Chương 12: Cá cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng theo một đường trải dài chiếu thắng vào mắt, như hấp người ta dần dần trên chảo lửa. Mặc dù đôi mắt nhắm lại muốn khước từ mọi sự rực rỡ, thế nhưng trong con người vẫn tường tượng một tầng lớp đỏ chói chang, như có thể xuyên thấu vào trong lớp da của máu thịt.

Trương Cực là người đi trước, lại cao lớn, cho nên đương nhiên sẽ là thành phần chắn nắng cho người nhỏ bé hơn là Trương Trạch Vũ đang lẽo đẽo đi đằng sau.

- Cậu thật tốt bụng đấy, Trương Trạch Vũ.

Đi một đoạn ngắn, ngang qua những viên sỏi đá lăn lộn, một chiếc xe đạp qua thành những mảnh nhỏ bắn ra lung tung, đầy rẫy cả mặt đường vốn dĩ không quá bằng phẳng.

Trương Cực dù có chút bực bội, nhưng bàn tay dường như lại quen thuộc bất ngờ mà vẫn cầm lấy tay cậu dẫn đi, chịu khó mà đi lên phía trước.

Tất cả là chỉ muốn để tên nhóc ấy một đường mà đi, sự trắng trẻo kia, trên con đường này, hãy để anh bảo vệ.

Anh tốt bụng như vậy sao?

Trương Cực chưa bao giờ phải tự hỏi mình một câu ngớ ngẩn như vậy.

Từ trước tới giờ, anh luôn giữ mình không để lộ quá nhiều cảm xúc, đối với người khác thì vẫn một mặt lịch sự nhưng mà trong lòng thì lạnh tanh. Nếu ai cầu anh giúp đỡ, chưa chắc anh nguyện ý đưa tay ra.

Trương Cực quay đầu lại, nhìn một đầu tóc đen nhánh loạn như cào cào, cào lòng anh một xước thật mỏng.

- Tôi chắn nắng cho cậu, vậy mà về cậu lại đuổi tôi đi?

Trương Trạch Vũ nhíu mày, khi mà Trương Cực quay đầu nhìn đã để nắng trực tiếp đập vào người cậu.

Cậu còn không thèm suy nghĩ gì, vươn tay đẩy đầu Trương Cực về phía cũ, miệng cũng thuận thế mà trả lời:

- Có cần cậu làm vậy không?

- Vậy rốt cuộc ai đang núp sau lưng tôi?

- Đó là do cậu cao thôi.

- Vậy cậu đi trước?

Trương Trạch Vũ lần này lại nhướng mày, bĩu môi mà quay đi. Cậu quả thực đuối lý, cãi không được nên chỉ có thể quay mặt đi ra chỗ khác.

Không nhìn về con đường đi phía trước, nhưng cũng yên tâm khi có Trương Cực luôn cầm tay dẫn đường.

Trương Trạch Vũ nghe thấy người kia cười, tiếng cười không lanh lảnh trong trẻo, mà có chút trầm khàn của người đã qua thời kì vỡ giọng.

Người con trai tuổi 17, thân hình rắn chắc, làn da ngăm nhưng khoẻ mạnh, khuôn mặt lại vô cùng đẹp trai, không phải là loại thanh tú non mềm như cậu, nhưng sự soái khí trên từng đường nét khiến cho ai nhìn vào cũng không kìm nổi mà ca thán.

- Cậu có bạn gái chưa?

Trương Cực không lên tiếng đáp lại.

Anh giúp Trương Trạch Vũ tầm nhìn hạn hẹp mà tránh đi những chỗ có vài nhánh cây bị gãy xuống, những nơi có sỏi đá hơi gồ ghề cộm chân nếu như dẫm phải.

- Đi vào trong một chút nào, Trương Trạch Vũ.

Anh dùng lực kéo cậu theo anh đi sát mép đường, nhường lối đi cho những người trung niên vừa tập thể dục lúc nãy đang đi bộ qua, tay dùng khăn chấm chấm trên mặt, thấm hết toàn bộ mồ hôi vẫn luôn chảy trên trán, lăn xuống cổ.

Có người nhìn thấy hai cậu, Trương Cực gật đầu chào hỏi cũng không nói gì thêm, còn cậu phía sau không dành chút sự để ý nào, toàn bộ tầm mắt và đôi tai đang run lên theo tiếng lạch cạch xa dần của chiếc xe đạp sắp đến chỗ này.

Bác hàng rong sáng chậm rãi đạp chiếc xe ngang qua, hai gánh hông chất đầy đồ hàng, được phủ lên bởi một chiếc khăn xỉn màu lấp loé, thậm chí còn có thể nhìn thấy bên trong có những thứ gì.

Tiếng rao vẫn chưa được cất lên, giống như muốn đi qua con đường hẻm vẫn lớt phớt bóng người này, vượt đến nơi đông đúc chợ đường ngoài kia, tìm đến chỗ có thể kiếm thêm được mấy phân tiền.

- Cậu có phải vừa hỏi tôi đúng không?

Cậu nhìn xuống bàn tay buông thõng của mình, theo nhịp chân mà vung lên lại hạ xuống, liền đưa lên xoa đôi mắt đã quen với ánh sáng luôn chạy bên chân.

- Tôi chỉ hơi thắc mắc.

Trương Cực một tay cầm túi hàng, một tay nắm lấy cánh tay cậu, cũng không ngoảnh đầu nhìn cậu, sợ chưa đến một nửa Trương Trạch Vũ đã đẩy đầu đi.

Hơn nữa, anh còn có nhiệm vụ nhìn đường.

- Cậu thấy tôi giống dạng có người yêu chưa?

Trương Trạch Vũ nhìn phần gáy của anh.

- Tôi không biết.

- Đoán thử đi, lỡ đâu lại đoán trúng thì sao?

- Vậy nếu trúng, thì tôi được cái gì?

Không có lời nói, chỉ có tiếng cười lại vang lên, và thấy anh lắc đầu, mái tóc như bay theo chiều gió vốn dĩ không xuất hiện.

- Chúng ta cược đi?

Trương Trạch Vũ không nói.

- Nếu cậu đúng, thì cậu thắng, ngược lại thì sẽ là tôi. Người thua phải làm theo nguyện vọng của người kia.

Hai người đi ngang qua cái cột vừa nãy, nơi mà có con mèo trắng lười biếng đã từng lim dim nằm đó, nhưng giờ chỉ thấy tán cây xào xạc đáp bóng trên đỉnh cột.

Lời cá cược ngu ngốc như vậy mà Trương Cực cũng nghĩ ra được, nhưng mà Trương Trạch Vũ đồng ý chấp nhận.

Một bên khác, một con mèo đen đứng ở trong một căn nhà, lấp sau chậu cây cảnh mà ngó đầu ra, nhìn hai người họ chân trước chân sau mà khuất khỏi chiếc cổng gỗ, nó kêu "meo" một tiếng, nhanh chóng biến mất với tiếng gọi ấm áp phát ra từ trong nhà.

- Cậu cứ đoán trước đi?

Trương Trạch Vũ lắc chân đá một mảnh sỏi, lạnh nhạt nói:

- Nhìn cậu thế này, chắc là đã có rồi.

Sắp sửa gần tới nhà, Trương Cực thả chậm bước đi, cảm nhận cơn nóng áp thẳng vào người.

- Cậu đang khen tôi đẹp trai sao?

.....

- Haha, thì ra cậu nghĩ tôi như thế đấy

Tiếng lầm bầm mà chỉ một người có thể nghe thấy:

- Chỉ là đoán vậy thôi mà.

Đang lúc Trương Trạch Vũ ngẩn ra, chờ đợi cậu lại là một khuôn mặt sáo lại gần, cách một hơi thở mong manh, trán cọ qua từng lông tơ mỏng nhẹ, làn gió từ đâu vụt tới khiến cho tóc mái của đôi người cuốn nhẹ vào nhau.

Sau đó, trong tiếng thì thầm nho nhỏ từ đôi môi vẫn buông lơi nụ cười.

Anh nói:

- Trương Trạch Vũ.

Tiếng ve kêu bên tai, dường như cũng dạt lại theo tóc gáy đằng sau.

- Cậu đoán thì rất hay, tôi cảm ơn, nhưng mà...

Dừng lại một chút, xào xạc:

- Đã cá cược rồi, Trương Trạch Vũ, cậu lần này phải nghe lời tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net