Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ba Tức | Dịch: Hạ Chí

Bạn cũ gặp lại, mỗi người có tâm tư riêng.

Chúng tôi ôm nhau, cười giả nai hơn cả tiếp rượu với sếp.

Sau phút chào hỏi, dẫn chương trình bảo năm người chúng tôi cùng lên sân khấu chụp ảnh.

Dưới sân khấu nhiều người quá, có tận mấy máy quay làm tôi mất tự nhiên.

Cát Tường bỗng nhiên nắm tay tôi, cười nói: "Đừng căng thẳng."

Tôi đề phòng cô ta, nhưng rồi lại nhận thấy ánh mắt cô ta... rất dịu dàng, chân thành. Khác một trời một vực với cô gái năm nào đứng bên cạnh Bảo Trân, luôn ra sức nhục mạ tôi.

Làm trò gì đây?

Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ rút tay ra.

Chụp ảnh xong, chúng tôi bắt đầu phân đoạn kế tiếp.

Mọi người ngồi bên bếp lửa, vừa ăn đồ nướng vừa trò chuyện.

Đây là chương trình theo hướng tình cảm ấm áp. Phân đoạn này bật mí rất nhiều bí mật giấu kín của ngôi sao, là đoạn mà khán giả thích xem nhất.

Tôi chọn một chỗ ngồi.

Xung quanh là các ngôi sao mà tôi có biết hoặc không, cũng rất hiếu kỳ về họ.

Bên cạnh có chỗ trống, tôi định ngồi dịch sang bên một chút cho người bên cạnh được thả lỏng thì bỗng, Diệp Lâm Anh xuất hiện.

"Em ngồi đây nhé." Nói xong, em giải thích: "Tối nay em chịu trách nhiệm nướng đồ, ngồi đây tiện nướng nhất."

Ánh sáng ấm áp của ngọn lửa lột tả góc nghiêng xinh đẹp của em. Diệp Lâm Anh như thiên thần giáng trần, đẹp đến mức làm người khác ngẩn ngơ.

Tôi đột nhiên nhớ đến lần thay đổi chỗ ngồi năm lớp 11.

Chiều hôm ấy, dưới những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí dưới ánh nắng chiều. Diệp Lâm Anh đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh tôi rồi ngồi xuống.

Lúc đó tôi đã lén kinh ngạc.

Tại sao chứ? Hot girl mà lại ngồi bên cạnh tôi ư?

Giống hệt như bây giờ vậy.

Có điều, lúc ấy em không nói năng gì, chỉ nằm bò ra bàn ngủ say sưa.

"Ừ." Tôi gật đầu, chen dịch sang bên cạnh chừa nhiều chỗ hơn cho em.

Trong lúc mọi người nói chuyện, Diệp Lâm Anh yên lặng lấy đồ, quét dầu, rắc gia vị. Không gấp gáp cũng chẳng chậm rề rề, em bình tĩnh nướng đồ như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.

Tôi mất tự nhiên, cắm mặt vào ăn ngô. Vậy mà vẫn bị ai đó réo tên.

"Hồi cấp ba Diệp Lâm Anh là người như thế nào?" Nữ ca sĩ ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi tôi.

Tôi ngẩng lên, Diệp Lâm Anh đang nhìn tôi, ánh mắt đong đầy nét cười làm trái tim tôi lỡ nhịp.

Tôi lập túc quay sang nhìn nữ ca sĩ kia: "Em ấy à? Không khác bây giờ là mấy. Hồi đó em ấy là hot girl, xinh gái, học giỏi, nổi tiếng khắp trường em."

"Trong tập lần trước, cậu ấy nói yêu thầm một bạn cấp ba, em có biết đó là ai không?"

Mọi người đổ dồn ánh mắt tò mò về phía tôi.

Từ ngày ra mắt đến nay, Diệp Lâm Anh chưa từng tiết lộ chuyện tình cảm cá nhân, thế nên vấn đề này rất được mọi người quan tâm.

Nhưng mà em thích ai, làm sao mà tôi biết được?

Tôi lắc đầu như trống bỏi: "Chuyện đó thì em cũng không biết."

Nữ ca sĩ hơi thất vọng, song cô ấy chưa từ bỏ, tiếp tục hỏi Diệp Lâm Anh: "Cậu tiết lộ một chút được không! Cô gái ấy có điểm gì đặc biệt chẳng hạn?"

Tôi nắm chặt khúc ngô, lặng lẽ nhìn em, không hiểu sao cũng hơi tò mò.

Bảo Trân ngồi đối diện cũng nhìn em đầy mong chờ.

Nhưng mà Diệp Lâm Anh chỉ cười khẽ, kiên nhẫn cắt cánh gà: "Cô ấy á? Chẳng có điểm nào đặc biệt."

Trả lời cũng như không.

Nữ ca sĩ cố chấp hỏi: "Nếu ví cô ấy với một loài hoa thì sẽ là hoa nào?"

Câu hỏi này có hàm ý quá rõ ràng.

Bảo Trân được mệnh danh là đóa hoa nhài thuần khiết. Cô ấy hỏi như thế là vì muốn biết đối tượng yêu thầm của Diệp Lâm Anh có phải Bảo Trân hay không.

Bởi vì hai người này là bạn cấp ba, cũng từng ngồi cùng bàn. Có rất nhiều người hoài nghi cô gái ấy là Bảo Trân.

Diệp Lâm Anh lắc đầu: "Cô ấy không phải hoa."

Em vẫn miệt mài với công việc trong tay, không nhìn ai cả, chỉ nói: "Hoa mỏng manh quá, không giống cô ấy."

Bảo Trân sững sờ, tầm mắt mất dần tiêu cự.

Cô ta biết Diệp Lâm Anh không nói về mình.

Tôi cũng không biết rốt cuộc là ai.

Em nói hoa mỏng manh quá, không giống cô ấy. Thế thì người em thích là một người mạnh mẽ chăng?

Tôi nghĩ mãi cũng không nhớ ra có cô gái nào phù hợp trong lớp. Hoặc có thể do tôi không biết người ấy.

Mặc dù vậy, có thể khiến Diệp Lâm Anh yêu thầm, nhung nhớ bao nhiêu năm, chắc hẳn cô ấy rất xinh đẹp.

Nữ ca sĩ lại hỏi: "Cậu đã từng tỏ tình với cô ấy chưa?"

Tôi nghĩ bụng câu hỏi này thật lãng xẹt. Đã gọi là yêu thầm mà tỏ tình rồi thì còn gọi là yêu thầm à?

Thế nhưng Diệp Lâm Anh lại đáp: "Tỏ tình rồi, nhưng cô ấy không nghe thấy."

Em ngẩng lên cười hỏi: "Ai muốn ăn cánh gà nào?"

Một đống người chen nhau: "Tôi, tôi, tôi!"

Tôi bị đẩy ra rìa, trong đầu vẫn đang nghĩ về lời em nói.

"Tỏ tình rồi, nhưng cô ấy không nghe thấy."

Xem ra tai người kia có vấn đề.

Nghĩ theo hướng này lại thấy Diệp Lâm Anh hơi đáng thương. Khó khăn lắm mới dám bộc bạch lời yêu, thế mà người kia không nghe thấy, vĩnh viễn vuột mất nhau. Để rồi được em chôn chặt trong tim, thương nhớ nhiều năm, còn được bao người hâm mộ nữa.

Tôi nhìn xuống lửa hồng, trái tim bỗng lạc nhịp.

Không moi được thông tin gì từ Diệp Lâm Anh, lát sau, hiển nhiên chủ đề chuyển sang Bảo Trân.

Nữ ca sĩ lại hỏi tôi: "Hồi cấp ba Bảo Trân là người như thế nào?"

Bảo Trân cười với tôi, nhưng nét lo lắng và uy hiếp sâu trong ánh mắt thì sắp rõ mồn một.

Tất nhiên là tôi sẽ không kể chuyện cô ta kêu gọi tất cả mọi người tẩy chay tôi, vì rõ ràng là có nói thế cũng chẳng dấy lên sóng gió gì.

Tôi chỉ cười, trả lời bằng giọng ngọt ngào: "Bảo Trân rất được yêu mến bởi vì cô ấy xinh đẹp, hòa đồng, hào phóng với các bạn. Mỗi lần bỏ phiếu bầu cán bộ lớp, cô ấy đều được bầu nhiều phiếu nhất."

Cát Tường và Thành Phong ngồi bên cạnh cũng nói: "Bảo Trân là nữ thần trong lòng mọi người mà."

Bảo Trân thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, cô ta đã không hề nhận ra những lời tôi nói mâu thuẫn với những gì cô ta kể về mình mấy tháng trước.

Nói dối nhiều quá nên cô ta không còn nhớ mình đã nói những gì.

Mọi người người nói cười vui vẻ, chẳng mấy chốc đã kết thúc ghi hình.

Hơn mười giờ tối, chúng tôi tự về khách sạn nghỉ ngơi.

Bảo Trân chạy đến kéo tôi lại, khăng khăng đòi đưa tôi về.

Máy quay vẫn đang hoạt động, cô ta cười ngọt ngào, ân cần hỏi tôi hệt như một đôi bạn thân lâu ngày mới gặp.

Về đến cửa khách sạn, máy quay tắt, cuối cùng cô ta cũng lộ bộ mặt thật.

"Thu Phương, tôi không biết tại sao đạo diễn lại liên hệ với cô, cũng không biết tại sao cô lại muốn đến. Thế nhưng cô nói gì làm gì đều phải cẩn thận cho tôi. Nếu như sơ ý lỡ miệng, bị bạo lực mạng thì chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô thôi. Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc trước."

Cô ta lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, nghe thật nực cười.

Tôi không nhịn được cười khẩy, bắt chước dáng vẻ vô tội của cô ta, nói: "Cảm ơn cô đã nhắc trước nhé. Cô đúng là bạn tốt của tôi, chuyện gì cũng nghĩ cho tôi trước."

"Ai là bạn tốt của cô? Đừng giả vờ mình yếu đuối, kinh chết đi được!"

Cô ta ghét bỏ đẩy người tôi, còn muốn chửi gì đó thì vừa hay anh tôi đi đến.

Người đàn ông cao một mét tám lạnh mặt đi về phía cô ta: "Cô bé làm gì thế?"

Bảo Trân lùi lại, nuốt những lời định nói xuống.

Cô ta không muốn bị bất lợi trước mắt, mấp máy môi nói nhỏ: "Thu Phương, tôi nói nhiều như vậy chỉ muốn cô biết điều đừng có mà ăn nói lung tung, tốt cho cả hai thôi."

Nói xong, cô ta nhìn anh tôi rồi lập tức lên xe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net