Chương 12: Ngu ngơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Dùng xong chút điểm tâm sáng, Khinh Mạn gọi Tần Tú vào phòng nàng, lệnh cho nàng ta đã ta đóng cửa kỹ lưỡng mới nhẹ nhàng nói:

- Chắc hẳn là em biết hoàng thượng đã nghỉ ngơi tại Toái Lan hiên đêm qua rồi phải không?

- Nô tỳ biết thưa tiểu chủ.

- Vậy em nghĩ quan hệ giữa hoàng thượng và ta bây giờ là tốt hay xấu.

- Nô tỳ không biết thưa tiểu chủ.

Nhìn Tần Tú, Khinh Hiểu nhẹ nhàng mỉm cười:

- Em từ sau trở đi không cần phaỉ giám thị ta nữa.

- Nô tỳ thật sự không có.

Bàn tay ngọc ngà cầm ly trà đưa lên miệng, cử chỉ đoang trang, tao nhã. Uống xong ngụm trà, nàng mới thong thả nói tiếp:

- Ta biết, em là người của hoàng thượng. Ngày trước, ta đã biết nhưng không tiện nói ra, giờ đây mọi chuyện đã thay đổi, ta muốn em trở thành người thân tín của ta trong hoàng cung này. Ta đã nguyện ý dốc lòng giúp đỡ hoàng thượng, em trung thành với hoàng thượng thì đối với ta phải làm thế nào em ắt hẳn phải biết. Thuộc hạ của Hàn Cảnh Thần thì chắc chắn cũng không phải người tầm thường.

- Sao tiểu chủ biết nô tỳ là người của hoàng thượng.

- Chuyện này rất đơn giản, ta là một người bị hoàng đế ghẻ lạnh, nơi ta ở cũng không khác gì lãnh cung là mấy, nhà ngoại của ta gia thế cũng không hiển hách vậy mà em vẫn tận tình phục vụ ta, nếu đổi lại là kẻ khác chắc chắn đã sớm nghĩ cách thoát khỏi nơi này rồi. Còn nữa, Hàn Cảnh Thần là người rất cẩn thận, chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện ta không an phận mà sống như vậy, phái người ở bên ta cả ngày lẫn đêm thì hắn mới an tâm được.

- Nếu tiểu chủ đã bước cùng đường với hoàng thượng, nô tỳ nguyện trở thành tai mắt của người trong hoàng cung này. Vậy trước tiên, tiểu chủ sẽ có hành động gì.

- Nếu với phẩm cấp của ta bây giờ, đấu với mấy vị nương nương chính là tự đâm đầu vào chỗ chết, phải đợi chiếu chỉ sắc phong của hoàng thượng đã, tạm thời bây giờ ta cần em thăm dò tình hình hậu cung và cả thượng cung cục nữa.

- Nô tỳ sẽ lập tức đi thăm dò ngay.

- Em cẩn thận một chút, còn nữa đợi tới một thời điểm nhất định ta cần em làm giúp ta vài việc.

Khi Tần Tú quay trở về, Khinh Mạn đang ngồi trước bàn trang điểm nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội màu lục, ngọc bội này không phải là loại quý hiếm, trên ngọc bội chỉ khắc hình hoa ngọc lan bình thường nhưng đây là vật mà Lâm Triết tặng nàng, đây cũng là vật gia truyền của Lâm gia, cầm ngọc bội lòng Khinh Mạn lại càng thấy bình yên, có thể một sức mạnh vô hình làm nàng có thêm động lực. Thấy Tần Tú trở về, nàng cầm ngọc bội nhẹ nhàng bỏ vào hộp gỗ được khắc hoa văn tinh tế, bỏ vào tủ trang điểm.

- Tiểu chủ, nô tỳ đã trở về.

- Tình hình hậu cung bây giờ như thế nào.

- Thưa tiểu chủ, vẫn không có chuyển biến gì mới, vẫn là hoàng hậu cùng Vân phi luôn không vừa mắt nhau, nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ ra vẻ hòa thuận.

- Ta cũng không biết hậu cung này là yên bình thật sự hay từ lâu đã ngấm ngầm dậy sóng. Hiện nay, ai đang làm thượng cung.

- Là Cầu Tú Toàn, đã làm được mười mấy năm rồi.

- Tính tình nàng ta thế nào.

- Là người cũng có chút tài năng, nàng ta được Thái hậu ủng hộ nên mới thuận lợi ngồi lên ghế thượng cung này, nhưng nô tỳ mấy người ở đó nói, tay nghề của Cầu Tú Toàn không bằng vị thượng cung trước đây.

- M

Hôm nay, buổi tối có món tôm viên rất ngon nên nàng ăn hơi nhiều, giờ lại đi không nổi, khó khăn lắm mới có thể bước được tới giường. Từ ngày nàng bị bệnh, đồ ăn được đưa tới Toái Lan hiên cũng thay đổi, không còn là những món ăn đơn giản mà thay vào đó là những món vừa ngon lại vừa bắt mắt nhìn thấy liền muốn ăn ngay, vào cung rồi nàng cũng không có việc làm nên đồ ăn luôn là cái mà nàng quan tâm đầu tiên. Đồ ăn chiếm mất tâm trí của Khinh Mạn nên bóng dáng màu vàng bước vào trong phòng ngủ đã lâu mà nàng cũng không hề hay biết.

- Người mệt mỏi chóng mặt có thể ăn nhiều được như vậy sao?

Khinh Mạn không khỏi ngẩn ngơ, không lẽ nàng ăn nhiều hay ăn ít mà Tần Tú cũng báo với hắn sao? Đã nói không cần giám thị nữa cơ mà. Hắn biết việc nàng làm rồi nên chạy tới đây xử tội nàng sao? Khinh Mạn đang thầm cầu nguyện cho bản thân, trong đầu hiện lên vô số hình phạt.

- Đồ ăn hôm nay rất ngon.

- Hợp khẩu vị là tốt.

Nàng lại thấy kỳ lạ, hắn tới xử tội nàng mà lại im lặng ngồi nghịch lá của chậu hoa lan trong phòng nàng, miệng còn đang mỉm cười. Hàn Cảnh Thần mà cười thì nàng lại càng thấy nguy hiểm rình rập quanh mình.

- Nàng cũng giỏi gây thị phi quá nhỉ?

- Thật oan uổng cho thần quá.

- Còn oan uổng cơ đấy. Tối qua trẫm vừa ngủ lại đây, sáng ra nàng lại bảo mệt còn đánh trống khua chiêng phải mời cả thái y. Không phải là nàng đang cố tình cho mọi người trong hậu cung biết trẫm ở lại Toái Lan hiên tối qua, hai chúng ta còn ân ái suốt đêm nên sáng ra nàng mới mệt mỏi như vậy sao?

- Thần đi rêu rao khắp nơi như vậy sẽ cho mấy nương nương khác thấy thần rất ngu ngốc, mình được sủng ái lại ra vẻ dương dương tự đắc,làm kẻ khác thêm ghét bỏ, tự chuốc thêm tai họa cho mình vậy mà cũng không biết. Việc mà chỉ chuốc tai họa mà vẫn làm, chỉ có kẻ đầu óc đơn giản. Mấy người đó sẽ bớt đề phòng thần hơn, vậy không tốt ư.

- Trẫm đương nhiên biết nàng không hề ngu, nhưng làm vậy ngày mai sẽ có vài người tới đây thị uy với nàng, với phi vị của nàng hiện nay, chống trả là điều không thể.

- Thần biết, cùng lắm chỉ đánh vài cái, nói mấy lời khó nghe thôi không đến nỗi chết người đâu. Hoàng thượng gần đây rất sủng ái thần bọn họ không giám lấy cái mạng nhỏ này đâu.

- Đã biết trước thì chuẩn bị tinh thần cho tốt vào.

- Thần thiếp đã tính ngày mai cho Khinh Hiểu đi nhận y phục mới, chỉ để lại mình Tần Tú thôi. Tính cách của Khinh Hiểu sẽ gậy họa sát thân mất. Thần tính toán như vậy, hoàng thượng thấy đã ổn thỏa chưa?

- Tùy ý nàng.

- Để chắc chắn cho mạng nhỏ của thần có thể giữ được, hoàng thượng tối nay vẫn nên nghỉ ngơi tại Toái Lan hiên của thần.

- Thủ đoạn tranh sủng của nàng cũng quá ghê gớm.

- Thần đâu hề tranh sủng, cái gì thần muốn hoàng thượng đều biết cả, đâu cần phải giấu giếm tỏ ra đoan trang, hiền dịu trước mặt hoàng thượng. Đằng nào hoàng thượng cũng phải lập một phi tử để làm tai mắt cho mình, thần đương nhiên là thích hợp nhất.

Lại cùng ngủ chung trên một giường, lần này là lần thứ hai rồi, nhưng vẫn như hai con đường không giao nhau mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net