Chương 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày này chớp mắt liên qua .

Sáng sớm ngày mùng một tháng năm , Bảo Cân Bảo Lục tới phòng ngủ đánh thức tiểu thư của mình . Hai nha hoàn đi tới bên giường , đem màn kéo lên , thấy trên giường toàn bộ thân thể của tiểu thư quấn ở trong chăn lụa hoa mỏng Đan Phượng Triều Dương , cgi3 lộ ea một cái đầu nhỏ lanh lợi . Bảo Cân khẽ gọi vài tiếng , nhìn tiểu thư mơ mơ hồ hồ mở mắt ra , từ trên giường nhỏ ngồi bật dậy, xoay người hỏi :" Giờ nào rồi ?"

Bảo Lục mặc một thân quần áo mới tinh , nhìn đặc biệt chỉnh tề , trên đầu mang hai đóa châu hoa , cười tủm tỉm đáp :" Thưa tiểu thư , vừa qua giờ mão , nên dậy thôi ." Nhìn bộ dạng tiểu thư còn buồn ngủ  , lại hỏi " Hôm qua tiểu thư ngủ không ngon sao ?"

Hôm qua là đêm cuối cùng trước khi Giang Diệu xuất giá , Kiều thị nên dặn dò gì cũng đều đã dặn dò , sau đó cũng không còn gì , chỉ bảo nàng sớm đi ngủ , ngày mai sẽ mệt mỏi rất nhiều . Nhưng tối qua Giang Diệu không chỉ ngủ không ngon , mà còn lăn lộn hồi lâu mới ngủ được . Hiện nay cực kỳ mệt mỏi , nếu không phải tình huống đặc thù , nanf2 thật sự muốn ở trên giường nhỏ ngủ một giấc nữa .

Nhưng hôm nay không phải là ngày  nàng có thể hồ đồ .

Giang Diệu rửa mặt xong , Kiều thị liền đi vào . Hôm nay Kiều thị đặc biệt ăn diện , trên người mặc bộ y phục như ý cát tường màu hoa hồng , búi tóc chải cao , cài trâm vàng ròng như ý , gương mặt sáng rực rỡ vui vẻ , khí thế đoan trang , ung dung hoa quý khó có thể nói thành lời .

Theo phía sau Kiều thị là Nhị thẩm thẩm Phùng thị , Tam Thẩm Thẩm Thích thị , còn có nhóm tẩu tẩu của nàng . Đại tẩu Tống Loan có thai , đến chậm một chút, chỉ thấy Tiết Kim Nguyệt cùng Lương Thanh Huyen đều ngoan ngoãn đứng bên người các trưởng bối , đưa mắt nhìn tân nương tử đang trang điểm .

Giang Diệu gọi một tiếng :" Mẫu thân ", lại lần lượt gọi tên từng người .

Sau đó ngồi ở trước gương , An phu nhân được mời tới giúp nàng trang điểm , chải tóc là người có cha mẹ chồng , trượng phu  , con trai con gái đầy đủ nhiều phúc . An phu nhân bộ dạng vii vẻ , đầu tiên không nhịn được khen tướng mạo tân nương tử , sau đó vừa nói một loạt những lời cát tường , vừa giúp Giang Diệu làm lễ chãi tóc , tu bổ bên thái dương . Nghe An phu nhân hô :" Một chải chải đến ngọn , hai cô nương của chúng ta tóc bạc còn củ án tề mi , ba chải cô nương con cháu đầy nhà ....." Giang Diệu đau đến nước mắt lưng tròng , chỉ cảm thấy là đang bị hành hạ .

Mắt sáng như trăng rằm . An phu nhân cười nói :" Tân nương tử mặt trắng nõn nà , chỉ thoáng cái là xong ." Trang điểm mặt xong , An phu nhân cầm túi tiền thưởng , còn nói thêm vài câu cát tường .

Sau đó là búi tóc trang điểm.

Bắt đầu búi tóc , liền mang ý nghĩa kết thúc sinh hoạt của khuê nữ , thành phu nhân.

Giang Diệu là tân nương tử , không cần làm gì , chỉ ngoan ngoãn ngồi , tùy ý mọi người trang điểm . Trên mặt được đánh một lớp phấn dày , trên môi đánh son , má trắng trắng hồng hồng , giống như hát hí khúc trên sân khấu , chính Giang Diệu cón không nhận ra chính mình . Giang Diệu cảm thấy , bộ dạng như thế này mà gả qua đó , chưa kịp làm Lục Lưu sáng mắt đã đem hắn dọa sợ hết hồn ấy.

Trang điểm xong , mặc giá y rườm rà dày nặng, Giang Diệu nhìn người trang điểm cực đậm trong gương , mặc trang phục phụ nhân , mới ý thức được -------- Nàng thực sự phải xuất giá rồi .

Phải gả cho Lục Lưu.

Giang Diệu có chút buồn , quay đầu nhìn Kiều thị , gé môi nói :" Mẫu thân ...." Tiểu cô nương là như thế , có điều gì căng thẳng , liền theo bản năng tìm mâu thân.

Kiều thị vốn đang cười , vào lúc này nhìn gương mặt còn non nớt của khuê nữ , mới cập kê đã phải xuất giá , nhất thời không kiềm đươc đỏ cả viền mắt . Giang Diệu thấy mẫu thân khóc , nàng cũng không nhịn được bật khóc théo , đem thân thể vùi vào lòng ngực của mẫu thân , nức nở nói :" Mẫu thân ..... "

Nhìn cảnh này , những người tại chỗ đều không kìm được , đều đỏ cả viền mắt.

Kiều thi ôm khuê nữ không nỡ buông , lão phu nhân cùng ngoại tổ mẫu của Giang Diệu - Kiều lão phu nhân cũng đến, phía sau còn hai mợ cùng mấy biểu tỷ.

Kiều lão phu nhân nhìn Kiều thị , nói :" Diệu Diệu xuất giá là việc vui , chờ một lúc còn phải khóc gả , vào lúc này đừng khóc ." Nghĩ đến lúc trước cảnh nữ nhi xuất giá còn rõ ràng trước mắt , bây giờ nhìn nữ nhi cũng đã làm nhạc mẫu , nhất thời tâm trạng cũng có chút cảm khái .

Nghe Kiều lão phu nhân nói , Kiều thị lập tức nuốt lệ vào lòng . Bà nhận khăn tay do  Tam đệ muội Thích thị đưa đến lau mắt ,mới tinh tế tỉ mỉ nhìn tân nương tử long lanh xinh đẹp , cảm thấy khuê nữ của mình càng nhìn càng đẹp , vui mừng mỉm cười nói :" Đúng vậy , là mẫu thân hồ đồ . Diệu Diệu ngoan, đừng khóc nữa , nhé ?"

Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu , tuy nói không khóc , nhưng đôi mắt cũng đỏ bừng , giống như mắt con thỏ nhỏ . Thân thể của nàng nhỏ bé , chưa nẩy nở nhiều , hiện nay chải búi tóc phu nhân , mạc giá y màu đỏ , mới miễn cưỡng có mấy phần dáng dấp của nữ nhi xuất giá .

Bọn nha hoàn lại giúp nàng trang điểm lại .

Các trưởng bối nói xong , ba tẩu tẩu cùng Kiều Mổ Nghi vừa tiến vào cũng lại đây nói chuyển với Giang Diệu . Kiều Mộ Nghi nhìn biểu muội trước mặt rực rỡ đoan trang , sắp xuât giá , cũng là ao ước trong lòng của nàng . Có thể gả cho Tuyên Vương , tương lai sẽ uy phong đến mức nào.

Mà trong ba vị tẩu tẩu , Tiết Kim Nguyệt là không nỡ xa Giang Diệu nhất . Thấy Tiết Kim Nguyệt ôm Giang Diệu khóc giống như một đứa trẻ , người không biết còn tưởng rằng là nàng ấy xuất giá.

Giang Diệu ngồi ở trong phòng , cùng mấy vị tẩu tẩu , biểu tỷ nói chuyện , Hứa ma ma mặc chiếc áo màu tím nhạt đi vào , vui vẻ nói :" Đội ngũ đón dấu của Tuyên Vương đến rồi ."

Bên ngoài sớm đã có tiếng pháo bùm bùm vang dội , Giang Diệu ngẩn ra , theo bản năng khẩn trương không thôi. Nàng ngồi ở trong phòng không thể đi ra ngoài , Kiều Mộ Nghi cười nói :" Để ta ra ngoài xem thử cho ."

Ở Đại Lương , có tập tục đánh tân lang lúc đón dâu , Giang Diệu không có đường tỷ muội , nên nhiệm vụ này đương nhiện do Kiều Mộ Nghi và những biểu tỷ muội khác làm . Giang Diệu hơi lo lắng , lập tức nắm ống tay áo Kiều Mộ Nghi , nói :" Nghi biểu tỷ... "

Kiều Mộ Nghi nói :" Nhìn bộ dáng đau lòng của muội này . Nếu nói hôm nay muội gả cho cậu ấm quý tộc bình thường , ta tất nhiên sẽ không nương tay , nhưng muội nhìn xem muội gả cho ai ? Tuyên Vương đó nha , biểu tỷ ta dù sao cũng là người biết thức thời , sẽ không làm việc ngớ ngẩn đâu ."

Đúng vậy , Giang Diệu cong môi cười nhẹ . Theo tính tình của Kiều Mộ Nghi , tất nhiên sẽ bán cho Lục Lưu một ân tình . Nghĩ vậy , Giang Diệu cũng không lo lắng nữa .

Kiều Mộ Nghi trêu ghẹo nói :" Nương tử xinh đẹp mỹ mạo lại biết thương người thế này , nếu ta là nam tử , cũng muốn cưới muội về nhà ."

Trên mặt Giang Diệu lập tức móng bừng lên , không nói với Kiều Mộ Nghi nữa .

Lúc này Lục Lưu mặc bộ hỉ bào hào hoa phú quý , thắt lưng đeo đai ngọc , đầu đội kim quan đi vào của lớn đón dâu . Thấy cách đó không xa Giang Chính Mậu cùng Giang nhị gia , Giang tam gia , còn có một ít các đồng liêu trưởng bối , Lục Lưu khiêm tốn bước qua hành lễ nhạc phụ.

Tuy đã dần dần tiếp nhận người con rể này , nhưng mỗi kji Giang Chính Mậu nhìn vị vương gia trẻ tuổi lạnh lẽo như băng sương trong triều đình , khí thế khiếp người đó , ông rất khó có thể dung hòa giữa vãn bối cung kính ngoan ngoãn trước mặt liên hệ cùng nhau . Giờ thấy hắn hành lễ, lại thấy phía sau có một đám nam tử mặc cẩm bào , ai cũng xuất thân hoàng gia , thân phận cao quý , đều đến đây giúp đỡ đón dâu.

Còn điều Giang Chính Mậu không biết , ngay tối hôm qua , Cảnh Huệ đế còn tự mình đến Tuyên Vương phủ , ồn ào đòi đi theo đội hoàng gia giúp dường ca đón dâu , lại bị Lục Lưu lập tức từ chối.

Từ trong nhóm nam tử mặc áo gấm , một tiểu thiếu niên mi thanh mục tú bước ra , vị tiểu thiên niên mặc cẩm bào nghiêng đầu , ngoan ngoãn hướng về phía Giang Chính Mậu hành lễ , nói :" Giang bá bá , Đường ca của chúng con đã nôn nóng lắm rồi , mau để cho hắn ôm đường tẩu trở về đi ."

Tiếng nói giòn giã vừa dứt , mọi nguòi mới chú ý tới tiểu thiêu niên phía sau tân lang quan nhi , nhìn thấy rõ bộ dạng của hắn thì không khí lập tức như đọng lại . Vị này không phải là công tử bột Thụy Vương điện hạ , kiêu căng , hoành hành bá đạo ở trong cung đấy sao?

Tiểu ma vương này đã đùa cợt không ít đại thần ở đây, nhưng thân phận người ta ở nơi đó , có Cảnh Huệ đế cùng Thái hậu che chở , dù bị bắt được , cũng không cách nào tính toán với một tiểu hài tử . Có người nói quan hệ giữa Thụy Vương và Tuyên Vương rất tốt , bây giờ xem ra lời đồn chắc không phải giả.

Các đồng liêu có quan hệ tốt với Giang Chính Mậu , giờ thấy Tuyên Vương coi trọng hôn sự này như vậy , ngày càng ước ao , nếu bọn họ cũng có khuê nữ như hoa như ngọc , có thể làm cho vị Tuyên Vương                  không gần nữ sắc này mê mẩn , thì đó chính là phúc khí đã tu luyện mấy đời . Nay Trấn Quốc Công phủ cùng Tuyên Vương phủ kết thân , ngày sau phóng tầm mắt khắp toàn bộ Vọng thành này , cũng không ai dám trêu chọc Trấn Quốc Công phủ . Ngay cả Cảnh Huệ đế , cũng sẽ nể mặt Tuyên Vương .

Giang Chính Mậu dẫn con rể vào . Lục Lưu đi vào bái kiến lão phu nhân cùng Kiều thị .

Lão phu nhân cùng Kiều thị đối với Lục Lưu tất nhiên là rất hài lòng , nhóm anh vở cao to tuấn tú bên này , tuy không nỡ để tiểu muội muội xuất giá , nhưng nhìn vị Tuyên Vương này tướng mạo tuấn mỹ , thái độ cung kính , lúc vung tay nhấc chân đều là bộ dáng mỹ nam tử ôn nhuận như ngọc . Nếu người nào ở đây chưa nhìn thấy bộ dạng hắn hồi xưa , dù là ai cũng không nghĩ được vị này chính là Tuyên Vương tay cầm quyền cao , sát phạt quả quyết . Ngoài ba ca ca ruột thật  tâm yêu thương muội muội , các đường huynh , biểu huynh đều cũng cực kì yêu thương muội muội này , nhưng nay nhìn vị Vương gia sẽ trở thành đường muội phu của bọn họ , tâm trạng cũng có chút đắc ý.

Thỉnh an các trưởng bối xong , Lục Lưu lại hướng về mười vị anh vợ thi lễ .

Kiều thị cùng Giang Chính Mậu đều nhìn thấy rất rõ ràng , cảm thấy với hình dạng nhân phẩm 🤨🤨🤨của con rể , khuê nữ của bọn họ sẽ không thiệt thòi . Nhưng Kiều thị vẫn có chút thương cảm , Giang Chính Mậu vỗ vào mu bàn tay Kiều thị động viên , hai người lúc này mới nhìn nhau nở nụ cười .

Lục Lưu thân phận đặc thù , tuy nói bộ dạng hắn ôn nhuận như ngọc , nhưng dù sao cũng vì thân phận của hắn , nên ở việc đón dâu , cũng không ai dám quá mức khó dễ hắn .

Sau khi Giang Diệu khóc gả , Giang Chính Mậu giúp khuê nữ đem khăn lụa đỏ trùm lên . Sau đó để đại ca Giang Thừa Nhượng  cõng muội muội trên lưng đưa vào kiệu hoa .

Muội muội vóc dáng nhỏ xinh , trọng lượng cũng nhẹ Giang Thừa Nhượng đối với nàng xưa nay thương yêu , nay đưa người vào cỗ kiệu , mới thấp giọng nói :" Yên tâm , nếu muội phu bắt nạt muội , cứ tìm đến các ca ca."

Giang Diệu được che kín bàng khăn voan màu đỏ , không nhìn rõ bất cứ thứ gì , trong tay câm một thanh ngọc như ý , bên tai tất cả đều là âm thanh báo nhiệt của pháo nổ cùng khua chiêng gõ trống . Nay nghe đại ca bói , chóp mũi Giang Diệu cay xè , nhẹ giọng vâng một tiếng .

Giang Thừa Nhượng lúc này mới thả mành xuống . Xoay người , nhìn muội phu mặc hỉ bào màu đỏ bên cảnh , rhay61 hắn gọi mình một tiếng :" Đại ca " , lúc này mới bất tri bất giác hồi thần , hướng về hắn mỉm cười cười . Tuy không muốn , nhưng muội muội cũng phải xuất giá , người muội phu này cả nha đều hài lòng . Quang trọng là muội muội mình thích , còn cầu gì thêm nữa ?

Giang Thừa Nhượng mỉm cười nói :" Muội phu , Diệu Diệu giao cho ngươi."

Lục Lưu gật đầu , hắn thấy Giang Thừa Nhượng đi tới , đứng trước mặt còn chín vị huynh trưởng của thê tử , cũng đều là năm nhân, Lục Lưu có một loại cảm giác không tử tế lá cướp đi bảo bối của người ta . Chỉ là ngày sau bảo bối này sẽ không tiếp tục là của Trấn Quốc Công phủ , mà là của Lục Lưu hắn.

Nghĩa đến đây , khóe miệng Lục Lưu cong lên .

Ngày xưa là người nghiêm túc thận trọng , hôm nay nụ cười trên mặt lại cực kì rạng rỡ , hắn liếc mắt nhìn hỉ kiệu , sau đó xoay người lên ngựa , đưa tân nương tử đi.

Kiều thị ở ngoài cửa từ lâu không nhịn được , nước mắt giàn giụa.

Nhìn đội ngũ đón dâu dần đi xa , Giang Chính Mậu thấp giọng động viên thê tử , nói :" Đừng nhìn nữa , chúng ta vào đi thôi."

Kiều thị khịt khịt mũi , nói :" Để thiếp nhìn thêm một chút "

Trấn Quốc Công phủ cách Tuyên Vương phủ không xa , nhưng đội ngũ đón dâu đi chậm rãi , diễn tấu sáo và trống , hùng vĩ vang dội không gì tả nổi . Giang Diệu cầm ngọc như ý vững vàng ngồi trong kiệu hoa , tạm tình không nỡ lúc trước phảng phất bị tiếng chiêng trống náo nhiệt thổi bay , trở nên dần dần lo lắng cho tháng ngày sau này ở Tuyên Vương phủ.

Nàng ngước mắt , khăn voan che kín , đập vào mắt toàn màu đỏ , có lẽ do tối hôm qua không ngủ được bao lâu , lúc này tâm trạng Giang Diệu bình tĩnh lại , có chút buồn ngủ .

Giang Diệu nhắm mắt lại ngủ một lúc , trong lòng nghĩ ngày sau bên cùng Lục Lưu sống như thế nào . Đã gả cho người , cũng không thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ , chuyện này nàng phải cùng Lục Lưu thương lượng rõ ràng một chút . Có điều...  nghĩ đến qua ba tháng , sẽ cùng hắn đi tới Dân Châu , lòng Giang Diệu.

Nghĩ lung tung hồi lâu , mới nghe hứa ma ma ngoài  cổ kiệu nói sắp tới Tuyên Vương phủ , Giang Diệu liền giật mình .

Sau khi hạ kiệu , bên ngoài vang tiếng pháo vui mừng , nàng cảm nhận được cổ kiệu lung lay một chút , biết là Lục Lưu đá cửa kiệu , liền một tay nâng ngọc như ý , một tay theo bản năng đỡ ở bên cạnh.

Tiếp theo là vượt yên ngựa , vượt chậu than , bước lên thảm hồng .

Khí thế hôn lễ rất phô trương, người Tuyên Vương phủ  nhìn Lục Lưu đón tab6 nương tử vào , thường ngày là vị vương gia mặt lạnh , keo kiệt nụ cười, hôm nay gương mặt tuấn tú mỉm cười , khiến Lục Linh Lung bên cạnh có chút há hốc mồm . Lục Linh Lung hôm nay trang phục rất đẹp , dù sao đã đến tuổi cập kê , vị tam thẩm thẩm mới vào cửa này , còn nhỏ hơn nàng một tuổi . Lục Lung Linh nhìn Manh thị , cười nói :" Mẫu thân , tam thúc cưới vợ thật khí phái , sau này nữ nhi xuất giá cũng muốn được phô trương thế này ."

Nhưng Lục Linh Lung là thân phận gì , sao có thể so sánh với nữ nhi của Trấn Quốc Công phủ khi xuất giá , và Tuyên Vương cưới vợ đánh đồng với nhau được.

Có diều , Lục Linh Lung nghĩ đến lúc trước Vệ Bảo Linh xuất giá , Vệ phủ có Cảnh Huệ đế chỗ dựa , đương nhiên khí thế , nhưng bên Phùng gia , sao phô trương bằng một phần mười của Tuyên Vương phủ hôm nay . Bởi vậy , Lục Linh Lung cang kiên định, sau này nhất định phải gả cho một phu quân có quyền thế như tam thúc .

Manh thị không đần độn giống như khuê nữ , nhìn chủ mẫu vào cửa , cảm thấy ngày tháng sau này e là cũng không dễ chịu . May mà chủ mẫu này chỉ là một con bé con , còn có thể lừa gạt. Mạnh thị tự an ủi bản thân , nói với Lục Linh Lung :" Đi thôi , chúng ta trở về ."

Lục Linh Lung lại gật mình kêu lên , nói :" Mẫu thân nhìn kìa , giá y của tân nương tử thật xinh đẹp!"

Manh thị nhìn theo , thấy giá y chi tiết rườm rà , thủ công tinh xảo , liền hiểu rõ Lục Lưu sợ là đặt tiểu Vương phi này ở trong lòng , hận không thể mang tất cả thứ tốt nhất cho nàng . Manh thị tuy kinh ngạc hâm mộ , nhưng trên mặt vẫn không chút biến sắc , đáp lại Lục Linh Lung nói :" Cũng bình thường thôi mà ."

Lục Linh Lung bất mãn le lưỡi một cái .

Giang Diệu tiến vào cửa lớn của Tuyên Vương phủ , sau khi bái đường , liền được đưa vào tân phòng .

Giang Diệu ngồi ở một bên giường , phía dưới mông có các vật nhỏ , Giang Diệu biết đó là các loại long nhãn đậu phộng trên giường , chỉ ngoan ngoãn ngồi im không dám di chuyển , chờ có người nói :" Tân lang tới " , mới theo bản năng nắm chặt hai tay .

Nàng cúi đầu , xuyên qua khe hở khăn voan , liền nhìn thấy đôi giầy bằng gấm của nam tử .

Sau đó cảm nhận được bam nhân cầm hỉ câm chậm rãi nhấc khăn boan của nanf2 lên .

Nàng từ nhở tới giờ chưa từng căng thẳng như vậy , hai tay lại dùng sức nắm chặt , cảm thấy lòng bàn tay đều muốn nặn ra mồ hôi, sau đó mới theo bản năng ngẩng đầu lên .

Nàng biết dáng dấp Lục Lưu rất tuấn tú , nhưng lúc này thấy hắn một thân hỉ bào màu đỏ , thân thể cao to vững chắc , mặt như ngọc , mày rậm mũi cao , đuôi lông mày cũng tràn đầy nụ cười . Giang Diệu nhìn nhìn ngây dại , lại đột nhiên nghĩ đến , sau này trước mặt người ngoài Lục Lưu không cười vẫn là tốt nhất ------. Đẹp như thế , chỉ nên cười cho một mình nàng xem .

Nàng nhìn tân lang tuấn mỹ vô song vài lần , bên tai truyền đến mấy tiếng cười thật khẽ , Giang Diệu bỗng nhiên ý thức được điều gì , vội vàng cúi đầu , làm ra bộ dạng ngương ngùng bình thường .

Sau chính là ngồi giường , trải trướng .

Bên tai nghe những lời cát tường , Giang Diệu lặng lẽ muốn nghiêng đầu , nhìn người nam nhân ngồi bên cạnh . Nhing7 nàng còn chưa kịp quay đầu , tay đã bị nam nhân nắm chặt . Bên tai nong rát , nhìn khuôn mặt nam tử tuấn mỹ vui sướng , cảm thấy tâm trang có chút ngọt ngào .

Nha hoàn mặc quần áo màu xanh ngọc mi thanh mục tú bưng mâm sủi cảo tới , bước qua nhắc nhở ,  Giang Diệu mới ngốc nghếch quay đầu , cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn sủi cảo . Tuy hôm nay nàng không an nhiều đồ , ăn thứ gì cũng chỉ một ít , bụng đã sớm đói đến cồn xào , lúc này nhìn cả mâm sủi cảo trắng mềm như thế , nhịn không được cắn một miếng . Đợi khi nhận ra mâm sủi cảo này là sống .  Giang Diệu liền có chút khó có thể nướt xuống .

Nhưng để may mắn , Giang Diệu vẫn nhẫn nhịn đem sủi cảo sống này nuốt xuống.

Biểu hiện cực nhỏ đó của nàng cũng đã rơi vào mắt Lục Lưu , biết nàng không thích ăn , cũng không để cho nàng ăn nhiều , chỉ làm cho đủ lễ , sau đó bảo bọn nha hoàn bưng xuống .

Hai người uống rượu hợp cẩn , Lục Lưu nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt , cúi người ở môi nàng hôn một cái , ánh mắt đen sâu nóng rực , nói :" Ta đi ra ngoài tiếp khách , một lúc sẽ trở lại cùng nàng . " Nói xong lại hôn một cái .

Nhiều người nhìn như vậy , hắn lại mấy lần hôn lên miệng nàng , Giang Diệu ngượng ngùng không thôi. Nhưng ngẫm lại dù sao bây giờ bọn họ đã bái đường , là phu thê danh chính ngôn thuận .

Đôi mắt xấu hổ của nàng theo ý cười , liếc mắt nhìn hắn , hài lòng gật đầu .

Thấy hắn đi ra ngoài , Giang Diệu ngẩng đầu quan sát tân phòng .

Một mảnh chói lọi màu đỏ rực , còn có đôi nến đó rực đang cháy tí tách , Giang Diệu hít sâu một hơi , hai tay theo bản năng sờ trên đệm giường .

Mành lụa màu đỏ , thêu trăm hài tử , gối uyên ương , không thứ gì trong giang phòng này không nhắc nàng rằng lát nữa sau khi Lục Lưu trở lại sẽ cùng nàng làm chuyện gì .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net