Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập luyện xong được phân nửa, những người còn lại cũng lần lượt thức dậy. Đa phần đều đứng hóng bên ngoài hoặc giãn cơ khởi động, chờ đợi giờ lên lớp.

Mục Chỉ Thừa bám trên vai Tả Hàng, mắt liếc về phía Trương Cực và Tô Tân Hạo đang luyện thanh nhạc bên trong.

"Rất đẹp trai nhỉ?" - Tả Hàng vừa nhích vai, kéo theo cục Mục lắc lư qua lại vừa nhỏ giọng trêu chọc.
"Anh! Nói gì đó, chuyện xưa rồi, với lại hồi trẻ trâu đó là cái thuở mà con nít con nôi xốc nổi bốc đồng thôi, đừng có nhắc lại nữa mà!" - Mục Chỉ Thừa giãy nảy lên, miệng không ngừng bắn rap, lại như sợ xung quanh nghe thấy mà âm thanh phát ra cũng nhỏ dần.
"Bộ không được khen hả, làm gì mà vội lên thế?" - Tả Hàng cười cười.

Mục Chỉ Thừa vốn là một thực tập sinh lão làng, thế nhưng tâm tư lại rất mực đơn thuần nghĩ gì nói đó. Cũng chính vì thế mà khi nhóc có ấn tượng với ai dĩ nhiên khó mà giấu được.

"Trương Cực ca ca đẹp trai lắm~" - Tả Hàng tiếp tục nhại giọng trêu chọc cậu.
"Anh!"
"Nè lúc đó em còn cầm theo poster vẫy vẫy như thế này này." - Tả Hàng vừa nói vừa múa may quay cuồng.
Mục Chỉ Thừa tức đến bật cười, vỗ vào cánh tay anh kêu cái "bép" rất lộ liễu.

Cánh cửa kính bất chợt mở ra, thu hút bốn con mắt nãy giờ vẫn đùa giỡn bên ngoài nhìn chằm chằm bóng người đang đứng sừng sững trước cửa.
"Đứng ngoài đây làm gì thế? Hai người không có lịch tập luyện sao?" - Trương Cực nhìn chăm chú bọn họ như thể ông chủ trang trại gà đang quan sát xem hôm nay nên bắt đứa xấu số nào để bỏ vào nồi hầm canh.

Đó là Mục Chỉ Thừa nghĩ thế, cậu ba chân bốn cẳng lắp bắp đáp lời rồi lôi theo Tả Hàng đang ngơ ngác bỏ chạy.
"Là-làm phiền rồi... hihihi. Đi trước nha."

"Ôi đáng sợ quá, anh không biết đâu năm đó cậu ấy chẳng đáng sợ thế này, chỉ hơi đáng sợ thôi."
Mải mê xoa xoa lồng ngực, Mục Mục không để ý Tả đại ca đã dừng lại từ lâu, bắt đầu say sưa buôn dưa với Trương Trạch Vũ.

"Ai đáng sợ cơ?" - Trương Trạch Vũ hóng hớt hỏi.
"Vừa nãy nhóc này thấy Trương Cực, sợ quá bỏ chạy." - Tả Hàng phóng ánh nhìn khinh bỉ cho Mục Chỉ Thừa bên cạnh.
"Chuyện gì thế?" - Trương Tuấn Hào lề mề nối đuôi theo sau, ló đầu ra chen vào nói.

Thế là 4 thiếu niên quyết định đứng hẳn ra ngoài hành lang tạo thành cái chợ nhỏ, xúm đầu lại buôn chuyện.
"Ối trời ơi cậu ấy lườm thế này này... cứ như sắp dùng mắt phóng chết tớ ý. Chắc là lúc đó tớ với ảnh nói to quá nên cậu ấy đi ra nhắc nhở đấy.
Tớ nói cho mà nghe, biết băng Bắc Cực không? Chữ "Cực" này với Trương Cực không khác nhau tí nào." - Mục Chỉ Thừa nói lia lịa, giữa chừng còn hoa chân múa tay loạn xì ngầu hết lên, so với dáng vẻ của Tả Hàng ban nãy chỉ có hơn chứ không kém.

"Em cứ làm lố, anh thấy vẫn bình thường mà." - Tả Hàng cười xong thì tiếp tục nhảy vào tranh luận.
"Không, nâu nâu." - Mục Chỉ Thừa chu mỏ lắc đầu, mấy đại tỷ buôn dưa có lẽ cũng phải quỳ gối gọi nhóc là ba vì độ uy tín không có kẽ hở.

"Tránh đường tránh đường." - Trương Cực một lần nữa xuất hiện, đưa tay dẹp cái "chợ" tự phát này qua một bên.

Trương Trạch Vũ nhìn hắn, thật vừa vặn Trương Cực cũng nhìn thấy cậu, cả hai đều sửng sốt một thoáng rồi mới chậm rãi rời mắt đi.

Ba người còn lại: "..."

Mục Chỉ Thừa ngồi ngay ngoài cùng, là tâm điểm cho sự dẹp đường bằng tay không ban nãy, lại bắt gặp cảnh tượng nhìn nhau đắm đuối của hai anh trai vừa rồi, bỗng giơ tay vuốt trán một cái rồi nhíu mày.

Biết bị sao luôn.

Tiểu Mục liếc nhìn Trương Trạch Vũ, đánh mắt ra hiệu, một dòng chữ vô hình "Sao chưa làm lành?" hiện lên đập thẳng vào mắt cậu.
Trương Trạch Vũ nhận được tín hiệu chỉ mỉm cười cúi đầu.
Tả Hàng nãy giờ cũng quan sát nhất cử nhất động của hai đứa em trai, im lặng nhìn cậu.

Tô Tân Hạo hớt ha hớt hải chạy theo ngay sau, như một cơn gió lướt qua bọn họ. Ai nấy cũng hiểu ý mà giải tán để tiếp tục lịch tập luyện của mình.

Sau giờ cơm trưa, buổi chiều bọn họ được nghỉ ngơi 2 tiếng sau đó tiếp tục tập nhảy.

"Này Tô Tân Hạo, cậu xem cậu làm cái gì này!" - Trương Cực chỉ vào màn hình, cười nhạo cú vấp lần ba của Tô Tân Hạo lúc di chuyển đội hình.
Chu Chí Hâm cũng hùa theo, huých vai Tiểu Tô cười rất khoa trương.

Tại một góc khác, một nhóm người cũng đang bàn luận rất sôi nổi.
"Phần này cậu phải di chuyển nhanh hơn xíu này, nếu không tớ với cậu rất dễ va vào nhau. Tiểu Mục?"
"À ờ... hả?"
"Tập trung vào, đi thi về ngơ luôn rồi hả?" - Trương Trạch Vũ dùng bút gõ một cái vào đầu cậu.

Mục Chỉ Thừa hít sâu, tập trung chăm chú xem tiếp. Không phải chứ, nghe Tả Hàng nói hai người họ cãi nhau hết 2 tuần cứ tưởng ổng nói lố nói lăng, thật không ngờ chứng kiến xong đúng thật là mở mang tầm mắt.
Cũng không phải chí choé lần đầu, nhưng mà sao lần này cảm giác cứ như lúc nào cũng sẵn sàng lao vào đập nhau toé khói thế nhở?

Sau giờ học, 11 người kéo nhau về kí túc ăn tối.
Một nhóm gọi đồ ăn nước.
Một nhóm gọi đồ khô.
Một nhóm ăn dưa (ờm, là chưa biết gọi gì).

Mục Chỉ Thừa giữ nguyên trạng thái vệ sĩ bảo hộ hoà bình, nhìn qua nhìn lại rồi cất lời vu vơ:
"Tưởng là vui mà hoá ra lại chẳng vui."
"Là tỏ ra vui nhưng trái tim rỉ máu." - Trần Thiên Nhuận từ đâu bước đến vỗ vai nhóc, gặm một miếng bánh mì kẹp trên tay, bắt đầu nhai.
Đồng Vũ Khôn cũng cầm một túi y chang, tiến đến gật gật đầu.

Ba người chậm rãi bước đến ngồi vào nhóm ăn đồ khô, gồm có Trương Trạch Vũ, Tả Hàng và Dư Vũ Hàm.

Đồng Vũ Khôn một tay cầm bánh mì, tay kia khoác trên vai Trương Trạch Vũ, xướng lên một khúc nhạc vu vơ:
"Người đừng lặng im đến thế~"
"Vì lặng im sẽ giết chết con tim~" - Dư Vũ Hàm tiếp lời.
"Dù yêu thương chẳng còn, anh vẫn xin em nói một lời ~" - Trần Thiên Nhuận chớp mắt nhìn xa xăm.

"Dư Vũ Hàm xuống nhận đồ đê!" - Tả Hàng đập vào vai Tiểu Dư Nhi vẫn đang say sưa nhập tâm diễn xuất.
"Ò."
Chẳng bao lâu sau, một bịch đồ được mang lên, có hai người hớn ha hớn hở sáng hết cả mắt.
"Thơm quá!" - Trương Trạch Vũ nhìn hộp cơm gà cay, cười tươi rói.
"Suốt ngày ăn đồ cay rồi chạy qua kêu khóc với anh mày." - Tả Hàng bắt đầu càm ràm, tay liến thoắng đưa cơm sang cho Mục Chỉ Thừa.

"Này, cho cậu." - Trương Tuấn Hào cầm theo một cốc sữa đậu xanh đưa cho Trương Trạch Vũ.
"Sao thế? Sao đưa tớ?"
"Hồi sáng cậu học nhảy rất nhanh, rất tiến bộ."
"Ò, cảm ơn nhá!" - Trương Trạch Vũ vui vẻ nhận lấy.

"Ê, uống không?" - Trương Tuấn Hào trở về chỗ, cắm ống hút vào cốc của mình rồi đưa ra trước mắt Trương Cực.
"Tớ không thích đậu xanh. Cảm ơn cậu."
"Ồ." - Trương Tuấn Hào nhếch mép cười, ngây thơ ghê, còn nghĩ tớ cho cậu thật chắc?

Một chốc sau, staff bê theo 1 thùng sữa lần lượt phân phát cho bọn trẻ.

Trương Trạch Vũ và Trương Cực đồng thời đứng lên, cậu nhận lấy hộp sữa, rũ mắt đưa sang cho Trương Cực trước.

Trương Cực liếc hộp sữa trong tay cậu, sau đó vờ như chẳng nhìn thấy mà lướt qua, đi đến nhận trực tiếp từ tay staff.

Trương Trạch Vũ bối rối thu bàn tay đang lơ lửng, chậm rãi trở về chỗ.

"Trương Trạch Vũ, Trương Cực, Diêu Dục Thần, ba đứa ăn xong thì đi khám sức khoẻ nhé!"
"Vâng ạ!"

Do chỗ khám có hơi chật, chỉ cho một lượt vào một người, Diêu Dục Thần nhỏ tuổi nhất nên nghiễm nhiên được hai người còn lại nhường chỗ vào trước. Hiện tại bọn họ đang ngồi chờ trên hàng ghế nhựa bên ngoài, đương nhiên là không ngồi cạnh nhau.

Lượt tiếp theo được gọi đến, hai đứa nhóc sững sờ đứng chết trân chẳng biết nên nhường hay nên vào. Cuối cùng Trương Trạch Vũ đành chỉ tay ra hiệu cho hắn vào trong trước, nghe thiên hạ đồn mấy nay Trương Cực bị cảm, thôi thì mở lòng mà nhường người đang bệnh vậy.

Trương Cực không đôi co gì, yên lặng vào bên trong.

Trương Trạch Vũ buồn chán nghịch điện thoại, một lúc sau lại đứng lên, rón rén lại gần chiếc xe đạp màu đỏ dựng ở vách tường gần đó.

Là xe của Trương Cực.

Tại sao cậu biết á? Bởi vì trên yên xe phía sau có gắn một con heo hồng nhỏ xíu, là Trương Trạch Vũ bí mật gắn lên vào ngày thứ hai sau khi Trương Cực mua xe về. Cũng bền thật đó, vẫn còn rất mới.

Nó vẫn ở đó không bị xê dịch chứng tỏ hắn vẫn chưa phát hiện ra.

Nếu phát hiện ra có khi nào sẽ vứt đi luôn không nhỉ? Với đầu óc của Trương Cực có khi sẽ tưởng là tư sinh gắn camera theo dõi lên mà thẳng tay quẳng luôn mất.

Trương Trạch Vũ chọc chọc ngón tay vào heo nhỏ, sau đó lại sờ sờ vào yên xe, rõ ràng trông chẳng khác gì nhìn vật nhớ người.

"Cậu đang làm gì đó?" - Trương Cực khám xong, lù lù đi ra không một tiếng động.

Bàn tay đang chạm vào yên sau xe chợt chững lại, rồi chậm rãi thu về.
"Khụ... khụ... ở đây có ít bụi..." - Trương Trạch Vũ đảo mắt, nở một nụ cười chống cháy.

"Lần sau... đừng tuỳ tiện chạm vào đồ của tớ."
Trương Trạch Vũ thoáng sững sờ, lại từ tốn đáp lời:
"À... được. Xin lỗi cậu."

Trương Cực lúc này lại y như kẻ trộm, liếc liếc tấm rèm vừa rũ xuống rồi chạy đến cái xe đạp quý báu của mình, đưa tay sờ sờ vào con heo màu hồng chói mắt, lại giơ tay quệt quệt vài đường trên yên xe rồi lấy khăn tỉ mỉ lau qua lau lại.
"Biết là bụi bẩn còn lại gần làm gì chứ?"

Chiều hôm nay mưa, có vẻ là trận mưa đầu tiên của đợt cuối thu năm nay, dội cho đường sá ẩm ướt.

Bốn người có mặt trong sân khấu đôi giờ này mới tan làm.

Trương Trạch Vũ ngước nhìn bầu trời âm u, chẳng hiểu sao lại có chút nặng nề.
Chẳng muốn về tí nào.

Trương Cực ung dung lái con xe đạp đỏ chói loá của mình từ bãi đỗ xe đi ra, lớn tiếng gọi:
"Tô Tân Hạo, nhanh cái chân lên coi! Cậu còn lề mề nữa coi chừng trời mưa lớn là khỏi về luôn!"
Tô Tân Hạo cầm cái balo da, hớt ha hớt hải phi lên yên sau, mở miệng càm ràm:
"Từ từ chớ, chạy nhanh quá nước tạt ướt hết giày tớ rồi này!"

Trương Trạch Vũ nhìn sang, vừa hay chạm phải ánh mắt né tránh của Trương Cực, lồng ngực nhói lên một hồi rất rõ ràng, bản thân lại càng thêm sáng tỏ.
Cậu ấy nhất định phải làm tới mức đó sao?

"Trương Trạch Vũ! Này, ngơ ngác cái gì đó?" - Trương Tuấn Hào phi con xe màu đen bóng bẩy dừng bên cạnh cậu.
Trương Trạch Vũ tự giác ngồi lên sau xe, không nói gì.

"Cầm balo giúp tớ đi." - anh tháo cái balo đang treo lủng lẳng trước xe ra đưa cho cậu.
"Ò."

Trương Tuấn Hào đột nhiên tăng tốc, miệng kêu lớn:
"Bám chặt vào tớ!"
"Nè cậu làm gì đó! Chạy từ từ thôi!"

Gió mùa thu lùa từng đợt, có cảm giác vừa se lạnh vừa thoải mái, Trương Trạch Vũ bám chặt hai tay vào vạt áo anh, hít sâu một hơi, không dám ngọ nguậy.

Chẳng mấy chốc xe của bọn họ đã đuổi kịp xe của Trương Cực, hắn thấy thế cũng nổi lên một cỗ tranh đấu kì lạ, cứ thế đua nhau tới cổng kí túc xá.

Trương Trạch Vũ lại gần nói gì đó với Trương Tuấn Hào rồi cầm cả balo của anh vọt thẳng lên tầng, không quay đầu lại.

Trương Cực về sau Trương Tuấn Hào nửa cái bánh xe, tinh mắt nhận ra cái móc khoá hình con chó bông bị rơi nằm chỏng chơ dưới đất.
Là đồ của Trương Trạch Vũ.

Hắn vươn tay định nhặt lên thì Trương Tuấn Hào đã nhanh nhẹn chụp lấy trước, nhếch mép cười:
"Trương Cực, cậu thua rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jiyu