Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: cho miếng bgm zô cho sầu nốt hôm nay 🥹

Tết Dương Lịch đến gần mang theo không khí háo hức tưng bừng trải dài từng con phố.

Tả Hàng khoác chiếc áo dày, bọc bản thân thành cục bông di động:
"Bao giờ em về nhà?"
"Chắc mai ạ, em đặt vé rồi." - Trương Trạch Vũ vừa thu xếp quần áo vừa vui vẻ đáp lời.

Tả Hàng nhẹ nhàng nhích người lại gần cậu:
"Em với Trương Cực... có chuyện gì sao?"
"Cậu ấy sao... Không có gì nghiêm trọng đâu ạ."
"Thật?"

Trương Trạch Vũ gật đầu không nói gì, chỉ mím môi im lặng tiếp tục thu dọn đồ đạc.

"Tả Hàng, em đã năm lần bảy lượt làm tổn thương Trương Cực."
Tả Hàng rũ mắt đặt tay lên đầu cậu:
"Trạch Vũ..."

Trương Trạch Vũ hất lọn tóc mái dài quá lông mày, mi mắt rũ xuống đầy mỉa mai:
"Có lẽ cậu ấy cho rằng em thực sự muốn tranh C vị với Chu Chí Hâm, cảm giác em quá đáng sợ chăng? Một mặt cướp đi phiên vị của Tô Tân Hạo, mặt khác dung túng cho fans hâm mộ của mình âm thầm đấu đá kịch liệt.
Trực tiếp cạnh tranh với hai người cậu ấy yêu quý, anh nói xem ai sẽ không tức giận?"

"Trương Cực nó không phải người như thế đâu." - Tả Hàng đặt tay lên vai cậu.

"Nếu như em thực sự là người như thế, anh có sợ em không?" - Trương Trạch Vũ mang theo ý cười, hệt như đó chỉ là một lời nói đùa bất chợt.
"Đương nhiên không. Vốn dĩ đoàn hồn mạnh mẽ nhất chỉ sau khi thành đoàn. Trước khi ra mắt không phải ai cũng là đối thủ sao? Chút cạnh tranh này làm sao có thể tránh khỏi chứ."

"Vậy vì sao cậu ấy không muốn hợp tác với em?"

Tả Hàng nhìn xuống mũi chân, câu hỏi này nhất thời anh cũng chưa biết phải trả lời thế nào.

Hai đứa chúng nó dạo này giáp mặt nhau ngoài sự lúng túng ra thì chẳng còn nhận ra bất cứ điều gì, cũng chính vì thế nên tiết mục của bọn họ độ ăn ý gần như bằng 0. Giáo viên đã nhắc nhở quá nhiều lần, có lúc gần như còn có ý định duyệt bỏ tiết mục.

"Ừm, hoặc là có lý do khác."
"Trông nó giống như từng bị đả kích lớn, sau đó chuyện này dồn lại chuyện kia nên mới không thể đối mặt." - Tả Hàng vừa nói vừa khua tay diễn tả rất tâm huyết, ý đồ muốn chọc cho cậu vui lên.

Trương Trạch Vũ lại nhìn anh chăm chú rồi gật nhẹ đầu không lên tiếng.
Anh hiểu Trương Cực hơn em rất nhiều.

Tả Hàng mặc dù không hiểu gì nhưng cũng vội vã biện minh:
"Đoán mò linh tinh thôi."

"Đi nào, chẳng phải anh nói muốn mua ít đồ mang về nhà sao?" - Trương Trạch Vũ không để ý lắm, đứng dậy thúc giục.
"Được."

Cậu và Tả Hàng bọc thân mình thành hai cái kén, thế mà đến khi bước ra khỏi phòng vẫn bị gió lùa cho rùng mình.

Hai người vừa đi vừa co rúm vào nhau, bỗng nhiên Trương Trạch Vũ dừng lại đột ngột làm Tả Hàng mất đà va thẳng vào bên vai cậu.
"Sao thế? Đổi ý muốn về?"

Trương Trạch Vũ níu tay anh định chạy trốn. Lúc này Tả Hàng mới nhận ra phía trước xuất hiện bóng dáng Chu Chí Hâm, Tô Tân Hạo và Trương Cực đang cười nói ríu rít cái gì đó, hơi thở vì lạnh mà phả ra một màu trắng xoá.

Tả Hàng nắm ngược lại bàn tay cậu, đường hoàng đi ngang qua bọn họ, còn hào hứng gật đầu chào.

"Tả Hàng, đi đâu đó?" - Tô Tân Hạo gọi với theo.

"Mua chút đồ." - giọng nói đáp lại khàn khàn, giữa màn sương dày đặc cứ như có như không.

"Trương Cực chẳng phải nói muốn mua đồ sao, chúng ta đi cùng không?" - Chu Chí Hâm huých vai hắn.
"Không cần, không vội." - Trương Cực lắc đầu, bước chân càng thêm vội vã.

Tả Hàng quay đầu liếc nhìn bóng dáng ba người họ, xuyên qua cái vẫy tay nhiệt tình của Tô Tân Hạo tìm đến bóng lưng to lớn của Trương Cực phía sau.
Chỉ là, một chút phản ứng anh cũng không thể nhìn ra.

Quay đầu thăm dò phản ứng của Trương Trạch Vũ, cả khuôn mặt cậu được chiếc khăn len trắng bóc bao bọc lại, chỉ để lộ đôi mi dài vương một tầng sương mỏng không có biểu tình gì đặc biệt.

Bộ dáng phớt lờ nhau này không phải chưa từng thấy qua, nhưng nếu như trước đây hai người họ mang cảm giác của đôi gà bông mẫu giáo thường xuyên chí choé nhưng không thể tách rời, bây giờ đây lại phảng phất tư vị của sự trưởng thành, nơi sự tồn tại của đối phương khiến bản thân trở nên khó xử.

Trương Cực Trương Trạch Vũ kì thật, giỏi nhất là giày vò lẫn nhau.

Bàn tay Tả Hàng cách một lớp len dày, âm thầm nắm chặt lấy tay Trương Trạch Vũ.

Hôm đó khi Trương Cực cùng Trương Trạch Vũ trò chuyện về tiết mục hợp tác Tả Hàng cũng ở gần đó, còn ngơ ngác nhìn Trương Cực bước ra khỏi phòng với thái độ rất khác thường.

Dù chưa biết rõ chân tướng là gì, nhưng bóng lưng cô đơn của Trương Trạch Vũ sau khi rời đi, Tả Hàng không thể nào quên được.

Anh và cậu ăn ý không nhắc lại chuyện đêm đó, mang theo tâm sự riêng trở về nhà.

Trương Trạch Vũ bày một loạt bìa đỏ ra, chuẩn bị viết lên mấy câu đối.

"Bảo bảo, định viết gì thế?"
"Năm mới bình an thôi mẹ."
"Ừm."

"Con... vẫn để ý chuyện đó phải không?" - mẹ Trương dừng động tác gói bánh sủi cảo trong tay, bất ngờ hỏi một câu không liên quan.

Bàn tay đang cầm kéo chợt siết lại, rồi làm như chẳng nghe rõ điều gì mà cắt ngang giấy bìa một đường mượt mà.

"Tiểu Bảo, chuyện đó con không cần để ý đâu. Giải quyết xong cả rồi mà."
"Mẹ, nếu như bọn họ không đăng lên, mẹ cũng không định nói cho con biết luôn có phải không?"
"Con..."
"Mẹ, con làm sao có thể không để ý chứ. Con muốn một lần được nghe mẹ kể chi tiết."

Mẹ Trương vuốt vuốt chỏm tóc nghịch ngợm chổng ngược ra khỏi hàng giúp cậu, sau đó từ tốn kể lại.

Không hiểu bằng cách nào, fan tư sinh tìm được địa chỉ nhà bọn họ, sau đó đứng chen chúc trước cửa rất đông, khiến cho cả nhà 2 ngày trời không thể ra ngoài.

Sau khi cảnh sát an ninh tới, một vài người trong số họ đã quay lại dùng lời lẽ mắng chửi thậm tệ, còn không ngừng quấy rối sinh hoạt của gia đình cậu.

Trong clip cậu xem được trong vòng fans đoàn, những lời lẽ đó đa phần đều nhắm vào cậu.
Cứ ngỡ rằng bản thân đã nghe tới quen tai, lại chẳng ngờ được khi biết ba mẹ mình cũng nghe thấy, trái tim lại đau đớn vô cùng.

"Bảo bảo, đừng quan tâm bọn họ, được không con? Chỉ cần con thành thật với lòng là được rồi."

Trương Trạch Vũ mơ màng nở nụ cười.
"Con mang chỗ câu đối dán lên cửa đây."
"Ừm."

Trương Trạch Vũ cầm theo băng keo, tỉ mỉ dán câu đối vừa làm lên kính. Bỗng nhiên có một giọng nói chói tai hét lên thu hút sự chú ý của cậu:
"Trương Trạch Vũ, tại sao thế? Cùng là người phương Bắc, tại sao cậu không giúp đỡ tiểu Diêu? Bây giờ chúng tôi tìm em ấy ở đâu đây!"

Cô gái trông còn khá trẻ, hai tay ra sức lay đập cửa sắt, bị người bạn đi bên cạnh dùng sức kéo đi, bên miệng vẫn vang lên mấy lời trách cứ.
"Em ấy đi rồi! Vì cậu ta!"

Trương Trạch Vũ cúi đầu, vô thức nhìn về bóng lưng của mẹ đang lúi húi nấu đồ ăn trong bếp, cậu biết mẹ lại nghe thấy rồi.

Mẹ, mẹ đau lòng lắm phải không?
Làm sao con có thể không quan tâm được đây?

Trương Trạch Vũ hơi do dự, sau đó nhấc máy gọi điện cho Trương Tuấn Hào.
Biểu tình trong ánh mắt cũng theo lời nói của anh mà tối lại.

3 ngày nghỉ ngắn ngủi kết thúc, các thực tập sinh lại tiếp tục trở về với guồng quay công việc.

Trước cổng công ty vẫn có kha khá người hâm mộ đứng chờ, số đông là chào đón bọn họ trở về, phần ít ỏi còn lại đang giơ bảng yêu cầu lời giải thích cho sự ra đi của Đồng Vũ Khôn và Diêu Dục Thần, lẻ tẻ đến đau lòng.
Đi cũng đã đi rồi, cũng sẽ không còn mấy ai quan tâm bọn họ rời đi như thế nào nữa, có phải sau này hai người cũng sẽ dần dần bị lãng quên như cái cách họ âm thầm rời đi trong đêm hôm đó hay không?

Bởi vì không có nhiều ảnh hưởng, người hâm mộ không đông, kết cục này thậm chí có thể dự đoán trước.

Về cơ bản đã có mười mấy tiết mục hoàn thành xong xuôi, 9 người tập trung quay tư liệu cho các tiết mục mới.

"Sân khấu này còn thiếu một tay guitar."

Trương Trạch Vũ dường như là tự tin có thể biểu diễn, liền giơ tay xung phong.

"Vậy... chọn Tiểu Chu nhé!"

Chu Chí Hâm liếc nhìn biểu cảm của cậu, ngón tay lúng túng chỉ vào cánh tay đang giơ cao của Trương Trạch Vũ bên cạnh.
"Thầy ơi, em ấy muốn diễn nè."

Giáo viên làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục di dời sự chú ý sang tiết mục tiếp theo.

Cứ lần lượt như thế, đến một bài hát yêu cầu âm sắc mạnh và dày với chất rock khàn đặc trưng, lựa chọn của thầy giáo là Mục Chỉ Thừa, vừa vặn bỏ qua ánh mắt mong chờ của Trương Trạch Vũ.

Trương Tuấn Hào không chịu nổi, còn đang định lên tiếng thì đã bị cắt ngang đầy cảnh cáo.
"Mọi sự lựa chọn của chúng tôi đều có chủ ý, dựa trên sự đánh giá công bằng và minh bạch."

"Vậy em có thể hỏi, thực lực của em quá kém hay khả năng làm chủ sân khấu của em không tốt?" - Trương Trạch Vũ đứng dậy chất vấn trực tiếp.
"Chúng ta cần ở đây là sự đổi mới phong cách. Sao vậy, em không đồng ý?" - giáo viên chua ngoa liếc nhìn cậu.

Trương Trạch Vũ cười cười gật đầu, thì ra còn có thể chơi như vậy.

Tả Hàng đứng dậy, lần đầu tiên nghiêm túc phản bác:
"Như thế này, là công bằng sao? Tại sao không có bài kiểm tra đánh giá như các tiết mục trước ạ?"

"Bởi vì Tiểu Bảo sẽ có đãi ngộ tiết mục solo riêng, thế nên chúng tôi mới quyết định như thế." - giọng giáo viên bất ngờ biến đổi 180 độ.

Sau khi giải tán, Trương Trạch Vũ cứ có cảm giác đâu đó ánh mắt các thành viên đều đang nhìn mình chăm chú.
Vùi mình xuống bùn rồi kéo mình lên mây, đây không biết lại là thứ chiêu trò mới lạ gì.

Sân khấu thành đoàn đã tới gần, có tất cả 30 tiết mục với 10 tiết mục đầy đủ thành viên, 16 tiết mục phân đội và 4 tiết mục sân khấu đôi.

Diện trên mình trang phục lộng lẫy nhất, lại mang trên vai gánh nặng ngàn cân.

Sau khi sân khấu của Tô Tân Hạo và Trương Cực kết thúc, tiếp nối sẽ là phần sân khấu giữa Trương Cực và Trương Trạch Vũ.

Trương Trạch Vũ lặng lẽ quan sát hai người trên sân khấu đang biểu diễn lại bài hát "Tình yêu bất đắc dĩ".
Cho nên sự xuất hiện của cậu đối với một số người cũng là bất đắc dĩ thôi có phải không?

Kí ức từng đợt ùa về như thác lũ, trái tim bất giác lại co rút đầy đau đớn.

Trương Trạch Vũ chọn Trương Cực.
Còn Trương Cực chọn Tô Tân Hạo.

Giá như ai đó, bất cứ 1 ai nói với cậu rằng đó chỉ là sự sắp xếp có chủ đích, Trương Trạch Vũ cũng sẽ bất chấp tin tưởng.

Nhưng không ai nói với cậu cả.

Bởi vì cậu lựa chọn hắn, từ trước tới nay đều là tự nguyện.
Sân khấu đôi cũng là Trương Trạch Vũ ích kỉ dùng tư tâm muốn hoàn thành tâm nguyện ban đầu của hai người họ, lúc này lại càng trông giống như chỉ có mình cậu mong cầu điều ước nhỏ nhoi đó.

Giờ phút nhìn thấy tên mình xuất hiện trên tờ giấy, đáng ra lúc đó cậu đã phải rời đi. Chỉ là công ty bọn họ sống chết muốn cậu tham gia đêm thành đoàn nên mới thiên vị trắng trợn.

Không hiểu sự sắp xếp này có ý gì, dù sao cũng chẳng có ý tốt, ý này là gì thì Trương Trạch Vũ căn bản cũng đã lờ mờ đoán ra.

Trương Trạch Vũ, không nằm trong danh sách thành đoàn.

Sân khấu đôi của Trương Cực và Trương Trạch Vũ được ngăn cách bởi một tấm màn mỏng. Suốt cả quá trình thậm chí sẽ không có tương tác với nhau theo yêu cầu của nội dung bài hát.
Cũng tốt, bởi sẽ không ai phát hiện độ ăn ý của bọn họ căn bản chẳng còn tồn tại.

Vào giây phút những câu từ cuối cùng của bài hát vang lên, Trương Cực lặng lẽ tháo tai nghe, ngước mắt nhìn theo bóng hình mờ ảo của Trương Trạch Vũ.

Bài hát này đã luyện qua nhiều lần, nhưng tại sao bây giờ khi nghe cậu hát hắn lại có cảm giác đau đến xé lòng như thế?

Em thể học cách thờ ơ, học cách tàn nhẫn, học cách lãng quên
Không để ai phát hiện cơn mưa như trút nước trong lòng
Đã từng cùng nhau khóc, cùng cười, cùng đau, cùng mộng
Tất cả mọi thứ liên quan tới anh em đều sẽ không nhắc tới

Làm cách nào em lừa được trái tim, lừa được nước mắt, lừa được chính mình?
Ai nói rằng cứ yêu nhất định phải lưu lại dấu ấn
Bộ phim về tình yêu chúng ta nếu như anh muốn ấn nút tạm dừng
Hãy nói cho em biết, được không?

(Bản dịch "Lừa dối" - Mai Anh 梅婴)

Nước mắt dâng đầy trong túi lệ, bị hắn một hơi ép ngược vào trong.
Bởi vì câu chuyện của bọn họ sẽ không giống như thế.

Ánh mắt luôn dõi theo người bên kia tấm màn cất lên giọng hát, lại chẳng phát giác ra đối phương cũng luôn nhìn về phía hắn bằng ánh mắt nhất mực dịu dàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jiyu