Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi buổi sáng của ngày nghỉ đối với bọn họ đều là thời điểm đẹp đẽ, vừa vặn thích hợp để ngủ nướng. Thế nhưng hôm nay cả mấy đứa nhóc đồng loạt thức dậy bởi vì sự xuất hiện của một thành viên đặc biệt - cún con Bobo của Trương Cực.

Nhóc cún có cái mông ú nu, mỗi lần lắc qua lắc lại làm mấy hàng lông vàng mượt mà đều xù hết qua một hướng.

Trương Trạch Vũ nhớ bé chó này, trước đây có vài lần gọi video Trương Cực đã bế nhóc con này lên khoe với cậu. Trương Trạch Vũ còn đặc biệt tặng cho nó một cái vòng cổ khắc tên có màu vàng rất đáng yêu.
Hôm nay bé con không đeo vòng, có lẽ là lớn nhanh quá rồi.

Bobo trên tay Trương Cực, hơi rụt rè chạm chân xuống địa điểm mới, có chút không quen nên chỉ đứng vờn quanh chân hắn.
"Bobo, chào mọi người đi." - hắn buông dây trên cổ rồi xoa vài cái lên lưng nó, trong ánh mắt là sự cưng chiều không thể che giấu.

Bobo lắc đầu vài cái, dưới sự kì vọng ngập tràn của một đám người sủa lên mấy tiếng rồi lại chui tọt vào lòng Trương Cực.

"Chắc đông người quá nó sợ." - Tô Tân Hạo rất hứng thú với thú cưng mới, vừa nở nụ cười vừa búng tay hướng về phía chó nhỏ.
"Đi đường dài như thế chắc nó đói rồi á." - Đồng Vũ Khôn bắc một chân trên thành ghế sofa, chăm chú nhìn con vật nhỏ vẫy tít cái đuôi.
"Ở nhà đã ăn rồi, ăn nhiều sẽ mập không bế nổi nữa." - Trương Cực xoa xoa cái bụng tròn của nó, mỉm cười trêu chọc.

Bobo hình như nghe hiểu, liếc hắn một cái rồi mạnh mẽ quẫy đuôi rời xa vòng tay của "người đàn ông xấu tính".

Cảm giác mấy người trước mặt không có ý xấu, có lẽ là bạn bè của cậu chủ ngốc, Bobo chớp mắt chậm rãi lại gần lượn quanh một vòng coi như làm quen.

Nó nhác thấy một nhóc con có dấu hiệu lùi lại lúc mình tiến tới gần, liền dứt khoát quay đầu ngửi ngửi vài phát vào chân người đó, sau đó âm thầm ném ánh mắt đánh giá lên cậu nhóc này.

Trương Cực huýt sáo gọi nó trở về.
"Bobo!"

Cún con lập tức quẫy đuôi chạy sà vào lòng hắn rồi ngoan ngoãn nằm yên trong lồng.

Trương Trạch Vũ hơi luyến tiếc xúc cảm mềm mại từ bộ lông vàng biết đi ban nãy. Ngoại trừ mấy bé thú cưng cậu nuôi ở nhà, hình như mấy loài vật khác mỗi khi nhìn thấy cậu đều né như né tà chẳng rõ nguyên do. Thú vị ghê, Bobo ban nãy hình như còn lườm nguýt cậu một cái.

Chưa tiếc nuối được bao lâu, Trần Thiên Nhuận cùng Mục Chỉ Thừa vừa tỉnh dậy, mỗi người một bên lôi kéo Trương Trạch Vũ tới sân vận động làm vài trận bóng.

Đúng là người trẻ, sao mà sinh lực sung mãn thế không biết.

Trương Trạch Vũ trong lúc chờ bọn họ chuẩn bị thì sắp xếp lại bàn học gọn gàng một chút, trông thấy quyển nhật ký đã lâu chẳng động bút thêm chữ nào, bèn lặng im vùi nó xuống vị trí dưới cùng của chồng tài liệu, âm thầm nguỵ trang một loạt sách bên ngoài.

"Trạch Vũ, hôm qua em làm rơi cái này ở phòng anh." - Tả Hàng ló đầu vào lên tiếng.

Trương Trạch Vũ nhìn tập tài liệu màu xanh trên tay anh, vội vã chạy tới nhận lấy.
"Ồ, cảm ơn anh."
"Có nhiều giấy tờ lắm đó, hậu đậu ghê gớm."
"Quên thôi mà. Hì."

Trương Trạch Vũ cẩn thận cất nó lên tầng cao nhất trên giá, yên tâm vác balo rời đi.

Trương Cực dẫn Bobo đi dạo một vòng quanh tầng 18, sau đó lại dẫn nó tản bộ dưới tán cây trong công viên nho nhỏ dưới công ty.

Đang ngồi hóng cảnh thì Bobo cứ như bị ai rượt đuổi, cứ thế không quản dây trên cổ mà cắm đầu chạy.

Một người một chó cứ thế rượt nhau trên đường, sau đó dừng lại bên ngoài sân vận động. Xuyên qua cái lỗ nhỏ trên mành lưới màu xanh vọt thẳng vào bên trong, nhắm quả bóng chạy tới.

Trương Trạch Vũ còn đang dẫn bóng hăng say điêu luyện một đối một với Trần Thiên Nhuận, trước khung thành chuẩn bị tạo ra một siêu phẩm bàn thắng đẹp trai ngầu bá cháy thì có con vật nhỏ không biết từ phương nào xông ra, phóng đôi mắt long lanh nhìn về quả bóng đầy hứng thú.

Vấn đề là bóng đã gần chạm chân, lại đang có đà chạy nên vốn dĩ lực sút sẽ không nhẹ. Đầu óc cậu không nghĩ nhiều, lập tức nảy số đổi hướng chân và bóng, nghiêng người ngã thẳng xuống đất kêu cái "bịch".

Quả bóng trên chân bay vọt qua xà ngang, người cậu theo quán tính trượt một đoạn trên sân cỏ rồi hoàn hảo đập xuống đất mẹ, Bobo cũng bị lực đẩy tác động, văng lên nằm an vị trên người cậu.

Mục Chỉ Thừa đang thủ thành, chứng kiến một màn vừa rồi lập tức đầu óc choáng váng, co giò chạy tới.

"Không sao chứ, bị trầy rồi? Sao lại có chó ở đây chứ!" - nhóc con hét lên phẫn nộ, là sân vận động tư nhân còn có loại chuyện tốt này?

Bobo nghe tiếng động thì sợ hãi co rụt thân thể nhảy xuống đất, quay đầu tìm kiếm Trương Cực.

Hắn ngược lại trông y chang một bô lão đến xem kịch muộn, nhìn một màn trên sân thì mới hốt hoảng chạy tới.

"Làm sao vậy?" - hắn cau mày nhìn vết trầy lớn trên bắp tay Trương Trạch Vũ, lại liếc nhìn con chó nhỏ núp sau lưng, dường như trong phút chốc bỗng muốn sút nó đi như một quả bóng.

Trương Trạch Vũ bối rối đứng dậy, ra là nhóc Bobo, rõ ràng là giống cái, sao lại có vẻ nghịch ngợm náo loạn đất trời thế?
"Không sao, nó bất ngờ chạy vào sân, tớ không phanh kịp."

"Tay cậu chảy máu rồi."
Trương Cực lườm thủ phạm sau lưng một cái, dứt khoát túm dây buộc ngắn lại không cho nó có cơ hội chạy lung tung.

Trương Trạch Vũ nhìn Bobo bị mắng, cảm thấy nhóc này rất tội nghiệp, liền nhẹ nhàng cúi xuống xoa xoa đầu nó một cái.
Cậu vờ như không thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trương Cực, dứt khoát vác cặp lên vai bước đi.
"Về thôi, hôm nay phải kiến tập rồi."

Trương Cực nhìn thái độ cự tuyệt mọi mối quan hệ của cậu, bất giác thở dài, lại ngồi xổm xuống bắt chước Trương Trạch Vũ xoa xoa đầu cún nhỏ.

"Bobo, cậu ấy không thích tao."
Gượm một chút, hắn sửa sang lại lời nói của mình rồi nâng đầu nó lên:
"Không phải, là không thích tao thích cậu ấy."

Bobo cảm nhận được sự mất mát trong lòng hắn, cũng phối hợp rúc đầu vào lòng bàn tay Trương Cực, dụi mấy cái.

"Sao mày nghịch ngợm thế, cú ngã đó đau lắm."
"Tao còn chẳng dám lại gần cậu ấy, thế mà mày còn húc ngã cậu ấy luôn rồi."
"Hai ngày này không được ăn thịt gà nữa."

Trương Cực vừa kéo theo nó vừa lải nhải, sau đó lại tự bị suy nghĩ ngớ ngẩn của mình chọc cười, thực ra trong lòng lại chua xót vô cùng. Đến cả một con cún nhỏ còn được cậu để mắt tới, còn đối với hắn ngay cả một câu cũng chẳng nói được tròn vẹn.

Trương Trạch Vũ trở về rửa sơ qua vết thương, sau đó sát trùng một chút rồi thay một cái áo ba lỗ tránh ma sát.

Cậu yên lặng bật đèn bàn lên, tiếp tục công việc mấy ngày nay còn dang dở.

Trương Cực ngồi thẫn thờ nghĩ về ánh mắt Trương Trạch Vũ ban nãy. Nhất quyết không chịu nhìn hắn.

Trong lòng Trương Cực sớm đã đặt ra quyết tâm bản thân sẽ từ bỏ tình cảm với người đó, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy cậu, xúc động trong lồng ngực lại cứ như củi nóng than hồng chậm rãi nhen nhóm.

Cứ tiếp tục thế này nếu bọn họ ra mắt cùng nhóm, hắn cũng chẳng thể biết mối quan hệ giữa họ sẽ là cục diện gì.
Bình tĩnh diễn tiếp một màn huynh đệ tình thâm, hay là cứ lạnh nhạt suốt đời suốt kiếp coi nhau như không tồn tại.

Còn mải suy tư vẩn vơ, tiếng động lớn trong phòng tập kéo dòng suy nghĩ trong đầu hắn đứt phựt như dây đàn.

"Tô Tân Hạo! Cậu chính là quá đáng!" - Trương Tuấn Hào mặt mày đỏ tía tai quát lớn.
"Cậu nói xem tớ có chỗ nào quá đáng? Em ấy không làm được cũng là vấn đề của tớ sao?" - Tô Tân Hạo gân cổ cãi lại.

Trương Trạch Vũ thấy tình hình không ổn, chạy tới huých tay Trương Tuấn Hào một cái.

Trương Tuấn Hào nhìn cậu, bình tĩnh gật đầu rồi đẩy ra phía sau mình.
"Tớ đã nói rồi, em ấy hôm qua kiến tập, hôm nay bọn tớ sẽ tự mình hướng dẫn. Cậu nghe không hiểu à?"
"Hay thật, cả nhóm phải chờ hai cậu? Có biết đã trễ tiến độ lắm không? Đồng ý các cậu có thể tập riêng. Thế nhưng hai người cũng để ý rồi đó, giáo viên thấy đội hình mãi chưa xếp được sẽ nghĩ đến tớ đầu tiên, tớ là người bị mắng trước tiên!" - Tô Tân Hạo tức giận vô cùng, mắng đến mặt mũi đỏ lựng.

Trương Cực có hơi hốt hoảng, Tô Tân Hạo nghiêm khắc cũng sẽ có mức độ, Trương Tuấn Hào bình thường cũng hiền khô, tại sao hai người này đột nhiên cãi nhau?

Chu Chí Hâm tiến đến vỗ vai Tô Tân Hạo muốn dỗ cho cậu bình tĩnh hơn, thế nhưng hôm nay người này như thể đã nhịn nhục rất lâu, dứt khoát đẩy tay anh ra tiếp tục lớn tiếng:
"Nếu các cậu cảm giác tớ không xứng đáng, chức vụ nhóm trưởng này tớ cũng không cần, nhường lại cho Chu Chí Hâm đi."
"Anh không làm." - Chu Chí Hâm nói thẳng.
"Tô Tân Hạo, bình tĩnh đi." - Trương Cực rốt cuộc cũng lên tiếng, tay trái giơ lên níu khuỷu tay Tô Tân Hạo.

Tô Tân Hạo hít sâu một hơi, sao ai cũng cho rằng cậu đang mất bình tĩnh nhỉ? Như chợt phát hiện ra điều gì đó, Tô Tân Hạo đang bước đi bỗng quay đầu nhìn lại, nhắm chuẩn xác Trương Trạch Vũ:
"Trương Trạch Vũ lần trước nhảy cũng rất khá, để cậu ấy làm đi."

Giáo viên đứng gần đó cũng sắp nhìn không nổi, dứt khoát chen vào:

"Trương Trạch Vũ, em thấy sao?"

Trước cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Trương Trạch Vũ dường như chỉ suy nghĩ 3 giây rồi gật đầu.
"Em có thể ạ."

Trương Cực không tin nổi câu nói vừa phát ra, đôi mắt mở lớn nhìn thẳng vào cậu để xác nhận, lại bắt gặp trong ánh mắt kia là sự kiên định không thể che giấu. Như thể đó chẳng phải là một lời nói vu vơ khi xúc động.

Tô Tân Hạo khéo léo che giấu vẻ bất ngờ trên khuôn mặt mình, đôi chân lúng túng không biết nên đi hay nên ở.

Trong phút chốc tất cả mọi ánh mắt căng thẳng đều đổ dồn về phía hai người, cứ nhìn người này một chút lại liếc người kia một chút. Mãi cho đến khi Tô Tân Hạo rời khỏi phòng mới chậm chạp giải tán.

Trương Cực nhìn Trương Trạch Vũ vừa ngồi trên sofa, tư vị xa lạ ngập tràn trên đầu lưỡi, đắng ngắt.

Trương Trạch Vũ trước nay chưa từng chủ động tranh giành.
Tại sao cậu lại làm như thế?
Tại sao phải gây xích mích với Tô Tân Hạo?

Trương Cực không hiểu. Dường như hắn chưa bao giờ hiểu được cậu. Trước nay cũng vậy, bây giờ cũng thế, mỗi khi hắn tự cho rằng bản thân đã hiểu rất rõ Trương Trạch Vũ, là lại một lần hắn nhận ra bản thân vốn dĩ chẳng biết gì cả. Suy nghĩ của cậu, Trương Cực không tài nào bắt kịp.

Trương Trạch Vũ từng nói rất hâm mộ Tô Tân Hạo, nào là tính kỉ luật, nào là lòng nỗ lực kiên trì.
Thế nên bây giờ cậu ấy thực sự muốn một bước thay thế Tô Tân Hạo rồi sao?

Trương Cực sững sờ trong chốc lát, sau đó quyết định sẽ là người đầu tiên mở cửa đi tìm Tô Tân Hạo.

Đây cũng là lần thứ ba Trương Trạch Vũ nhìn cánh cửa kia nặng nề khép lại, hàng mi kín đáo cụp xuống.

"Tô Tân Hạo, không sao chứ?"
Tô Tân Hạo đang cầm chai trà ướp lạnh ngồi ngẩn ngơ nhìn từng toà nhà cao tầng từ từ phủ thêm một tầng khói mỏng, nghe tiếng động thì quay đầu:
"Trương Cực? Sao cậu lại ở đây."
"Sợ người nào đó buồn bã ngồi khóc huhu thôi."
"Tớ không khóc đâu, chuyện cũng chẳng có gì, cơ hội là dành cho tất cả mọi người."

Trương Cực nhìn chằm chằm Tô Tân Hạo.
"Làm gì nhìn ghê vậy ba?" - Tô Tân Hạo sởn hết da gà da vịt, bất giác nhích mông cách xa hắn một chút.

Yên lặng đủ vài chục giây, Tô Tân Hạo lại lên tiếng:
"Này, hai đứa mình mà bị quay lại là có chuyện đấy."
"Có thể có chuyện gì chứ? Mà mình cũng có làm cái gì mờ ám đâu?"
"Couple fans của cậu và Trương Trạch Vũ rất đông, cậu không biết điều này?"

"Biết, điều đó thì liên quan gì?" - Trương Cực bày ra bộ dáng hóng chuyện, ngồi bệt xuống cầm chai nước trên tay Tô Tân Hạo quay vòng vòng.

"Nè, ví dụ chọn một thì cậu chọn tớ hay chọn Trương Trạch Vũ?" - Tô Tân Hạo cười phớ lớ bông đùa.
"Mọi người đều là huynh đệ." - một đáp án tiêu chuẩn quen thuộc.

Trương Trạch Vũ ngược lại rất nghiêm túc với vị trí vừa đảm nhiệm, lúc này đây đang chăm chú hướng dẫn Diêu Dục Thần động tác của hai ngày vừa qua.

Trương Tuấn Hào ngó nghiêng xung quanh, khó hiểu lên tiếng:
"Trương Cực Tô Tân Hạo đâu rồi, hai người bọn họ không ở đây thì làm sao sắp xếp đánh giá đội hình?"

Trương Trạch Vũ kéo tay ngăn ý định chạy đi tìm kiếm của anh, lắc đầu:
"Còn tận 2 tiếng, cứ bình tĩnh đừng vội. Dù sao họ cũng thuộc hết động tác rồi."
"Được, nhóm trưởng." - Trương Tuấn Hào còn làm ra động tác chào quân đội uy nghiêm chuẩn mực.

Trương Trạch Vũ đối với danh xưng mới này vẫn chưa thích ứng kịp, thuận tay đánh cái bép vào bắp tay bắt đầu "trưởng thành" của Trương Tuấn Hào, kêu cái "bụp" vang dội.
"Nè, không được bắt nạt tớ!"
"Muỗi á."
"Ăn nói linh tinh, lạnh thế này muỗi nào sống được?"

Trương Trạch Vũ quay đầu bơ đẹp. Cũng không hiểu người này dạo gần đây có biểu hiện phản nghịch tuổi dậy thì hay sao, còn cãi nhau gay gắt với đồng đội.
Nói đến phản nghịch, hành động vừa rồi của mình hình như cũng chẳng tốt đẹp gì.

Tả Hàng nhân lúc giải lao ngắn ngủi lại gần muốn hỏi cậu:
"Này, ban nãy..."

Trương Trạch Vũ liếc mắt cũng biết Tả Hàng đang nhắc tới chuyện gì, bản thân cũng bất giác trở nên nghiêm túc.
"Em làm sai rồi sao?"
"Em không sai."
"Tả Hàng, nếu em không làm thế, Diêu Dục Thần rất có thể sẽ không được tham gia tiết mục này."

"Anh biết." - Tả Hàng chăm chú lắng nghe cậu.
"Nhưng anh nghĩ em cũng biết Tô Tân Hạo sẽ không thực sự đuổi em ấy ra khỏi đội hình. Tô Tân Hạo trước nay đều miệng cứng lòng mềm."

"Em không cố ý tranh đoạt vị trí này. Nhưng mà lượng tiết mục của Tiểu Diêu thật sự không nhiều." - Trương Trạch Vũ một câu đi thẳng vào trọng tâm, thẳng thắn tới mức khiến cho Tả Hàng sửng sốt.
"Em không có ý muốn cạnh tranh với cậu ấy đâu, Tả Hàng."

Anh gật nhẹ đầu rồi im lặng rời đi, ở một khoảng cách đủ xa lặng lẽ quan sát cậu.

Trương Trạch Vũ quay trở về bộ dáng nhiệt tình tập luyện, chờ đợi người cần trở về.

Sau buổi tập, chiều muộn hôm đó cuối cùng cậu cũng đợi được Trương Cực. Hắn chủ động trở lại tìm cậu "hỏi thăm":
"Chuyện ban chiều... Tô Tân Hạo không có ý đó đâu."

Trương Trạch Vũ bình tĩnh dọn dẹp đồ vào balo, đóng khoá tủ xong xuôi mới chậm rãi đáp lại:
"Sao thế? Cậu đau lòng rồi à?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jiyu