chap 09: tia nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thứ hai đầu tuần, vẫn như bình thường diệp anh cùng thùy trang vui vẻ đến trường. kể từ hôm ngủ chung đó, thùy trang chẳng thể ngừng suy nghĩ vẩn vơ về nụ hôn bất ngờ của diệp anh. nàng thật lòng muốn hỏi xem rốt cuộc diệp anh xem nàng là gì?, ràng diệp anh có thích nàng như cách nàng thích cô không?. những câu hỏi thi nhau bủa vây lấy tâm trí nàng.

vì là buổi sáng đầu tuần nên sẽ có nghi thức chào cờ, sau khi nghe thầy hiệu trưởng phát biểu và gửi vài lời chúc đến toàn thể học sinh. diệp anh từ từ bước lên sân khấu, tia nắng như có ma lực, tăng thêm sự xinh đẹp cho diệp anh, từng giọt nắng trong vắt chiếu rọi như vầng hào quang sáng xung quanh cô. diệp anh trong trường vốn là rất nổi tiếng, vừa xinh đẹp, vừa là học bá, lại còn là một trong những hội trưởng hội học sinh tài năng nhất trong các niên khóa, thế nên việc diệp anh xuất hiện ở trên sân khấu là không có gì bất ngờ.

diệp anh đứng trên bục, gương mặt trắng sữa ngời ngời sắc xuân, cô tỏa sáng ở cái tuổi rực rỡ nhất của con người. không ít người thầm yêu cô, cũng chẳng ít người không ngại mà bày tỏ, chung quy lại cô mang một sức hút lạ kì.

từng câu từng chữ của diệp anh được đọc lên, chất giọng trầm khàn mê đắm lòng người. thùy trang ngẩn ngơ vì người con gái trong lòng, sao khoảnh khắc này, khoảng cách giữa nàng và diệp anh lại xa quá. cô là tia nắng trên trời cao, nàng là ngọn cỏ nhỏ tầm thường thấp bé, dù có mãi mãi cố gắng thì vẫn là không với tới.

những ánh mắt dõi theo từng cử động của diệp anh, những lời xì xào bàn tán, ca tụng về một con người hoàn hảo khiến bao nhiêu người mơ ước, tất cả đều được thùy trang nghe rõ. nàng tự hào lắm, nàng tự hào về sự xuất chúng của cô, nhưng đi đôi với đó lại là nỗi chua xót dâng lên trong lòng. cô hoàn hảo quá, chắc có lẽ thùy trang phải cố gắng thêm đời đời kiếp kiếp nữa thì mới họa chăng mà chạm được vào cô.

kết thúc phần trình bày, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. vậy mà ánh mắt diệp anh chỉ nhìn về một hướng, nơi công chúa của cô đang ngồi. cô tìm kiếm ánh mắt tự hào của nàng, tìm kiếm sự vui vẻ của nàng. mặc cho sự tán dương của mọi người, với cô ngay tại bây giờ, chính xác là khoảnh khắc này chỉ có cô và nàng.

thùy trang yêu diệp anh, lan ngọc biết cả tú quỳnh cũng biết. không phải là nàng muốn kể cho tú quỳnh nghe, chỉ đơn giản là tâm tư nàng đã bị phơi bày rõ ràng mỗi khi gặp tia nắng trong lòng mình - diệp anh, và tất nhiên là người nhạy bén như tú quỳnh chỉ cần một câu dò xét đã nhận ra hết.

quay trở lại lớp học, thùy trang muốn mượn tập lan ngọc để chép bài, nhưng mà sao nàng lại quên mất rằng cô bạn thân thiết nào để tâm đến việc học, học hành đối với cô chỉ là phù du. nàng cũng chỉ đành mượn tập tú  quỳnh mà chép lấy chép để. lan ngọc hôm nay có gì đó là lạ, cô cứ lén nhìn tú quỳnh. thùy trang không nén được tò mò mà hỏi:

-" trong lúc tớ đi có chuyện gì xảy ra à?? sao hôm nay cậu cứ hành xử lạ lùng thế?"

-" có gi đâu mà, tớ hoàn toàn bình thường đó "

thùy trang không tin mà đưa tay sờ trán cô, rồi lại sờ đến trán mình, rõ là đâu có bị ấm đầu, hay nàng lại bị ảo giác.

-" nếu cậu không kể rõ, thì đừng mong sau này bài kiểm tra cậu được trên trung bình "

lan ngọc nghe đến thì đứng hình, cô bị nàng nắm thóp dễ dàng như vậy ư. cô đành kể ra hết mọi chuyện một cách không tình nguyện, cũng kể luôn cái cảm giác kì lạ của bản thân.

ấy vậy mà cái con gấu hường đó lại ôm bụng cười ha hả, tất nhiên là mọi thứ đều được thầy giáo trên bục thu hết vào tầm mắt. vậy là cả hai được nắm tay nhau ra ngoài cười. lúc lan ngọc và thùy trang đi ra ngoài, cô lớp trưởng gương mẫu tú quỳnh trộm nhìn theo bóng lưng của tên ngốc kia thật lâu. không biết tú quỳnh có nghe được cuộc trò chuyện của hai người bọn họ không, chỉ biết cả gương mặt cô đã đỏ bừng.

-" sao cậu lại cười hả gấu? "

-" tớ cá là cậu thích tú quỳnh, à không đúng, chỉ là rung động thôi, nhưng mà chắc chắn là có cái gì đó rồi đấy nhé "

-" cái gì là cái gì?? cậu nói chuyện kiểu ngứa đòn ấy à "

-" cái gì thì chỉ có trái tim của tiểu thư lan ngọc mới hiểu rõ thôi, haizz tiểu nhân làm sao mà dám đoán~~"

thùy trang cùng gương mặt cà chớn của mình nháy mắt vài cái khiến lan ngọc tức điên.

vừa đánh trống ra chơi, lan ngọc liền xách nàng chạy vội xuống căn tin, cốt là để tranh món bánh ngọt mới của trường. thấy những lời đánh giá trên page trường khiến lan ngọc không thể bỏ qua món ngon này. sau khi săn được món bánh, lan ngọc không chần chừ mà há miệng chuẩn bị gặm một miếng, bỗng cô thấy bóng dáng của tú quỳnh chen ra được khỏi đám đông, gương mặt mang vẻ ủ rũ có vẻ là vì đã hết bánh. lan ngọc đăm chiêu một lát, cầm tay thùy trang đến trước mặt tú quỳnh. thùy trang đã quen với việc bị lôi đi nhưng luôn bày ra vẻ ngơ ngác.

-" sao mặt bí xị vậy cô nương "

-" tôi không mua được bánh rồi, thôi để mai vậy "

lan ngọc đã đoán đúng, cô dúi chiếc bánh vào tay tú quỳnh.

-" nè, cậu ăn đi, sau này có bài tập gì bao che tôi một chút là được "

tú quỳnh hớn hở ra mặt, nhận lấy chiếc bánh, vui vẻ mà ôm lấy lan ngọc mà cảm ơn rồi chạy đi mất.

một màn tình tứ này thùy trang đã thấy hết, nhìn gương mặt đỏ ửng vì cái ôm ban nãy của lan ngọc. thùy trang lại có thêm trận cười thả ga, cô chắc chắn cái tên ngốc này biết yêu rồi, từ trước đến nay đối với lan ngọc không gì quan trọng bằng đồ ăn, vậy mà hôm nay lại đưa món ăn mà mình trông mông cho người mà lan ngọc từng coi là kẻ thù không đội trời chung - tú quỳnh.




































mọi ng đọc có gì thì cmt góp ý cho tớ với ạaa, tớ thích đọc cmt của mọi ng lúmm😋😋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net