Chương 9: Ánh nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng thẫn thờ nữa, đi thôi".

"Được".

Cơn gió hè vào buổi sáng mùa hạ sớm vờn nhẹ qua người cũng không quá khó chịu như chính bản thân nó khi tầm độ trưa đến, vẫn còn cái nhẹ nhàng của hơi thở đã yếu ớt kiệt cùng của màn đêm xa xôi mà mát mẻ.

Anh hít một hơi thật sâu, lẫn cả không khí của nơi thôn quê không có chút vướng bận nào với sự tấp nập đô thị phồn thịnh, chỉ hoài tiếng ve trong trẻo râm ran sắp kết thúc.

Trương Cực thầm cảm thán: "Thời tiết đẹp thật!".

Nắng nhảy nhót trên tán cây, khẽ tí hí nhìn về con đường.

Hai người đi song song tiến về phía trước, chậm rãi vô thức đi qua biết bao căn nhà im ắng còn đóng chặt cánh cổng, có khi sẽ có vài ba người trung niên nào đó chạy theo hướng ngược lại, tiếng thở dốc và mồ hôi từng giọt túa ra trên mặt nhăn nheo vì nóng, và ướt đẫm chiếc khăn họ đang quàng trên cổ.

Hai người không có mục đích để đi đến bất cứ đâu, một người hưởng thụ bầu không gian trong lành, một người chỉ dửng dưng không đoái hoài đi cạnh bên.

Có lẽ khi chạm đến nơi cuối cùng của con hẻm này, họ sẽ chỉ thay đổi phương hướng bước quay về.

"Cậu có muốn đi đâu không?"

Trương Trạch Vũ lắc đầu không muốn đi, cho dù bây giờ nắng còn chưa nóng rát lên làn da cậu, cũng chưa oi ả đến mức thậm chí chỉ một lần hít thở thôi cũng thấy ngột ngạt bực bội.

Nhưng mà cậu vẫn không nguyện ý đi ra ngoài, nếu không phải vì đáp ứng người bên cạnh, chắc cậu có chết cũng không muốn bước ra khỏi cửa nhà.

Cậu chỉ muốn làm ổ trong khu vườn nhỏ của cậu, hoặc cuộn người lại trên chiếc giường.

Trương Trạch Vũ nhướn mắt nhìn nửa khuôn mặt kia, sau đó không có tiếng động kêu than: "Thật mệt a".

"Cậu có muốn đi đâu không?" Trương Trạch Vũ quay đầu hỏi.

Trương Cực bất đắc dĩ khi câu mình vừa hỏi cậu lại được lặp lại y nguyên, hơi cảm thấy buồn cười.

"Không".

Dù sao anh chỉ muốn cậu mở miệng nói chuyện, rõ ràng là đi qua bao lâu, nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng dép đang vang lên loẹt xoẹt, tiếng ve cũng trở nên ngày càng to hơn, loáng thoáng còn có âm thanh của chiếc xe đạp từ xa truyền đến.

"Ồ, cậu cũng không biết à? Tôi cũng thế".

Thế nhưng, ai lại đi hỏi giống y hệt như vậy? 

Trương Cực cười cười, không nhận ra mình đã cười vô lý với cậu rất nhiều lần khi mới chỉ tiếp xúc trong vọn vẹn một ngày.

Anh vừa đi vừa nhìn lên đầu cậu, mái tóc bóng lên vì được rọi sáng trong tình trạng vẫn còn rối tung vì tên nhóc này lười biếng không chịu chải, anh cố đi tìm chỏm tóc ngoe nguẩy ngứa mắt kia, nhưng hơi thất vọng vì ngoại trừ một mớ rối loạn thì không thấy gì.

Anh định đưa tay lên muốn chỉnh lại, nhưng khi đang lưng chừng gần như chạm tới, thì người đó lại tránh ra. Mặt đầy hoài nghi nhìn vào cậu, bàn tay vẫn giữ nguyện chưa muốn bỏ xuống.

"Cậu tránh cái gì chứ?"

Lời nói thốt ra khi chưa kịp được não bộ điều khiển, tích tắc vài giây im lặng qua đi vô cùng nhanh chóng.

Làn gió từ đâu thổi đến, khẽ phất qua góc áo bay lên của hai người, thổi xào xac cả một hàng cây đong đưa.

"Cậu định làm gì tôi?".

Đầu óc còn mù mờ đến khi bắt gặp ánh mắt ngờ vực của Trương Trạch Vũ, anh mới hốt hoảng chợt nhận ra hành động ấy gượng gạo đến mức nào, lảng tránh qua bức tường đằng sau lưng cậu, bàn tay bị siết chặt, khuôn mặt lại vô cảm "Tóc cậu loạn, tôi bị chướng mắt".

Nhiệt độ đang tăng lên từ trái tim đập mạnh trong lồng ngực, nhanh chóng đỏ ra cả vành tai, rồi từ từ lan xuống cổ và biến mất dưới tấm áo phông.

Nhưng Trương Trạch Vũ vừa hay không để ý, cậu bước ra xa Trương Cực một chút rồi mới vuốt lại tóc.

"Cảm ơn".

"....Không có gì"

Một con đường trong con hẻm nhỏ không dài, mới đi được chưa tới phân nửa, nhưng không còn ai chịu nói với nhau câu nào nữa.

Một con mèo nằm dài trên cột tường của một căn nhà nào đó, nhìn chằm chằm theo hình dáng của bọn họ, nhìn họ đi từ xa tới gần, cho đến khi bước qua trước mình, mắt nheo lại có phần tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng cũng chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại, gục đầu xuống.

Nó nằm ngay dưới tán lá rộng dày tầng tầng lớp lớp bảo hộ, thoải mái hưởng thụ cảm giác không có gì chạm tới bộ lông trắng mướt của mình, bao gồm cả ánh mặt trời vẫn đang nhàn nhạ.

Một con mèo đen khác thì không lười biếng như vậy, nhìn thấy con mèo trắng vô tri ấy, mèo đen chỉ liếc mắt khẽ kêu "meo" một tiếng, không quan tâm mèo trắng kia có để ý tới mình hay không, tò mò đi sau hai người, không xa không gần, dẵm lên những cái lá khô mà không được ai để ý tới, phát ra tiếng động thật nhẹ, chà lên mặt đất.

Cho đến khi nó nhìn thấy người cao hơn dừng lại bước chân, quay người hơi cúi xuống, dường như đang nói gì đó, chỉ thấy người kia nhẹ gật đầu một cái, khuôn mặt cứng đờ của người cao kia mới giãn ra, sau đó theo từng đường nét khoé môi và đôi mắt còn ngây dại, xoa lên một chút ánh nắng ửng hồng trên làn má của đối phương.

Khi hai người tiếp tục đi tiếp, đằng sau lưng đã không còn trông thấy bóng hình  chập chững đi theo của con mèo đen nọ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net