Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Tôi vẫn còn là một người sống sờ sờ

Edit: Mộc
Beta: Yên

..

Diệp Cẩm Tú sửng sốt, chỉ cảm thấy đại não một phen hỗn loạn. Dụ Trì Diệp ngồi xổm xuống đất đỡ Diệp Minh Châu lên, đôi mắt hung ác như đại bàng mà nhìn về phía cô, "Tôi còn cho rằng cô ít nhất cũng sẽ có chút tôn trọng tối thiểu đối với Minh Châu, lại không nghĩ tới cô ác độc như vậy!"
Diệp Minh Châu núp trong ngực Dụ Trì Diệp, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của hắn, ủy khuất khóc nức nở giống như một đứa trẻ bị giành mất kẹo.
"Trì Diệp, đừng trách Cẩm Tú, là năm đó em không nắm lấy anh..."
Diệp Cẩm Tú giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, lạnh đến tột cùng nhưng nỗi lòng này ai hiểu?
"Dụ Trì Diệp."
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc như vậy mà kêu tên hắn. Hắn đang dỗ dành Diệp Minh Châu trong ngực thì nghe được tiếng cô, hắn cau mày: "Cô lại muốn chơi trò gì nữa?"
Móng tay của Diệp Cẩm Tú bấm thật chặt vào lòng bàn tay, cô cảm thấy bây giờ không cần phải giải thích thêm bất cứ điều gì nữa. Cô còn có thể chơi trò gì đây?
"Từ lúc kết hôn đến bây giờ, anh căn bản chưa bao giờ để ý đến tôi." Giọng nói cô lạnh như băng nhưng vẫn cố giữ sự tỉnh táo.
"Tôi không phải súc vật, không phải tảng đá, cũng không phải là đồ vật ..."
"Tôi vẫn là một người sống sờ sờ."
Mắt cô dâng đầy nước mắt, lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn ta rơi lệ. Dụ Trì Diệp cau mày, lớn giọng giáo huấn: "Cô đang nổi điên cái gì đấy?"
Cô bi thương cười một tiếng, thì ra cho dù cô nói cái gì, làm cái gì đi nữa thì trong mắt hắn cũng đều là bị điên. Nước mắt rơi xuống làm ướt nụ cười, giọng nói cô cũng có chút nghẹn ngào:
"Sở dĩ anh muốn làm gì thì làm, ngang ngược làm càn bao nhiêu chuyện, không phải là ỷ vào việc tôi vẫn còn yêu anh sao?"
Sự đau đớn như tê tâm liệt phế truyền đến từ lòng bàn tay, ở trước mắt cô hình ảnh Dụ Trì Diệp sớm đã bị lu mờ bởi nước mắt. Dụ Trì Diệp như bị điện giật, thân thể cứng ngắc đứng tại chỗ.
Cô đã không còn bất cứ hy vọng gì, cứ từng chữ một mà nói thật rõ ràng:
"Từ đầu tới cuối, là tôi bị coi thường, tôi mặt dày vướng víu theo đuổi một người đàn ông chưa bao giờ quan tâm đến tôi."
Không có bất cứ suy nghĩ gì trong đầu. Cô đi qua hắn, vẫn như cũ trầm tĩnh nói:
"Dụ Trì Diệp, từ nay về sau, tôi để cho anh yên, cũng cầu anh, buông tha cho tôi..." Dụ Trì Diệp đứng yên tại chỗ, cho đến khi dưới lầu truyền đến tiếng đóng cửa, hắn mới giật mình bừng tỉnh.
Trong ngực Diệp Minh Châu kéo nhẹ cổ áo hắn, hốc mắt vẫn hồng hồng như cũ, yếu ớt gọi: "Trì Diệp, chân em đau..."

. . . . . . . . . .

Đêm đã khuya. Chẳng biết từ lúc nào mà mưa to đã trút xuống, trên con đường được soi bóng bởi những ngọn đèn mờ tối, không một bóng người, Diệp Cẩm Tú chạy ra khỏi nhà, vọt vào trong màn mưa.
Những hạt mưa từ bốn phía luân phiên rơi xuống trên tán cây và dưới đất giống như đang chơi một bản hòa âm. Nước mắt lẫn vào trong mưa lạnh như băng mà rơi xuống, mái tóc ướt đẫm dán vào gò má, áo khoác lông bên ngoài cùng với đôi giày dưới chân, tất cả đều bị nước mưa ngấm ướt, hoàn toàn lạnh lẽo.
Gió rét xào xạc, cô lảo đảo đi trong mưa nhưng cô cũng không biết nên về đâu. Có lẽ là cô đã yêu sai người rồi, cho nên ông trời muốn trừng phạt cô, để cho cô cô đơn không có ai để dựa vào!
Trong màn mưa, cô ngồi xổm xuống vùi đầu vào vai gào khóc. Tất cả những ủy khuất, bất mãn từ trước đến nay đều theo nước mưa trôi đi hết, không còn một mảnh nào. Cô cảm thấy thật khốn khổ, thật mệt mỏi.
"Tinnn tinnn..." Tiếng còi xe chói tai vang lên. Cách đó không xa, một bóng đèn ô tô hắt tới, cô ngẩng đầu lên, lau đi nước mưa trên mặt, nhìn sang.
Lảo đảo đứng dậy, chuẩn bị tránh khỏi chiếc xe kia nhưng cơ thể lại mất thăng bằng, đầu cô choáng váng một cách kịch liệt cả người như bị ai đó rút sạch khí lực.
. . . . . . . . . . . .
Trung tâm y tế.

Ánh đèn điện sáng trưng, bên ngoài mưa tầm tã không dứt, ban đêm y viện không có nhiều người thường thường chỉ có những ca khẩn cấp được đưa vào.
Diệp Minh Châu được Dụ Trì Diệp ôm vào phòng bệnh. Mặt cô dán vào lồng ngực của hắn, trong lòng một mảnh ngọt ngào không thôi. Dụ Trì Diệp để cô xuống, mặc dù bác sĩ đã nói là chân cô không có gì đáng ngại nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Diệp Minh Châu hạ mi, ánh mắt ôn hòa nhìn vào cổ áo hắn: "Trì Diệp, mưa lớn như vậy, anh đi tìm em gái một chút có được không? Em sợ rằng..."
Lời còn chưa nói hết, Dụ Trì Diệp liền cắt lời cô: "Không cần quan tâm, không chết được."
Nghe nói như vậy, đáy mắt Diệp Minh Châu hiện lên một tia âm lãnh, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Cô ngẩng đầu lên, cánh tay vòng lên cái cổ thon dài quyến luyến rúc lại trong ngực hắn.
"Nói thế nào đi nữa, nó cũng là em gái em... Em không muốn......"
"Cô ta có xem em là chị gái sao?"
Trong lòng Dụ Trì Diệp còn tức giận, không muốn nhắc đến người phụ nữ kia: "Em muốn ăn chút gì không, anh đi mua cho em."
Diệp Minh Châu dùng ánh mắt kiều mị nhìn anh, nhe răng cười một tiếng, phong tình vạn chủng mà nói: "Muốn ăn anh."
To gan như vậy khiêu khích khiến cho gương mặt Dụ Trì Diệp đỏ lên. Diệp Minh Châu xinh xắn cười một tiếng, buông tay ra. Cô là một người vô cùng biết chừng mực, "Đùa anh thôi, em muốn uống cà phê, Trì Diệp, chúng ta cùng đi mua được không ...."
Dụ Trì Diệp sờ đầu cô: "Anh đi là được rồi."
"Em cũng cùng đi."
Cô kéo kéo bàn tay rộng lớn của hắn, trong lòng đàn ông nghĩ gì cô đều biết hết. Nếu như không giám sát chặt chẽ làm sao mà biết hắn có lén đi gặp Diệp Cẩm Tú không?
Dụ Trì Diệp dĩ nhiên không phát hiện ra suy nghĩ của cô, chỉ cho rằng cô quá dính người.
Hai người mua cà phê ở máy bán hàng xong, vừa đi tới phòng khám bệnh, Dụ Trì Diệp mở lon cà phê ra cho cô, Diệp Minh Châu nở một nụ cười ngọt ngào.
Ngay lúc hai người nồng tình mật ý, một bóng người vọt tới, nhanh như gió hung hăng đấm thẳng vào mặt Dụ Trì Diệp.
Diệp Minh Châu thất thanh hét lên.
Dụ Trì Diệp không có phòng bị, lùi về sau hai bước. Khi hắn thấy rõ ràng người vừa đến, khuôn mặt khôi phục vẻ lạnh lùng: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Khóe miệng Dụ Phi Trạch hiện lên nụ cười nhạt, sự tao nhã và lịch sự của những ngày qua đã không còn, âu phục của hắn dính đầy nước mưa, tóc trên trán cũng có phần lộn xộn.
"Vấn đề này, tôi là người hỏi mới đúng."
Diệp Minh Châu lo lắng kiểm tra mặt của Dụ Trì Diệp: "Trì Diệp, anh không sao chứ?"
Dụ Trì Diệp đẩy tay cô ra, chuẩn bị cùng Dụ Phi Trạch đánh nhau một trận. Diệp Minh Châu gắt gao ôm lấy cánh tay hắn, nức nở nói: "Trì Diệp, đừng đánh, sẽ bị thương đấy."
Ánh mắt Dụ Phi Trạch đảo quanh hai người một vòng, lúc này mới cười nói: "Tôi đang thắc mắc, tại sao một mình Cẩm Tú lại ngất xỉu trong màn mưa, thì ra là đôi cẩu nam nữ các người ở nơi này lén lút?"
Không có một chút ôn hòa, lời nói sắc bén không giống như phong cách của Dụ Phi Trạch. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Minh Châu nhất thời trắng bệch, lắp ba lắp bắp giải thích: "Tôi và Trì Diệp là tình yêu thật lòng, chúng tôi..."
"Nếu không phải tại thứ ngựa bẩn thỉu tham ăn như cô thì Cẩm Tú cũng không tuyệt vọng như vậy."
Dụ Phi Trạch cười nhạt, trong mắt chứa đầy sát khí, khiến cho Diệp Minh Châu giống như con thỏ trắng bị thương, sợ hãi rúc lại vào trong lòng Dụ Trì Diệp.
Cặp mắt Dụ Trì Diệp lúc này như sói, toàn thân tỏa ra khí thế đế vương, lạnh như băng nhìn Phi Trạch, cảnh cáo: "Coi chừng cái miệng của cậu."
Ngay lúc hai người đang giằng co căng thẳng, tiếng kêu của y tá truyền tới.
"Ai là người nhà của Diệp Cẩm Tú?"
Dụ Phi Trạch xông tới, giọng nói của y tá nhàn nhạt, cầm cây bút viết gì đó lên hồ sơ bệnh nhân.
"Diệp Cẩm Tú đang mang thai, chuyện tối nay quá nguy hiểm, anh làm sao có thể để cho một người phụ nữ có thai đi dầm mưa vào mùa đông chứ? "
Giọng nói của y tá không lớn, nhưng lại như sét đánh đánh vào tai mọi người. Một giây trước Diệp Minh Châu còn vùi trong ngực Dụ Trì Diệp, lúc này ngay lập tức thoát khỏi lồng ngực của hắn, không thể tin nhìn hắn:
"Trì Diệp, không phải anh nói anh chưa từng chạm vào cô ấy sao?"
Dụ Trì Diệp cũng ngẩn của người. Hắn không nghĩ tới, trong một đêm say rượu có thể khiến cho Diệp Cẩm Tú mang thai.
Thấy hắn không có giải thích gì, sắc mặt của Diệp Minh Châu càng thêm khó coi, thất vọng lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống, xoay người chạy ra ngoài.
"Đây không phải là sự thật, điều này nhất định không phải thật!!!"
Nhìn thấy cô rời đi, Dụ Trì Diệp lập tức đuổi theo: "Minh Châu, em nghe anh giải thích!"

--
Vâng, thức đêm để cày truyện cho mấy cô ạ :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net