Chương 224-232: Bị nhận ra. Vở kịch bị đảo ngược (1-9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Mân nhìn Nhiếp Nhiên ở phía đối diện, chỉ thấy cô vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh Hoắc Hoành, không có một chút thay đổi cảm xúc nào.

"Vậy thì ra sau bếp tìm một dì giúp việc lên xem là được. Mấy vết thương do súng bắn vừa nhìn là biết ngay, sẽ không làm chậm trễ thời gian." Hoắc Mân đề nghị.

Nhưng đừng nghĩ Nhiếp Nhiên ngồi đó không hề động đậy gì mà nghĩ là cô bình tĩnh, thực ra lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Cô không ngờ Hoắc Hoành lại nói mình là vợ chưa cưới của anh ta, anh ta làm thế để làm gì, che chở cho cô ư?

Nhưng trước mắt, bản thân anh ta còn chẳng tự bảo vệ được mình, sao có thể bảo vệ nổi cô chứ?

Giờ Hoắc Mân lại muốn kiểm tra vết thương trên người cô, chết tiệt thật! Nếu chỉ là bắt lấy cô rồi sờ soạng tìm vết thương thì cô còn nhịn được, chứ bắt cô cởi hết quần áo ra, vậy thì coi như vết thương sẽ lộ hẳn.

Làm sao đây, phải làm sao mới tốt đây?

Cô nhanh chóng nghĩ đủ mọi phương án ứng phó, nhưng cuối cùng lại chẳng có phương pháp nào hữu hiệu cả.

Vào lúc Nhiếp Nhiên còn đang băn khoăn, bên tai lại vang giọng nói lạnh như băng, "Người phụ nữ của tôi, đến tôi còn chưa được nhìn, cho người khác nhìn, anh cảm thấy có thể không?"

Sau khi Nhiếp Nhiên nghe câu nói như đùa bỡn lưu manh này của anh ta thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đấm cho anh ta một cú.

Nhưng tình hình hiện tại không cho phép, cô chỉ có thể yên lặng trừng mắt với anh ta mà thôi.

"Đều là phụ nữ, sao lại không được chứ, hay là trong lòng mày có quỷ?"

Khí thế của Hoắc Mân rất ép người, làm cho Nhiếp Nhiên không nhịn được âm thầm siết nắm tay lại, thần sắc trở nên hơi ngưng trọng.

Hoắc Hoành đang có hiềm nghi là giả mạo, giờ bản thân anh ta còn chẳng đánh lại được những người này nếu chỉ dựa vào sức của bản thân mình. Đến lúc đó, khi không thể chịu nổi áp lực của dư luận nữa, chắc chắn anh ta sẽ đẩy cô ra chịu trận.

Nếu cô bị đẩy ra chịu trận rồi, vậy cô phải làm sao để thoát khỏi đây?

Cô cúi đầu xuống, không nói một lời.

Gió lạnh lùa qua cửa sổ, đêm càng tĩnh lặng.

Hoắc Hoành ngồi đó, thần sắc không còn nhã nhặn như trước nữa mà trở nên lạnh lẽo như mùa đông, "Chỉ bằng một câu của hắn mà đã bắt người phụ nữ của tôi phải cởi quần áo. Sao hả, tưởng tôi chỉ là đồ bài trí hay sao?"

"Chỉ là muốn kiểm tra một chút thôi mà, nếu là giả, người này tùy mày xử trí, tao sẽ không nói một lời nào." Hoắc Mân đã nói tới nước này, người bình thường sẽ không phản kháng.

Nếu còn phản kháng thì càng chứng tỏ người đó chột dạ mà thôi.

Ngay cả Nhiếp Nhiên cũng hiểu được điều đó.

Thậm chí cô đã chuẩn bị tốt tư tưởng bị Hoắc Hoành đẩy ra ngoài rồi.

Bỏ đi, kiểm tra thì kiểm tra, cho dù bị phát hiện cũng chẳng sao. Dù gì, cô vẫn có năng lực chạy trốn cơ mà. May mà tài liệu về Trúc Mậu đã được cô sao chép lại, giờ chỉ cần Lưu Chấn làm giao dịch là sẽ bắt quả tang tại chỗ.

Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, lẳng lặng chờ đợi Hoắc Hoành gật đầu.

Nhưng không ngờ, âm thanh cực kì lạnh lùng và tàn bạo của Hoắc Hoành lại vang lên trong sảnh lớn: "Không được động vào người phụ nữ của tôi!"

Giọng anh không lớn nhưng rất có khí phách.

"Vậy chỉ có thể nói mày đang chột dạ thôi!" Hoắc Mân nở một nụ cười kỳ quái, thực ra hắn đã sớm đoán được kết cục này rồi.

Từ thời khắc Hoắc Hoành bước chân vào nhà họ Hoắc, trên cơ bản luôn cách xa loại sinh vật được gọi là phụ nữ này. Ban đầu, Hoắc Mân còn tưởng Hoắc Hoành có vấn đề về tâm lý, nhưng sau khi người phụ nữ này xuất hiện, hắn mới biết, thì ra không phải Hoắc Hoành có vấn đề mà chỉ là không thích thôi.

Nhưng càng là người như thế, một khi động tình lại cố chấp tới mức đáng sợ.

Thế nên lúc này, rõ ràng bản thân đã không có khả năng ngăn cản nhưng lại vẫn không chịu buông tay.

"Vậy tôi cũng muốn hỏi một chút, kể cả cô ấy bị thương thì sao chứ?"

Chương 225: Bị nhận ra. Vở kịch bị đảo ngược (2)

Không chống lại được nữa rồi!

Hoắc Mân nghe thấy câu nói nhượng bộ của anh thì biết là anh đã không bảo vệ được người phụ nữ của mình nữa rồi.

Hắn lập tức nhìn về phía anh với ánh mắt ngạo nghễ: "Thì sao ư? Nếu cô ta có vết thương bị trúng đạn, chứng tỏ thân phận cô ta không đơn giản, mục đích cũng không đơn thuần, nói không chừng sẽ tai họa tới toàn bộ Hoắc thị."

Sau khi Hoắc Hoành nghe thấy thế, không hiểu sao anh lại nhếch môi cười, "Sao hả, vừa rồi anh nói tôi không phải là con của ba, giờ còn muốn nói vợ chưa cưới của tôi gây họa cho Hoắc Thị. Có phải cứ dính dáng tới tôi, anh Cả

phải giải quyết hết thì mới yên tâm đúng không? Vậy ba giao công ty cho tôi, có phải anh Cả cũng muốn gán cho ba một tội danh nào đó không?"

Hoắc Mân không ngờ anh lại có thể phản đòn, sắc mặt không khỏi cứng đờ, vội vàng giải thích với Hoắc Lãng Khải, "Không phải đâu ba, con..."

Ai ngờ Hoắc Lãng Khải ngồi ở ghế trên cùng lại đập mạnh lên bàn, "Được rồi! Con gây sự đã đủ chưa hả? Nếu con đã nói nó không phải con của ta, vậy thì mang hết chứng cứ chính xác trong tay con ra đây, ta không muốn nghe những chuyện vô nghĩa linh tinh nữa."

Hoắc Mân thấy thái độ của ông già nhà mình như thế thì hơi không cam lòng, nhưng nghĩ lại, cảm thấy bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là kéo Hoắc Hoành xuống mới là đúng đắn.

Chỉ cần Hoắc Hoành thất thế rồi, kể cả người phụ nữ kia có là ông trời thì cũng vô dụng!

"Vậy được! Dẫn người lên đây!" Sau khi Hoắc Mân nghĩ thông suốt, lập tức vung tay ra lệnh cho thuộc hạ.

Rất nhanh, một người đàn ông được dẫn lên, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, ông ta bắt đầu run rẩy, đầu hơi cúi gằm xuống.

"Đây là thuộc hạ của chú Năm, chính là người năm đó đi đón Hoắc Hoành về nhà." Hoắc Mân giới thiệu.

Hoắc Lãng Khải nhìn thoáng qua, hình như đúng là người năm đó. Bởi vì người này từng là thuộc hạ của Nguyễn Lương Nguyên, còn là trợ thủ đắc lực bà, nên ông ta vẫn có một chút ấn tượng.

Sau đó Nguyễn Lương Nguyên rời đi, người này không biết được phân về làm cấp dưới cho cổ đông nào nữa.

Thoáng một cái, đã nhiều năm trôi qua như vậy, không biết bà ấy... sống thế nào rồi.

"Ông chủ." Người nọ cúi đầu chào một tiếng.

Hoắc Mân tiến lên, đi tới trước mặt người đàn ông đó, "Nào, ông nói cho ba tôi biết những chuyện đã xảy ra năm đó đi, giống như mấy hôm trước ông đã nói với tôi ấy."

Tuy rằng hắn nói với người đàn ông đó, nhưng ánh mắt lại gắn chặt vào người Hoắc Hoành.

Thực mong chờ vẻ mặt hết sức đặc sắc của Hoắc Hoành sau khi nghe xong chuyện đó.

"Vâng." Người đàn ông kia vẫn cúi đầu, nhưng giọng hơi cao hơn, "Bản... bản giám định DNA của Nhị thiếu gia năm đó đã bị sửa đổi."

"Cái gì?"

Câu nói này làm cho mọi người đồng loạt ồ lên.

Tại sao có thể như vậy chứ!

"Lúc đó tôi... tôi... vì tiền, nhất thời đầu óc nóng lên nên mới lấp liếm chuyện này."

Hoắc Lãng Khải ngồi ở ghế chính vẫn khá bình tĩnh, "Sau đó cậu mới thay đổi kết quả xét nghiệm?"

"Vâng." Người kia vì sợ hãi mà run rẩy gật đầu.

Mặc dù lời nói của Hoắc Lãng Khải bình tĩnh, nhưng hơi thở quanh người lại âm u đi nhiều, "Vậy cậu động tay vào lúc nào?"

Người nọ như cảm nhận được hơi thở đáng sợ đó, cánh môi ông ta cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, "Không phải tôi động tay, là chị Nguyễn... Tôi và chị ấy cùng đi, là chị ấy... chị ấy sửa. Chị ấy bảo tôi không được nói ra và cho tôi một khoản tiền."

Chương 226: Bị nhận ra. Vở kịch bị đảo ngược (3)

"Khốn kiếp! Không ngờ cậu lại dám vu khống A Nguyên, cậu muốn chết?"

Người kia sợ tới mức co rúm người lại, "Không đâu, không đâu ông chủ à, tôi... không hề... lúc đó chính chị Nguyễn ra tay, tôi đâu biết gì đâu chứ."

Trong mắt Hoắc Lãng Khải gương mặt sợ hãi đến sắp phát khóc của ông ta trở nên cực kì đáng giận, không ngờ ông ta lại dám... lại dám nói xấu A Nguyên của mình, không thể tha thứ, không thể tha thứ!

"Kéo ra ngoài, đánh chết!" Hai tay ông ta bấu chặt lấy cạnh bàn, gân xanh nổi lên, sắc mặt tràn ngập lạnh lẽo vì tức tối.

"Đừng mà, ông chủ! Tôi chỉ biết thế... nhưng chính tôi còn không có tư cách nhìn thấy bản báo cáo đó, xin ông chủ hãy tha cho tôi một con đường sống đi mà!"

Người nọ lập tức quỳ sụp xuống, không ngừng dập đầu ở trước mặt Hoắc Lãng Khải.

Nhưng Hoắc Lãng Khải nào còn nghe nổi lời nào nữa. Trong cơn tức giận, ông ta cầm lấy cốc nước ném thẳng lên đầu người kia. Chiếc cốc thủy tinh vỡ choang tại chỗ, mảnh thủy tinh cứa lên thái dương người đàn ông, máu cũng theo đó ứa ra.

"Đánh chết, có nghe thấy chưa! Đánh chết hắn cho tôi! Lại dám vu khống A Nguyên, đáng chết!" Ông ta cảm thấy khó thở, bởi vì tức giận nên ngực phập phồng.

Hoắc Mân thấy ông ta tức giận như thế thì lập tức nói: "Ba à, rốt cuộc có phải vu khống hay không, chẳng phải cứ nghe đương sự nói là được rồi sao?"

"Đương sự?" Trong cơn tức giận, Hoắc Lãng Khải vẫn không khỏi kinh ngạc, sửng sốt nhìn con trai mình.

Trong đầu ông ta có vô vàn suy nghĩ, chẳng lẽ... chẳng lẽ A Nguyên... Đã qua bao năm rồi, đã qua bao năm rồi...

"Mang người vào đây." Hoắc Mân lại ra lệnh, có vài người ở cửa tiến vào.

Giữa một đám người, ánh mắt Hoắc Lãng Khải đã lập tức dán chặt trên người Nguyễn Lương Nguyên vừa đi qua cửa.

Hơn mười năm, không ngờ qua hơn mười năm hai người mới lại gặp lại nhau. Trái tim và bàn tay của Hoắc Lãng Khải đều cùng run rẩy.

"A Nguyên?" Ông ta khàn giọng gọi, đầy vẻ kích động, nhưng cuối cùng tất cả lại hóa thành một câu nhẹ nhàng, dịu dàng, "Sao bà lại tới đây, sao không bảo tôi cho người tới đón bà?"

Chưa có ai được nghe thấy giọng nói này của ông ta, giống như đang nói với bảo bối mà mình quý trọng nhất.

"Ba, mấy hôm trước con có đón dì Nguyễn về nhà mấy ngày, sau đó có nghe được một vài tin tức." Hoắc Mân tỏ vẻ cung kính dìu Nguyễn Lương Nguyên ngồi vào ghế, thực ra là vì thân thể bà ấy vừa trải qua mấy ngày bị tra tấn dã man, chỉ sợ bà ấy không chống đỡ được mà để lộ ra.

Nhưng lúc này, trong mắt Hoắc Lãng Khải làm gì còn có Hoắc Mân nữa. Bởi vì kích động đến mức sợ làm Nguyễn Lương Nguyên sợ hãi nên ông ta còn cố ý nhỏ giọng, nhưng vẫn không đè nén được sự run rẩy của bản thân, "A Nguyên, mấy năm gần đây, bà có khỏe không?"

"Khỏe, tôi vẫn rất khỏe." Lúc Nguyễn Lương Nguyên nói lời này, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoắc Mân ở trước mặt, như đang nghiến răng nghiến lợi.

Hoắc Mân cảm nhận được sự căm thù rõ rệt trong mắt bà thì nhìn đi chỗ khác. Hắn ho khẽ mấy tiếng, "Khụ khụ... Con cảm thấy có mấy lời con nói ra thì ba sẽ không tin, nên vẫn là để dì Nguyễn đích thân nói cho ba thì hơn!"

"Bà nói đi, tôi nghe đây." Chưa bao giờ Hoắc Lãng Khải ngoan ngoãn ngồi trên ghế chính như bây giờ. Trong đáy mắt ông ta lúc này chỉ có Nguyễn Lương Nguyên mà thôi.

Thần sắc Nguyễn Lương Nguyên lạnh như băng, bà nói, "Năm đó chính tôi đã thay đổi bản báo cáo xét nghiệm, cậu ấy không phải con của ông."

Lời nói thẳng thắn của bà làm cho mọi người ở trong phòng đều hít sâu.

Chương 227: Bị nhận ra. Vở kịch bị đảo ngược (4)

Trời ạ! Không ngờ chuyện này lại là thật, nhưng đây là người phụ nữ mà anh Cả nhà mình yêu thương nhất, phải...phải làm sao đây?

Hoắc Lãng Khải nhíu mày, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, "Không... không thể nào... tôi không tin."

Nguyễn Lương Nguyên cười lạnh, "Tôi đã thừa nhận rồi sao ông còn không tin chứ? Năm đó Hoắc Hoành cho tôi một món tiền, sau đó tôi đã làm thế."

"Không thể nào, tiền của tôi bà dùng lúc nào chả được, sao có thể vì tiền mà phản bội chứ? A Nguyên, lý do của bà quá tệ!" Hoắc Lãng Khải bất đắc dĩ nở nụ cười, cầm lấy tay bà như là đang nói chuyện đùa.

"Tiền của ông ư? Tôi không dám lấy, cũng không lấy nổi." Nguyễn Lương Nguyên châm chọc một câu rồi rút tay về, cười lạnh đầy ghét bỏ, "Tôi có thân phận gì mà dám lấy tiền của ông chứ?"

"Đương nhiên là..." Hoắc Lãng Khải nói tới đây thì nghẹn giọng, không nói được nữa.

Đúng thế, lấy thân phận gì đây?

Tình cảm chân thành ư? Từ năm đó, sau khi ông ta cưới mẹ của Hoắc Mân, để A Nguyên rời đi, bọn họ chẳng còn là gì của nhau nữa cả.

Nhưng sau khi thấy sự oán hận trong mắt Nguyễn Lương Nguyên, ông ta vội vàng túm chặt lấy tay bà, "Nhưng tôi có thể cho bà mọi thứ, chỉ cần bà muốn, tôi có thể cho bà hết."

"Ông cho tôi ư? Ngay cả danh phận mà ông còn không chịu cho tôi, ông còn dám nói cho tôi tất cả ư? Hoắc Lãng Khải, tôi đã lãng phí tới hai mươi năm tuổi trẻ cho ông, hai mươi năm đấy! Nhưng ông đã trả lại cho tôi cái gì chứ?" Nhắc lại chuyện tình cảm đã phủ bụi nhiều năm, trong đáy mắt Nguyễn Lương Nguyên lóe lên một chút ánh nước trong suốt.

Năm đó, cho dù bà có rộng lượng thế nào, đã mỉm cười lúc rời đi thế nào, nhưng giờ nhắc lại, sự đau đớn trong lòng vẫn khiến bà chỉ muốn bóp nát trái tim mình ra như cũ.

"Tôi... tôi... A Nguyên..." Thấy bà vẫn cứng đầu cho dù đã trải qua bao năm tháng như vậy, ông ta không nhịn được muốn vuốt ve mặt của bà.

Nhưng bà lại quay phắt đi khiến bàn tay ông ta khựng lại giữa không trung.

Nguyễn Lương Nguyên quyết liệt gằn từng chữ đầy oán hận, "Tôi vĩnh viễn không thể quên, cảnh ông và người đàn bà kia ở trên giường với nhau."

Hoắc Lãng Khải hổ thẹn, vừa hoảng sợ lại vừa đau xót, nói: "Nhưng mà khi đó, chính bà bắt tôi phải cưới bà ta về nhà! Là bà không cần tôi..."

Nói xong lời cuối cùng, giọng ông ta đã khản đặc.

Nguyễn Lương Nguyên cười lạnh, giọng điệu độc ác: "Phải, tôi cảm thấy ông bẩn, ông quá bẩn! Hoắc Lãng Khải, tôi hận ông, tôi hận tất cả những gì liên quan đến ông, nên tôi mới giúp Hoắc Hoành đối phó với ông."

"..."

"Ha! Ông nuôi con người khác hơn mười năm, thậm chí còn giao cả nghiệp lớn của mình cho nó. Sao hả? Cảm giác tin tưởng rồi lại bị phản bội thế nào?" Trong mắt Nguyễn Lương Nguyên tràn đầy vẻ vui sướng và đắc ý sau khi trả thù được.

Mà Hoắc Mân đứng ở bên cạnh, sau khi nghe Nguyễn Lương Nguyên nói vậy, lập tức lên tiếng: "Ba, ba nghe thấy chưa? Rõ ràng Hoắc Hoành không phải con của ba, ba nên đuổi nó đi đi! Không đúng, là giết nó!"

Lão Ngũ ở bên cạnh cũng vội vàng phụ họa: "Anh Cả, nếu A Nguyên đã nói như thế, anh phải lập tức đuổi nó đi mới được!"

Hoắc Lãng Khải cao giọng, thong thả hỏi: "A Nguyên, những lời mà bà nói có phải là thật không?"

"Phải, đều là thật! Cậu ấy không phải con của ông, chưa từng là con ông!" Sau khi Nguyễn Lương Nguyên nói những lời tràn ngập oán hận xong, bà liền chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt oán độc y như một con dao găm đâm thẳng vào Hoắc Lãng Khải.

Giờ phút này, sự đau xót trong mắt Hoắc Lãng Khải chậm rãi bị ép xuống, ông ta lạnh lùng nói: "Bắt Hoắc Hoành lại!"

Chương 228: Bị nhận ra. Vở kịch bị đảo ngược (5)

Cuối cùng... cuối cùng cũng tới rồi!

Sau khi Hoắc Mân nghe thấy câu ra lệnh đó, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng này, suốt mười năm, gần như đêm nào hắn cũng mơ thấy, nhưng đó chỉ là mơ mà thôi.

Bây giờ cảnh trong mơ đã thành sự thật, cảm giác tất cả Hoắc gia đều sắp nằm trong tay mình làm Hoắc Mân vui sướng tới mức hai tay cũng trở nên run ray.

Mấy tên thuộc hạ nhanh chóng đi tới trước mặt Hoắc Hoành, nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh:

"Chờ một chút!"

Hoắc Mân thấy anh còn muốn giãy chết thì không khỏi cười lạnh đầy càn rỡ và đắc ý: "Hoắc Hoành, không, là Cố Ngự, dù mày có nói gì thì cũng không cứu vãn được đâu. Mày lừa ba tao nhiều năm như thế, cuối cùng mày cũng có ngày này rồi!"

Hoắc Hoành không nhanh không chậm, ung dung nói: "Dì Nguyễn, năm đó chính dì đón cháu về. Cháu còn nhớ rõ, trước khi dì dẫn cháu vào cửa nhà họ Hoắc, dì đã nói với cháu rằng, cháu nhất định phải hiếu thuận với ba. Dì nói ba rất khổ, khổ hơn nửa đời người, bảo cháu phải hiếu thuận với ông ấy."

Nguyễn Lương Nguyên ngồi bên cạnh anh không khỏi run rẩy nhè nhẹ một chút.

"Thế nên cháu không tin, cháu không tin dì lại oán hận ba cháu. Dì nói cho cháu biết, đã xảy ra chuyện gì thế?"

Nhiếp Nhiên nghe anh ta nói vậy, bỗng nhiên nhớ lại lần trước khi anh ta bảo cô nổ súng, anh ta cũng nói bằng giọng điệu thế này.

Mặc dù lúc trước cô cũng có diễn kịch một chút, nhưng nếu là người thường, e là nghe thấy anh ta nói thế, chắc chắn sẽ bị mê hoặc.

Giọng anh ta nhẹ nhàng, dịu dàng đi thẳng vào lòng người, làm cho người ta không muốn lay động cũng không được.

Quả nhiên, Nguyễn Lương Nguyên nghe thấy thế thì đau khổ lắc đầu, kháng cự, "Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Tôi tuyệt đối không muốn nghe!"

"Không muốn nghe ư? Là không muốn nghe, không dám nghe, hay là sợ phải nghe, hoặc là dì sợ mình nghe xong sẽ bị dao động!" Hoắc Hoành lập tức dồn ép, túm chặt lấy hai tay đang bịt tai mình lại của Nguyễn Lương Nguyên, giống như mạnh mẽ ép bà phải nghe.

"Không... không... đừng nói nữa... Là tôi hận ông ấy, tôi không hề quên được cảnh mà tôi nhìn thấy ở trong phòng năm đó!" Nguyễn Lương Nguyên tỏ vẻ đau khổ, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không chịu nói.

"Được! Dì nói là dì không quên được. Nếu đã hận như thế, vì sao lúc trước dì không chọn cách giết chết người đàn bà kia, còn cả đứa con trong bụng bà ta nữa, vì sao lại lựa chọn ra đi, vì sao muốn tác thành cho bọn họ?"

Đối mặt với chất vấn của Hoắc Hoành, Nguyễn Lương Nguyên trở nên hơi kích động, "Tôi... tôi..."

"Dì nói đi, dì nói đi chứ!"

Ở trong mắt Hoắc Mân, sự khác thường của Hoắc Hoành rốt cuộc cũng chỉ là vì quá sợ hãi nên mới trở nên điên cuồng như thế mà thôi.

Hắn lập tức cao giọng cắt ngang, "Đủ rồi Cố Ngự, mày đừng có cố nữa, có nói thì chuyện thân phận mày là giả cũng sẽ chẳng thay đổi được đâu!"

Hắn lập tức phất tay, muốn kéo Hoắc Hoành ra ngoài.

Vài tên thuộc hạ vừa tiến lên, tay còn chưa chạm được vào Hoắc Hoành, A Hổ phía sau đã vọt lên chắn trước mặt anh.

"A Hổ, cậu là thuộc hạ của ba tôi, tốt nhất cậu nên biết mình nên làm gì." Hoắc Mân lạnh lùng cười cảnh cáo.

"Ông chủ bảo A Hổ bảo vệ Nhị thiếu, tôi đang chấp hành." A Hổ chắn trước mặt Hoắc Hoành, nét mặt không thay đổi.

"Kéo cả hai đứa nó xuống." Hoắc Mân không hề khách khí phất tay, nhất thời xung quanh có thêm bốn, năm người nữa.

A Hổ từng là cao thủ Muay Thái, là thuộc hạ tốt nhất được Hoắc Lãng Khải đưa về từ nước T. Sau đó, Hoắc Lãng Khải thấy anh ta có thiên phú nên dốc lòng bồi dưỡng mấy năm, với công phu hiện tại của anh ta thì sao người bình thường có thể xông lên bắt nổi chứ?

Không khí nặng nề tới mức làm người ta không thể nào hít thở nổi.

Chương 229: Bị nhận ra. Vở kịch bị đảo ngược (6)

Mà Hoắc Hoành ở sau lưng A Hổ như không nhìn thấy cục diện trước mắt, chỉ than nhẹ như thể bất đắc dĩ, "Dì Nguyễn à, dì và ba cháu cũng không còn trẻ nữa, cần gì đến cuối cùng vẫn cứ phải ôm nuối tiếc và đau khổ chứ?"

Câu nói này làm cho thân thể Nguyễn Lương Nguyên khẽ run lên, hai đầu vai cũng vì bị kích thích mà run nhẹ.

Trước bức ép, sau an ủi, trước cứng rắn, sau mềm mỏng, chậc chậc, phải công nhận Hoắc Hoành đã sử dụng thủ pháp này đạt tới cảnh giới cao nhất rồi. Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh không thể không cảm thán chuyện Hoắc Hoành không đi làm chuyên gia đàm phán quả là đáng tiếc.

"Tôi... tôi..." Nguyễn Lương Nguyên lúng túng cúi đầu hơi nghẹn ngào.

Hoắc Mân vừa thấy Nguyễn Lương Nguyên như vậy thì thầm kêu không ổn, cũng không còn để ý được gì nữa, lập tức quát lên một tiếng, "Dì Nguyễn!"

Sau đó liền đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, mọi người lập tức vây chặt lấy A Hổ.

Hôm nay, hắn muốn Hoắc Hoành chết ở đây, nếu còn để Hoắc Hoành sống tới ngày khác, chỉ sợ chính mình mới là người chết không có chỗ chôn.

A Hổ giơ hai nắm đấm lên, cơ thể đã bước vào trạng thái đề phòng.

"Dì nhìn ba cháu đi, dì nhất định cứ phải làm tổn thương lẫn nhau đến thế sao?"

Mọi người trong phòng đều im lặng, tất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net