Chương 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Nhân trở về tòa nhà, liền lục lọi ngăn tủ của mình, lấy tất cả tiền riêng ra, được thêm một trăm lượng, chuẩn bị đủ ba trăm lượng, để nha hoàn đi Phỉ Thúy trai mua cây trâm hoa mai về đưa cho Lục Linh Lung.

Tạ ngồi ở trên ghế hoa hồng , cầm ngân phiếu trong tay , thở dài một tiếng . Nghe được bên ngoài có động tĩnh , mới cảnh giác nói :" Ai ?"

".... Là ta ."

Từ phía sau khóm hoa cúc lê , một nam nhân trung niên mặc bồ trường bào , rất tuấn lãng .

Tạ Nhân nhìn thấy y , ngơ ngác đứng dậy , chậm cháp hành lễ nói :" Tam gia ...."

Hôm nay Tạ Nhân ra cửa , tất nhiên là cố ý trang điểm tỉ mỉ , mặc trên người một bộ váy màu xanh nhạt , nơi cổ áo tinh tế thêu hoa văn  hoa lan rất đẹp , eo nhỏ mềm mại . Ả vóc người yểu diệu tinh tế , vòng eo không đủ một nắm tay , phía trước ngực phình lên hai khối , ở trên đó vừa vặn thêu hai đóa hoa lan nở  rộ , khiến người mơ tưởng viễn vông .

Tuy tuổi ả không lớn lắm , nhưng tính tình không hoạt bát giống tiểu cô nương bình thường mà là người trầm ổn yên tĩnh . Có lúc Giang tam gia sẽ cùng Tạ di nương đến thăm Tạ Nhân . Lúc đó ta Tạ Nhân sẽ ngoan ngoãn đứng bên người Tạ dị nương , khẽ cười duyên nói chuyện .

Giang tam gia tuy phong lưu , nhưng mấy năm qua đối với Tạ dị nương là thật lòng thương yêu , dù dung mạo Tạ dị nương không xinh đẹp bằng vợ cả Thích thị , nhưng y một mục yêu thích người này . Chỉ là do bản tínhgay ra , một sủng ái Tạ dị nương , một mặt cũng phải nếm thử mới mẻ, nhưng cho dù y có hồ đồ đến đâu , cũng không tính sẽ chạm đến Tạ Nhân .

Chỉ là -------

Nhớ tới ngày ấy say rượu hỏng việc , Giang tam gia đối với ả có thêm mấy phần áy náy , nay nhìn vào trong tráp của ả , thấy ả đang chuẩn bị bạc ,bèn nói : " Nếu không đủ bạc ,chỉ cần phái người đến tìm ta . Nàng muốn mua gì , còn thiếu bao nhiêu ?"

Tạ Nhân cắn cắn môi , không lên tiếng 

Ả từ nhỏ đã biết tỷ tỷ vốn không thích Giang tam gia này , nếu không Giang  tam gia mạnh mẽ nạp tỷ tỷ vào cửa , làm sao ra nông nỗi này ? mà bây giờ , ả cũng rất hận Giang tam gia .

Ả lẳng lặng hạ lông mi , im lặng cất ngân phiếu đi, lạnh nhạt nói :" Hôm nay cùng Lục tiểu thư tới cửa hàng đồ trang sức , nàng nhìn thấy một cây trâm , cần .... cần ba trăm lượng ."

Giang tam gia cũng biết ,đây là Tạ Nhân vì ngày sau ở Lục gia  có thể sống dễ chịu hơn một chút , liền nói : "Nàng yên tâm cứ yên tâm chuyện này giao cho ta .... Ngày sau việc tiêu tiền còn rất nhiều , chờ một lúc ta sẽ sai người đưa ngân phiếu cho nàng , nếu lần tới lại ra ngoài , trong tay cũng cần tiền dư dả chút ."

Tạ Nhân xem thường bạc của Giang tam gia , nhưng những năm gần đây, ả ăn mặc đều là tỷ tỷ cho , mà bạc của tỷ tỷ , đều của Giang tam gia . Hơn nữa bây giờ ả và Giang tam gia quan hệ không giống như xưa,y tốn chút bạc , có đáng là gì ?

Tạ Nhân gật đầu nói :" Cảm ơn tam gia ."

Thấy ả chịu nhận bạc , Giang tam gia biết ả thông minh . Lục này nhìn dáng người ả thướt ta yểu điệu , nhớ tới đêm đó ả khóc sướt mướt dưới thân y hơi thở mềm mại cầu hoan , nhất thời bụng dưới căng thẳng, phía sau giật giật , tiến lên nắm tay ả . Tạ Nhân muốn rút về , Giang tam gia càng nắm chặt hơn .

Giang tam gia lưu luyến bụi hoa hai mươi năm ,không phải chỉ là hư danh. Sao không nhận ra Tạ Nhân muốn nhưng còn giả vờ kháng cự ? Lúc đầu hắn làm chuyện hồ đồ , phản ứng đầu tiên là sợ Tạ dị nương biết , ai có thể biết được tiểu cô nương này cũng không nói cho tỷ tỷ của ả . Như vậy ... Giang tam gia đối với mị lực của mình vẫn có chút tự tin , lập tức nâng đầu của ả , hôn mút miệng nhỏ của ả .

Tạ Nhân làm sao địch nổi cao thủ tình trường Giang tam gia, lập tức bị y hôn đến thất điên bát đảo, cả người đều nóng lên, hai chân mềm nhũn, nếu không có Giang tam gia ôm vòng eo của ả, sợ là đứng cũng không đứng được.

Mãi đến lúc bị hắn đặt trên tủ quần áo, cảm giác được toàn thân mát mẻ, lý trí mới thanh tỉnh một chút, mở to hai mắt vội vàng nói: "Tam gia..."

Lúc này , Giang tam gia làm sao để ý tới ả ?Trực tiếp cởi áo choàng , ném đi đai lưng , lúc này liền ôm cô nương trong lồng ngực làm việc tốt đẹp . Dù sủng ái Tạ di nương , bên ngoài Giang tam gia cũng nuôi không ít ngoại thất , đều trẻ đẹp ,ngây ngô non nớt , mà Tạ Nhân này , y vốn sẽ không chạm  , nhưng nếu đã chạm đến , chạm một lần cũng là chạm , chạm hai lần cũng là chạm .Hắn thở phì phò hổn hển , môi che ở bên tai Tạ Nhân nói : " Ít hôm nữa sau khi gả cho người , nàng sẽ hiểu rõ , việc như thế này , tiểu tử họ Lục kia , kém xa năng lực của gia . Ta biết nàng lo lắng cái gì , ừn ... Vấn đề kia , ta sẽ sai ma ma nói cho nàng biện pháp , đến lúc động phòng hoa chúc , nàng không cần lo lắng .... A , Lục Hành Chu là một thư sinh ôn hòa , ta phái người đi điều tra , tiểu tử này , bên cạnh hắn một người thông phòng cũng không có , thành thật sẽ không phát hiện được nàng ."

Nếu  Tạ Nhân là người bên ngoài , y chạm vào thì sẽ nạp vào cửa . Nhưng y vẫn quan tâm đến Tạ di nương , Giang tam gia chỉ dám lén lút nếm thử , cũng không dám vì Tạ Nhân mà tổn thương trái tim Tạ di nương . Tạ di nương coi muội muội này như sinh mạng , nay để Tạ Nhân đến Vọng Thành , là muốn y thay bà tìm một cửa hôn nhân tốt .

Nếu biết được hắn chạm vào muội muội nàng , Tạ dị nương đoán chừng sẽ liều mạng với y . Mà Tạ Nhân cũng là người hiểu chuyện, tất nhiên sẽ yên phận gả tới Lục gia ,sẽ không đem chuyện này nói cho Tạ di nương , khiến cho Tạ di nương thương tâm .

Sau một canh giờ , Giang tam gia đi ra , cầm lấy cái yếm thêu hoa lan bên giường , sờ sờ , nói với cô nương sắc mặt ửng hồng suy yếu vô lực trên giường nhỏ : " Ta biết trong lòng nàng ấm ức có điều ---- tin tưởng ta , ta sẽ không bạc đãi nàng . Còn đồ cưới , ta cũng sẽ chuẩn bị cho nàng thêm một ít , ngày mười sáu kia , nàng sẽ mặt mày rạng rỡ xuất giá , sẽ không để cho nàng mất mặt ..." . Mặt y phục xong xuôi , Giang tam gia chỉnh lại đai lưng  , mới cúi người hôn lên môi Tạ Nhân một cái , lại yêu thích không buông tay xoa nắn thân thể của ả một hồi , " Ta đi trước nàng, nghỉ ngơi đi ."

Ánh mắt Tạ Nhân đờ đẫn , đợi Giang tam gia đi rồi , mới ôm ngực nôn khan , lại không phun ra được bất cứ cái gì . Ả run tay , đưa bàn tay ở trên bụng mình , sau đó trùm chăn che lại thân thể gào khóc .

Giang Diệu ngồi ở bên cửa sổ trù trên giường nhỏ làm tú việc , Bảo Lục đi vào , nói :" Vương phi, Nhị cô nương đến."

Lục Lưu bận việc ở thư phòng , Giang Diệu tẻ nhạt thêu thùa , đang lo không có người nói chuyện , nghe thấy tiếng Lục Bồng Bồng muốn vào , liền cất đồ thêu trên tay đi , nói với Bảo Lục :" Cho nàng đi vào đi ."

Lục Bồng Bồng ngoan ngoãn vào nhà , kêu : " Tam thẩm thẩm ." Tiểu cô nương tính tình ngại ngùng , hiện nay tiếp xúc với vị Tam thẩm thẩm Giang Diệu này cũng đã lâu , mới gần gũi hơn chút . Nàng đem túi thơm giấu dưới tay ra , bộ mặt chờ mong đưa cho Giang Diệu .

Giang Diệu mỉm cười tiếp nhận , nhìn túi thơm này , phía trên thêu cây hoa lựu , thất tinh xảo tươu tắn , nàng nhìn mấy lần , mới nhìn ra sự huyền diệu của túi thơm này , kinh ngạc nói :' Là hai mặt đều thêu ."

Hai mặt đều hình , giống như cái túi thơm , bên ngoài thêu cây hoa lựu , mặt khác lại thêu một tiểu ao nhi đáng yêu .

Lục Bồng Bồng ngượng ngùng gật đầu , đôi tay nhỏ thấp giọng nói :" Mấy ngày này , Tam thẩm thẩm rất quan tâm yêu mếm ta , ta rất cảm kích . Bây giờ .... Bây giờ  Tam thẩm thẩm cùng Tam thúc đến Dân Châu , ta không biết nên đưa gì mới tốt . Ta biết Tam thẩm thẩm không thiếu cái gì , bèn tự thêu túi thơm này . Ở bên trong để một chút thảo dược an thần , mẫu thân ta nói có thể giúp ngủ ngon ." 

Đúng là tri kỷ . Giang Diệu tỉ mỉ đánh giá một phen , cũng cảm thấy túi thơm này được làm vô cùng tốt , cũng phải tốn chút tâm huyết . Lại nhìn tiểu cô nương ngại ngùng trước mặt , Giang Diệu mím môi mỉm cười nói :" Việc thêu thùa này ngươi học từ ai vậy , thật không tệ ."

Lục Bồng Bồng nói: "Là mẫu thân dạy ta. Mẫu thân nói, tiểu cô nương không biết chữ cũng được, nhưng việc thêu thùa nhất định phải làm tốt."

Điền thị bình thường là người nhát gan, không ngờ lại có sở trường như vậy. Giang Diệu tuy không đồng ý đoạn trước của câu nói, cũng biết được tầm quan trọng của việc thuê thùa của cô nương gia. Giang Diệu cầm túi thơm, sau khi Lục Bồng Bồng một phen thêu thùa, đúng là xinh đẹp đáng yêu, thật là mộttiểu cô nương đáng yêu. Tính tình nàng cũng tốt, lại từ Tuyên Vương phủ đi ra, vẫn nhiều đường để lựa chọn mối hôn nhân.

Giang Diệu có lòng muốn tìm cho tiểu chất nữ Lục Bồng Bồng này một mối hôn nhân tốt , nàng cùng Lục Lưu vừa đi , chẳng biết lúc nào có thể trở về yên tĩnh rất nhiều , không hăng hái , phóng khoáng ngông ngênh giống như trước đó . Còn Điền thị , nhìn tính tình kia của Điền thị , Giang Diệu có chút không yên lòng .

Thấy Tam thẩm thẩm im lặng Lục Bồng Bồng có chút nôn nóng , nhỏ giọng kêu : " Tam thẩm thẩm ?"

Giang Diệu lấy lại tinh thần , trên khuôn mặt đẹp hiện lên một chút ý cười , nói :" Túi thơm này ta rất yêu thích , rất có tâm ."

Lục Bồng Bồng vẫn còn trẻ con , nghe xong lời này , tất nhiên hài lòng . Đôi mắt nàng sáng lấp lánh , cười đến ngây thơ đơn thuần , nói :" Tam thẩm thẩm trước tiên chắc nhiều việc bận , ta đi về trước ." Nói xong ngoan ngoãn thi lễ với Giang Diệu , đi trở về Mai viện .

Lục Bồng Bồng chân trước mới vừa đi , Lục Lưu từ thư phòng trở về . Hắn thấy thê tử cầm trong tay một cái túi thơm đứng trước cửa sổ, ôm nàng từ phía sau hỏi :"Đang làm gì ?"

Người này , đi vào cũng không biết báo một tiếng ....

Giang Diệu oán một câu , nhưng thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng , nhìn túi thơm trong tay , nói với Lục Lưu :" Đây là Bồng Bồng đưa cho ta . Bồng Bồng tuổi còn nhỏ , nhưng việc thêu thùa hơn ta rất nhiều , chàng xem thêu hoa lưu thật đẹp ..." chỗ thêu oa nhi mập mạp , nàng không dám cho hắn nhìn , để hắn đỡ phải cảm thấy nàng chỉ ngóng trông sinh con cho hắn .

Lục Lưu nể tình liếc mắt nhìn , nhàn nhạt " Ừm " một tiếng , cũng không đánh giá thêm . Tính tình hờ hững như thế , đối với cháu cũng thờ ơ , Giang Diệu thật có chút hoài nghi , nếu sau này hai người b, nội ọn họ có hài tử , Lục Lưu đối với hài tử bọn họ có phải cũng lạnh nhạt như vậy .... việc này không được . Giang Diệu âm thầm nhíu mày , nhớ tới cha nàng cũng như vậy , đối với nhi tử yêu cầu hà khắc , rất keo kiệt khích lệ , nhưng đối với khuê nữ là nàng xưa nay đều vô cùng ôn hòa .

Lục Lưu ở trên mặt nàng hôn một cái , nói :" Dùng xong bữa tối ta còn phải tới thư phòng làm việc , nàng ngủ sớm chút , không cần đợi ta ."

Giang Diệu tất nhiên không dám chậm trễ công việc của hắn , liền cùng Lục Lưu đi dùng bữa tối .

Bữa tối qua đi , Giang Diệu một mình đi vào sân viện hóng mát , có chút buồn ngủ , mới trở về phòng tắm rửa một phen , sau đó ngồi trên giường la hán đọc sách . Trong sách nói về địa lí Dân Châu , nội dung có chút vô vị  , Giang Diệu xem một hồi liền ngủ .

Lúc Lục Lưu trở lại , đã qua giờ Tuất .

Hắn thấy thê tử nằm nhoài trên giường la hán , trên người mặc bộ đồ ngủ màu hoa ngọc lan , mái tóc đen tùy ý búi thành một búi , có chút phân tán , tóc đen bóng như mực . Hắn sải bước tiến lên , giơ tay sửa lại một chút tóc của nàng , nhất thời lộ ra nữa giương mặt xinh như đó hoa đang nở . Lông mày của hắn hơi thu lại , nhẹ nhàng véo mặt nàng một cái .

 Đột nhiên bị véo liền tỉnh , Giang Diệu mở mắt ra , đập vào mắt chính là mặt của Lục Lưu , cười nói : " Chàng về rồi ?"

 Còn cười .

Lục Lưu nghiêm mặt , đưa tay ôm nàng lên , thấy nàng ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực của hắn , có chút không nỡ khiển trách , nhưng cũng không thể không trách cứ :" Lần sau ngủ thì lên giường ."

Giang Diệu ôm cổ hắn , mỉm cười nói :" Được ." Dáng vẻ  rất nghe lời .

Nàng biết hắn lo lắng nàng sẽ cảm lạnh . Có điều .... Giang Diệu buồn phiền nói :" Cũng không biết xảy ra chuyện gì , dạo gần đây luôn thích ngủ , buổi chiều ta thêu thùa , cũng ngủ gà ngủ gật , suýt chút nữa đã đâm vào ngón tay .."

Giang Diệu thấy hắn không nói lời nào , hỏi :" Làm sao ?"

Lục Lưu ngẩn người , nhìn vào đôi mắt sáng ngời của thê tử , cánh tay thoáng ôm chặt một chút , ngữ khí lạnh nhạt nói :" Không có chuyện gì , ta đi tắm , nàng mau ngủ đi ." Đem người đặt trên giường , giúp nàng đắp lên chăn mỏng , rồi đi vào tịnh thất .

Giang Diệu không vội ngủ , đợi Lục Lưu tắm rửa rồi lên giường , mới linh hoạt chui vào trong ngực của hắn , tay nhỏ đưa đến lồng ngực của hắn . Người hắn vừa tắm rửa , thân thể còn có chút lạnh , lại cường tráng rắn chắc , khiến Giang Diệu yêu thích không buông tay .

Vậy mà Lục Lưu chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng tay nhỏ , đặt qua một bên , lẳng lặng ôm nàng nói :" Ngủ đi"Cũng không có hành động gì khác .

Đột nhiên không có vận động trước khi ngủ , Giang Diệu có chút kỳ quái , nhưng nhớ hôm nay hắn có công việc bận rộn , có lẽ mệt mỏi . Nếu nàng lại quấn lấy , hắn vạn nhất lại tới cái " một chút " , chẳng phải là khiến hắn mất mặt ? Giang Diệu tự nhủ là một thê tử săn sóc , liền an tâm gối lên khuỷu tay của hắn , nhắm mắt ngủ .

Dú sao , ngày mai còn phải ngõ Thái An Lục Thầm gia ăn cưới , thế nào cũng phải có đủ tinh thân mới được .

Trong lúc mơ màng , Giang Diệu tựa hồ cảm giác nam nhân bên cạnh nhẹ nhàng ôn nhu vỗ về mặt nàng , một lần lại một lần , thật là ôn nhu .

Giang Diệu Không mở mắt , chỉ nhíu mày , vỗ tay hắn một cái , nói lầm bầm : " Ngủ ."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net