Chương 28 : Lại gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe bên ngoài có tiếng nói cười vui vẻ , ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng đang ngồi bên trong cũng đi ra .

Giang Thừa Nhượng vừa vén rèm lên đã thấy khuôn mặt béo tròn đang cười ngốc nghếch của Kiều Nguyên Bảo và Lục Lưu đang đứng bên cạnh thì sắc mặt có chút không tốt . Giang Thừa Hứa nhìn Lục Lưu thì mặt vẫn không biểu lộ một tia cảm xúc nào , nhưng nếp nhăn giữa đôi lông mày của hắn ngày càng nhíu chặt lại liền biểu lộ việc hắn không mong muốn sự xuất hiện của Lục Lưu vào lúc này . Trong ba huynh đệ thì Giang Thừa Ngạn có tính cách bộc trực nhất , thích hah không thích đều biểu hiện ngay ra bên ngoài , thế nên giờ khắc này khi trông thấy Lục Lưu như con sói trắng đang âm thầm tiếp cận thỏ trắng muội muội thì liền nhảy dựng lên .

Giang Thừa Ngạn bộc phát tính cách trẻ con , hắn chạy đến kéo tay Kiều Nguyên Bảo , sau đó lại quát lớn :" Đồ ngốc , cận thận người ta lừa ngươi đem đi bán bây giờ " . Người lừa gạt ở đây tất nhiên là ám chỉ Lục Luuu chứ không ai khác .

Kiểu Nguyên Bảo vẫn nắm xâu kẹo hồ lô trong tay , ngây thơ nhìn Giang Thừa Ngạn , gương mặt mê man không hiểu chuyện . Tuổi hắn tuy rằng còn nhỏ nhưng từ " đồ ngốc " mà tam biểu ca nói thì hắn vẫn hiểu được , đó không phải khen hắn mà đang mắng hắn ngu xuẩn .

Kiều Nguyên Bảo chưa bao giờ bị ai mắng như vậy , nghe Giang Thừa Ngạn quát xong thì liền quyệt quyệt miệng tỏ vẻ uất ức , nước mắt chảy dài  trên đôi gò má trắng tảo , ủy khuất gọi Giang Diệu : " Tiểu biểu tỷ ..."

Giang Diệu không lên tiếng an ủi bởi vì trong lòng nàng âm thầm ủng hộ những lời nói của Giang Thừa Ngạn . Lục Lưu là một người nguy hiểm , còn tiểu biểu đệ của nàng lại là nhóc con ngây thơ , cả hai không nên tiếp xúc nhiều với nhau mới đúng .

Kiều Nguyên Bảo không nghe thấy biểu tỷ lên tiếng thì vẫn cố chấp nói : " Đại ca ca là người tốt . Tam biểu ca mới là người xấu, Tam biểu ca là tên đại bại hoại " . Âm thanh giòn tan của đặc biệt trịnh trọng , khiến ai nấy nghe thấy  cũng đều ngạc nhiên.

Đối với tiểu biểu đệ không biết tốt xấu , Giang Thừa N gạn nghe xong liền được , hắn liếc mắt nhìn thấy xâu kẹo hồ lô trên tay Kiều Nguyên Bảo thì liền nóng giận mà đoạt lấy rồi quăng nó xuống nền đất .

Kiều Nguyên Bảo thấy hành động của tam biểu ca thì king ngạc đến nỗi mắt trừng to lên, sửng sốt nhìn hắn .

Giang Thừa Ngạn làm việc kích động không suy nghĩ , sau khi vứt xong thì mới cảm giác được hành động của mình là không đúng . Thời điểm hắn muốn mở miệng xin lỗi thì đã bị tiếng khóc của Kiều Nguyên Bảo làm cho giật mình . Tiếng khóc của tiểu hài tử ba tuổi vô cùng chói tai .

Kiều Nguyên Bảo buông tay đang nắm lấy tay áo của Lục Lưu , sau đó lại đặt  mông ngồi xuống nền đất , gương mặt trẻ con khóc đến mức đỏ rực , tiếng khóc chẳng mấy chốc đã kinh động đến những trưởng bối đang ngồi bên trong .

Giang Thừa Ngạn thấy Kiều Nguyên Bảo khóc thì không biết làm sao , lại sở lão cha trông thấy mình bắt nạt tiểu biểu đệ lại phạt thì liền nhanh chóng chạy đến kéo hắn đứng dậy : " Này , đừng có khóc nữa, mau đứng lên đi " . Ngồi dưới đất ăn vạ như vậy , còn ra thể thống gì nữa .

Kiều Nguyên Bảo mặc kệ Giang Thừa Ngạn , chết sống cũng không chịu đứng lên , lại nhìn đến xau kẹo hồ lô vẫn còn đang nằm chỏng chơ trên mặt đất thì liền khóc lớn hơn nữa .

Kiều Nguyên Bảo mập mạp nên tiếng khóc cũng to hơn những đứa trẻ bình thường , hiện nay lại còn khóc rống như như đứt từng khúc ruột thì còn dữ dội hơn nữa . Kiều thị và Giang Chính Mậu đang xem đua thuyền bên trong , nghe tiếng khóc thì vội vàng chạy ra ngoài . Kiều thị vừa vén rèm lên thì đã thấy tiểu chất nhi đang ngồi dưới đất khóc , còn khuê nữ thì đang quỳ bên cạnh để dỗ . Tiểu chất nhi thường ngày rất nghe lời nữ nhi nhưng không ngờ rằng bây giờ đến cả con gái nàng dỗ nhưng vẫn không có tác dụng , ngược lại còn khóc ấm ức hơn .

Kiều thị vội vàng đi đến ôm Kiều Nguyên Bảo vào lòng .

Sau một hồi an ủi và dụ dỗ , Kiều Nguyên Bảo cuối cùng đã ngừng khóc nhưng vẫn còn nằm trong lòng Kiều thị để làm nũng . Kiều thị cầm khăn lau nước mắt cùng nước mũi , còn Giang Diệu thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đút tiểu đệ ăn bánh ngọt . Khóc thì khóc nhưng có ăn thì vẫn phải ăn , vì vậy Kiều Nguyên Bảo một cái bánh cũng không để xót .

Kiều thị nhìn thiếu niên với gương mặt tuấn tú và khí chất ôn hòa đang đứng trước mặt thì lạnh lùng trừng Giang Thừa Ngạn một cái , cao giọng mắng : " Còn không mau xin lỗi Tuyên Thế tử " .

Giang Thừa Ngạn nhíu mày , vẻ mặt rõ ràng biểu hiện sự phản kháng với ý chỉ của mẫu thân . Lần trước Lục Lưu không lý do bắt cóc đi muội muội , hắn còn chưa tính sổ , bây giờ lại bắt hắn phải xin lỗi . Đừng có mơ!

Lục Lưu không đợi Giang Thừa Ngạn lên tiếng thì đã nhẹ nhàng nói :" Không sao đâu " . Tuy rằng khuôn mặt trước sau vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng nhưng dáng vẻ lại rất lễ phép .

Thiếu niên vừa tuấn tú lại vừa ôn nhuận như vậy , ba mẹ vợ nào mà chẳng thích , vì vậy Kiều thị nhìn Lục Lưu lại càng thêm phần yêu quý hắn hơn nữa . Chuyện vừa xảy ra khi nãy , Kiều thị cũng đã phần nào hiểu được nguyên nhân . Có lẽ Tuyên thế tử từ nhỏ đã không có tình yêu thương của mẫu thân , sống trong sự ghét bỏ của phụ thân và các thứ huynh , chỉ riêng duy nhất một mình tổ mẫu yêu thương nên có chút yêu thích đối với những tiểu hài tử và xem đó là huynh muội của mình . Bợi vậy hôm nay Tuyên thế tử tặng cho Kiều Nguyên Bảo xâu kẹo hồ lô cũng là chuyện bình thường  , chỉ tại do các con của nàng cứ thích làm quá mọi chuyện lên thôi .

Nhưng mà ngẫm lại , Lục Lưu cũng thật là một đứa trẻ đáng thương .

Bởi vì suy nghĩ của bản thân mà kiều thị lại nhìn Lục Lưu với ánh mắt thông cảm và đồng tình hơn khi trước .

Kiều thị  liếc mắt nhìn  Giang Thừa Ngạn , lại nói : " Xưa nay tiểu Ngạn làm chuyện gì cũng lỗ mãng , thật làm cho thế tử che cười " . Trên gương mặt Kiều thị lộ ra chút ý cười , thấy thiếu niên trước mặt tuy có thân phận cac quý nhưng không kiêu ngạo thì càng thấy yêu mến , tự nhiên xem Lục Lưu như tiểu bối thân thiết trong nhà mà mà đối đãi .

Thái độ Lục Lưu vẫn khiêm tốn như trước , ánh mắt lướt qua người Kiều thị rồi lại rơi xuống trên gương mặt , bàn tay lại bận rộn đút bánh cho Kiều Nguyên Bảo , làm bộ như không nhìn thấy nhưng trong lòng thì lại nghĩ hôm nay có cha mẹ và các ca ca ở đây thì chắc chắn hắn sẽ không thể giở trò gì với nàng .

Đang lúc mấy người đang trò chuyện với nhau thì có một vị thiếu niên mang cẩm bào màu lam đẩy cửa đi vào .

Kiều thị dĩ nhiên sẽ nhận ra ngay vị thiếu niên này là ai nên vội vàng đặt Kiều Nguyên Bảo xuống đất , sau đó cung kính hành lễ : " Thật nhất hoàng tử thiên tuế ".

Hôm nay là Tiết Đoan Ngọ , Thập nhất hoàng tử đã năn nỉ xin xỏ phụ hoàng một lúc lâu mới được ân chuẩn cho phép ra ngoài xem đua thuyền cùng với hoàng tỷ . Nhưng khi nào hắn ra ngoài thì cũng kéo theo Lục Lưu nên mới có chuyện Lục Lưu xuất hiện tại gian nhã lâu này . Thập nhất hoàng tử nhìn vào người đang hành lễ với mình thì mỉm cười , sau đó lại phất tay một cái , nói : " Không cần phải giữa lễ như vậy , bản hoàng tử chỉ đến tìm đường ca thôi " .

Đường ca của hắn chính là Lục Lưu.

Quan hệ giữa Thập nhất hoàng tử và Tuyên thế tử tốt như thế nào , không chỉ mọi người ở đây mới rõ .

Bước chân của Thập nhất hoàng tử nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lục Lưu , hắn biết rằng đường ca lạnh lùng không thích giao tiếp với mọi người nhưng lại vô cớ chạy đến gian phòng này thì tất nhiên sẽ không phải là chuyện bình thường . Đôi mắt của Thập nhất hoàng tử quan sát những gương mặt đang ngồi trong gian phòng , bỗng chốc lại dừng lại trên gương mặt tinh xảo của một tiểu nữ oa .

Nhìn thấy Giang Diệu đang đưa đôi mắt to tròn lung liếng nhìn mình , Thập nhất hoàng tử liền tỉnh ngộ . Đôi mắt tinh ranh của hắn mang ý cười nhìn Giang Diệu , sau đó lại thân thiết bắt chuyện :" Diệu Diệu cũng ở đây xem thuyền sao ? Đi chơi cùng ta không , hôm nay hoàng tỷ của ta cũng ở đây đấy " .

Thái độ của Thập nhất hoàng tử đối với Giang Diệu cứ như là đã thân thiết từ lâu lắm rồi , đều đó làm cho Giang Chính Mậu và Kiều thị bốn mắt nhìn nhau lại chẳng hiểu chuyện gì xảy ra . Con nhà mình từ bao giờ đã thân thiết với Thập nhất hoàng tử như thế , quan hệ cũng không phải như là bằng hữu bình thường với nhau ,

Nhưng dù sao hoàng tử vẫn là hoàng tử , vẫn là người mà không ai dám đắc tội , kể cả Giang Chính Mậu chức cao vọng trọng nhưng vẫn phải nể mặt hắn đến mấy phần .

Giang Chính Mậu lo lắng nói : " Tiểu nữ bướng bỉnh , lại sợ quấy rầy đến Thập Nhất hoàng tử ".

Thập nhất hoàng tử lại xua tay nói không có chuyện gì . Hắn dừng lại một chút rồi dùng ánh mắt trêu ghẹo mà nói với Giang Chính Mậu :" Sợ ta bắt nạt khuê nữ của ngươi hay sao ?"

Thập nhất hoàng tử là người có tính tình đơn thuần và thẳng thắng , nghĩ gì thì nói nấy , tính cách không hề giống với những hoàng tử khác được sủng ái mà sinh ra kieuy căng hợm hĩnh . Vệ điểm này , Giang Chính Mậu vẫn rất yên tâm mà giao nữ nhi cho Thập nhất hoàng tử đưa đi chơi . Giang Chính Mậu hòa ái nói :" Như vậy phải phiền hà Thập nhất hoàng tử lại chiếu cố cho nữ nhi rồi ". Sau đó lại nhìn Giang Diệu nói :" Hinh như đã lâu rồi Diệu Diệu cũng chưa được gặp Cửu công chúa phải không ?".

Về ý kiến đưa đi chơi của Thập Nhất hoàng tử , dĩ nhiên là Giang Diệu không hề đồng ý , nhưng lại không thể phản kháng ý kiến của hắn nên đành liếc mắt nhìn Lục Lưu đang thờ ơ đứng bên cạnh , sau đó mới bất đắc dĩ nói :"Vâng " một tiếng .

Thập nhất hoàng tử đang định rời đi thì lại vô tình liếc mắt nhìn thấy bé trai mũm mĩm đang ngồi bên cạnh Giang Diệu , hình như là vừa mới khóc xong nên gương mặt vẫn còn ướt nước . Đột nhiên , Thập nhất hoàng tử mỉm cười , sau đó lại ngoắc tay với Kiều Nguyên Bảo , vui vẻ : " Tiểu Bàn Tử , lại đây đi chơi với ca ca " .

Tiểu bàn tử : đứa bé mập .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net