Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- năm Chính Bản thứ 4 -

   Trong một toà điện nguy nga, một nam tử người mặc y phục màu ánh kim đang ngồi trên vị trí cao nhất, cạnh nam tử ấy là nữ nhân có nhan sắc kiêu sa quý phái, đó chả ai khác mà chính là Chính Hoàng Thượng và Mai Quý Phi

  Còn dưới điện là đám tiểu thư nhà quan, hôm nay họ đến đây chỉ với mục đích duy nhất là tiến cung hầu hạ hoàng thượng, có lẽ họ điều có mục đích riêng khác, nhưng điểm chung của họ đều vì gia tộc bọn họ mà cố gắng đi lên ngôi vị cao...

  "Muá quá tệ, người tiếp theo" tay chỉ thẳng vào người đang múa ở phía dưới, thanh âm chả một chút tình cảm nào của bậc đế vương, làm cho người đang múa phía dưới sợ hãi đến chảy mồ hôi lạnh rồi từ từ lui ra ngoài...

  Mộ Tú Thanh từ trong đám tú nữ bước vào chính giữa toà điện, giương mặt thể hiện rõ sự kiêu ngạo, bước đi thanh thoát làm người ta nghĩ ngay đến hoa sen trắng, thật sự thoát tục. Nàng ta nhắc nhẹ tay chân múa một điệu, không thể không nói nàng ta như khổng tước, đẹp một cách độc đáo, khó quên

  "Ngươi tên là gì ?" Hoàng thượng hồi phục một chút rồi nhìn thẳng vào Mộ Tú Thanh hỏi, nàng ta giương mặt chả chút sợ sệt nào đáp : "bẩm Hoàng Thượng, thần tên là Mộ Tú Thanh năm nay tròn 17, con gái của Mộ Văn Táy"

  "Hảo, phong Mộ Tú Thanh làm Mộ Quý Nhân" Hoàng Thượng trên vị trí cao kia vừa nói vừa cười một cách sảng khoái, người bên cạnh là Mai Quý Phi chỉ cười lạnh, nữ nhân vừa được phong vị liền mỉm cười quỳ xuống nói mấy câu : "thần thiếp tạ ơn hoàng thượng" sau đó cẩn thận lui xuống

  Nếu nói Mộ Tú Thanh là người ngạo mạn, cao quý thì người đang bước lên hoàn toàn trái ngược, nói sao nhỉ ? Cô ấy là người ngây thơ đơn thuần, một loại người vô lo vô nghĩ, có vẻ không phù hợp lắm để tiến vào hậu cung thâm sâu...

  "Ngươi là con gái của Hàn Vân Tín, Hàn Vân Tranh ?" Thanh âm không hề có một chút tình cảm lại vang lên, Chính hoàng thượng chả thèm để nàng ta vào mắt, nhắc tay lấy ly rượu trên bàn rồi nói : "múa một điệu ta xem nào"

  Nàng ta nâng nhẹ váy lên, xoay xoay vài vòng, múa một điệu rất kỳ lạ nhưng vẫn rất đẹp, nếu Mộ Tú Thanh là khổng tước thì nàng ta như chú chim sẻ nhỏ, đẹp một cách dịu dàng tinh khiết....

  Cả Hoàng Thượng và Mai Quý Phi điều cảm thấy điệu nhảy vừa rồi rất thú vị, Mai Quý Phi lên tiếng hỏi : "ngươi học điệu múa này từ ai ? Ta chưa nhìn thấy bao giờ"

  Nàng ta cười ngốc nghếch rồi hai bàn tay đan vào nhau ấp úng trả lời : "điệu múa này... là do phu nhân của một vị bằng hữu phương Tây ba thần dạy cho..."

  "Đẹp, rất đẹp... Phong làm Hàn Thường Tại" thanh âm lúc này có chút vui vẻ hơn, Mai Quý Phi thấy thế cũng cười tươi nhìn Hàn Vân Tranh nói : "sau này có dịp ngươi nhất định phải dạy ta múa điệu múa lúc nãy"

  "Đa tạ Hoàng Thượng... Đa tạ Quý Phi, lần sau ta nhất định sẽ dạy cho Quý Phi..." Nàng ta thể hiện rõ sự vui mừng háo hức trên giương mặt, rồi bước nhanh chân chạy ra ngoài

  Tuyển thêm thì có tất cả 7 tiểu thư được phong vị, lần lượt là Mộ Quý Nhân, Ngô Thường Tại, Hàn Thường Tại, Ngu Đáp Ứng, Triệu Đáp Ứng, Bối Đáp Ứng, Dụ Đáp Ứng. Cái nàng ấy được đưa đến Nguyệt Điện để sống, dựa vào cấp bậc thì phòng của Mộ Quý Nhân là lớn nhất, cũng được ban thưởng vài vật quý giá

   "Wa ~ trâm cài của tỷ thật đẹp" Hàn Thường Tại nhìn cây trâm trong tay Ngu Đáp Ứng sau đó nhìn cây trăm của bản thân, ngưỡng mộ nói : "haizz của ta còn không đẹp bằng của tỷ..."

  Ngu Đáp Ứng mỉm cười rồi nhẹ nhàng cài lên tóc, giương mặt của Ngu Đáp Ứng tuy không phải đẹp nhất, nhưng rất dịu dàng, chắc đó là lý do hoàng thượng nhìn trúng cô ấy. Mộ Tú Thanh ở bên kia nhìn sang liền nhếch mép cười kinh bỉ nói : "haizz... Có những người thân phận thấp kém mà toàn đòi treo cao, trăm bằng ngọc ngươi xứng sao ?"

  Hàn Vân Tranh đứng dậy đi đến trước mặt Mộ Tú Thanh nói : "cô đừng có mà quá đáng, đây là do hoàng thượng ban thưởng cho tỷ ấy...", Mộ Tú Thanh nghe xong lời nàng ta thì càng tức giận, đẩy nàng ta ra rồi lớn tiếng : "ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám lớn tiếng với ta, ta là quý nhân còn ngươi chỉ là thường tại đừng có ở đó mà lớn tiếng !"

   Hàn Vân Tranh đang định nói tiếp thì bị Ngu Đáp Ứng ngăn lại, rồi đến chỗ của Mộ Tú Thanh tháo chiếc trâm trên tóc xuống : "quả thực với thân phận ta không xứng, chiếc trâm này xin tặng lại cho muội" đặt vào tay của Mộ Tú Thanh sau đó mỉm cười dịu dàng

   Mộ Tú Thanh hừm một tiếng, rồi ném cây trâm xuống đất, dẫm dẫm vài cái rồi lên mặt nói : "xem như ngươi biết điều, loại đáp ứng thấp kém như ngươi mãi ở dưới chân ta... À mà cây trâm đó ngươi tự nhặt lên nhé, ta không cần dùng thứ đồ của người thấp kém" nói xong liền quay người bỏ đi...

   Ngu Đáp Ứng nhặt chiếc trâm lên nắm chặt vào tay, ảnh mắt quỷ dị nhìn về phía Mộ Tú Thanh rời khỏi, Hàn Vân Tranh vỗ vai Ngu Đáp Ứng từ phía sau lo lắng hỏi : "tỷ không sao chứ ? Cô ta thật quá đáng mà, Thường Tại thì làm sao chớ ? Có thể ức hiếp người khác thế sao ?"

   Ngu Đáp Ứng xoay người lại, nhìn Hàn Vân Tranh rồi mỉm cười nhẹ : "muội quá ngây thơ rồi, trong cung là như thế, chỉ cần muội ngôi vị cao hơn người khác là có thể ức hiếp người ngôi vị kém hơn, còn nếu muội mãi ở ngôi vị kém thì lúc nào cũng là kẻ bị ức hiếp..."

   Hàn Vân Tranh khó hiểu hỏi : "muội không hiểu, tại sao phải luôn chịu bị ức hiếp, chẳng phải khi ta bị ức hiếp thì cần phải đứng lên chống lại hay sao ?", Ngu Đáp Ứng cười rồi bảo : "muội quá ngây thơ rồi, thôi không nói nữa, ta đưa muội đi dùng điểm tâm"
.
.
.
.
.
.
Tiểu Nguyệt : hết chương 1 rồi ;))
 

 

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net