ như sợ cậu sẽ chen vào từ chối giữa chừng.

Tớ chỉ muốn tìm cậu thôi.

Trương Trạch Vũ nhìn một màn trước mặt, bật cười:
"Trương Cực, cậu... Được rồi."
"Cậu hứa rồi đó!"

Trương Cực vui vẻ cầm bản nhạc trong tay Trương Trạch Vũ, lẩm nhẩm hát theo.

"Trương Cực này." - Trương Trạch Vũ đột nhiên lên tiếng.
"Hửm?"
"Cậu chọn tớ chỉ đơn thuần vì hiệu ứng bài hát, vì ăn ý, hay là vì điều gì khác?"

Trương Cực im lặng. Đến khi cậu quay đi, hắn mới chậm rãi lên tiếng:
"Chọn lựa cần có cả lý do sao?"
"Đương nhiên là cần rồi, không có điều gì là tự nhiên xảy tới đâu."
"Chỉ đơn thuần là tớ muốn cùng cậu hát một bài." - Trương Cực vò vò góc giấy.
"Ò."
"Cả cái phương diện kia cũng thế." - hắn buột miệng.

Trương Trạch Vũ như hiểu ra gì đó, bắt đầu mở ra một màn hội thoại kì lạ:
"Vậy cậu... không muốn biết câu trả lời của tớ sao?"

Đúng lúc này, Mục Chỉ Thừa gọi điện thoại cho cậu:
"Alo, cậu với Trương Cực đang ở cùng nhau à? Mau lên tầng họp đi."
"À, được."

Tới nơi, các anh chị nhân viên cũng đã tập hợp đủ 9 người còn lại, đưa ra thông báo:
"Từ hôm nay, Trương Trạch Vũ và Tô Tân Hạo chính thức đổi phiên."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jiyu