Chương 4:Hiểu lầm thêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Phàm đã suy nghĩ rất kĩ sau một đêm và quyết định sẽ gặp Lục Nghị để giải quyết mọi chuyện
Lục Phàm xuống giường, bước lại mở đủ đồ lấy một bộ quần áo ở nhà thoả mái rồi vào nhà tắm chỉnh trang lại
Vừa thay xong ra ngoài thì nghe tiếng chuông cửa reng, cậu nghĩ là Lục Nghị tới nên nhanh chóng ra mở cửa
"Anh.. " Nhìn thấy người ngoài cửa chưa kịp nói hết lời thì đã cứng đơ tại chỗ
"Anh về rồi đây Tiểu Phàm"Quách Kiệt nở một nụ cười ngọt ngào nhất, giọng nói ôn nhu vài phầm sủng nịch, làm chi 2 tên lính phía sau ớn lạnh cả người
"Anh..sao lại về vậy? "
Cậu lắp bắp nói không nên lời
"Sao vậy anh về em không vui, vừa xuống máy bay là anh đã chạy đến đây liền "
Quách Kiệt làm gương mặt u oán nhìn Lục Phàm đầy bi thương
"Làm gì có, chỉ hơi bất ngờ, anh vào nhà đi"

Cậu lách người cho anh vào
"Hai người đi đi, tôi muốn ở với Tiểu Phàm"
"Vâng"Hia người đàn ông mặc Áo đen sải người bước đi
Quách Kiệt vào nhà Lục Phàm đảo mắt nhìn một vòng rồi gật gật đầu, bảo:"Đúng là không thay đổi gì, gần hai năm rồi nhỉ? "
Anh quay đầu nhìn cậu đắm say
"Ừm"Cậu nhỏ giọng nói nhẹ
Quách Kiệt thấy cậu khá lúng túng anh cũng không biết làm gì, đi đến vỗ lưng Lục Phàm:"Đi ăn gì đó không ?"
"Em vừa định ra ngoài, còn chút thời gian, chắc được"Cậu vừa nói vừa nhìn đồng hồ, gật đầu
"Được, đi thôi,anh lái xe đến"
★★★★★★★★★★★★★★★
Sau khi ăn cơm xong cậu bảo Quách Kiệt đến nhà Lục Nghị, trong thời gian ăn hai người đã trò chuyện rất nhiều, khiến tâm trạng đêm qua giảm được không ít
Quách Kiệt đưa Lục Phàm đến cũng không có ý định về
Lục Phàm vào nhà lên phòng sách kiếm Lục Nghị,vừa đi đến cửa phòng đã nghe thấy giọng nói của Trần Tâm
"Cậu đừng uống nữa"
"Cô buông ra để tôi uống"
"Cậu uống vậy thì giúp được gì"
Âm thanh ngày càng nhỏ, cậu vài từ không nghe được, cơ hồ Lục Nghị đang say
Vừa mở cửa vào liền nghe thấy Trần Tâm nói:"Tôi thích cậu, từ lâu rồi"
Lục Phàm sững lại tại chỗ chả biết làm gì, mắt cậu mở to nhìn vào 2 người
Như 2 người cảm giác được cậu cùng nhau giương mắt lên nhìn cậu
Lục Nghị thấy cậu loảng choảng đi đến vịn vau cậu hỏi:"Em đến khi nào? "
"Từ khi cô ấy nói thích anh"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net