Chương 14: Không thấu được lòng người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Khinh Mạn đứng bên cửa sổ ngẩn người nhìn ra ngoài trời, tuyết trắng xóa bao phủ mọi thứ, gió từ phía tây bắc không ngừng thổi về nên trời mấy ngày này lạnh vô cùng. Vết thương do mấy vị phi tần của Hàn Cảnh Thần gây ra gặp trời lạnh lại càng thêm nhức nhối. Rồi nàng lại thấy nực cười khi nàng quên mất chính bản thân mình cũng là người của hắn, đã nguyện cùng hắn đi trên một con đường. Năm ngày nay, hắn vẫn đều đặn ghé thăm nàng, chuyện nàng được hoàng thượng sủng ái khắp cả hậu cung ai cũng biết, cũng vì vậy không ngày nào mà Toái Lan hiên của nàng không có khách đến thăm hỏi nhưng hai nhân vật mà nàng mong chờ là Hoàng hậu và Vân phi lại không đến, có thể là hai nàng ta thấy nàng chỉ là phi tần nhãi nhép nên không rảnh phải để mắt, chỉ cần sai vào người thuộc phe mình tới hăm dọa là được, điều các nàng cần làm lúc này là tập trung hết tinh lực để công kích nhau thì tốt hơn đến đây thị uy với nàng. Thời thế giờ đây đã thay đổi, Khinh Mạn không còn là Bảo lâm nhỏ nhoi nữa mà là Dương tần nương nương rồi, một lúc đã thăng không biết bao nhiêu cấp, gấm vóc và bạc trắng được thưởng vô số, các nàng tự động sẽ phải để nàng vào mắt thôi. Nô tỳ hầu hạ nàng cũng tăng lên vài người, trong số những người này chỉ có Lý Tiểu Nghĩa là do Hàn Cảnh Thần phái đến cùng Tần Tú giúp đỡ nàng, còn lại thì không đáng tin cậy nên nàng đã bảo Tần Tú cho họ làm những việc vặt. Còn con nha đầu Khinh Hiểu, nàng chỉ cho ở trong Toái Lan hiên ăn và chơi để tránh gây rắc rối. Nghĩ đến đây Khinh Mạn lại bất giác mỉm cười, cuối cùng nàng cũng chính thức bước vào cuộc chiến chốn thâm cung này rồi. Sáng mai nàng phải thỉnh an Hoàng hậu cùng Thái hậu nương nương lần đầu tiên nên cần phải có sự chuẩn bị thật chu đáo, hình như buổi tối còn có bữa tiệc tại Tề Phụng cung do hoàng hậu chủ trì để chúc mừng nàng và một số vị phần tần khác mới được tấn phong, xem ra thì ngày mai sẽ có không ít chuyện vui.

Vì phải thỉnh an hoàng hậu nên nàng phải dậy từ sớm không còn được ngủ đến tận trưa mới dậy được nữa, trời vừa sáng Tần Tú đã lè nhè bên tai không cho nàng ngủ nướng, lúc chưa nhập cung nàng cũng không ngủ nhiều như vậy, vào cung an nhàn quá nên mới càng ngày càng lười, hôm nay nàng mặc váy trắng thêu hoa trà có vài con bướm nhỏ mặc dù rất đơn giản nhưng hoa trà thêu trên váy sống động như thật tôn lên vẻ đẹp của nàng, váy này là từ ty y phòng(1) đưa tới vốn dĩ đã rất đẹp nhưng nàng lại thêu thêm vài nét để tăng phần sinh động, tay nghề của Khinh Mạn được như ngày nay đều một tay bà bà dạy dỗ, nàng đã học được những phương pháp thất truyền từ lâu, cũng học cách biến tấu nên đối với việc làm cho bướm vờn hoa như thật là chuyện đơn giản vô cùng. Nhìn thấy váy này của nàng, Tần Tú từ sáng tới giờ vẫn không ngừng cảm thán:

- Váy của nương nương thật đẹp, tay nghề của nô tỳ ở Ty chế phòng còn thua xa.

- Em nói ngọt cũng thật dễ nghe quá cơ, biệt tài vỗ mông ngựa (2) càng ngày càng cao siêu.

- Nô tỳ nói thật mà, phải không Khinh Hiểu.

Nói rồi Tần Tú quay sang Khinh Hiểu vẫn đang tập trung suy nghĩ cách trang điểm, kiểu tóc cho nàng mà nãy giờ chỉ im lặng quan sát. Nghe Tần Tú hỏi tới mình thì mới đáp:

- Đương nhiên rồi, tay nghề của tỷ ấy là số một ở kinh thành đó, rất nhiều tiểu thư, công tử, cô nương trong kinh thành này đều muốn mua váy do tự tay tỷ ấy làm nên phường thêu của ta lúc nào cũng mua may bắn đắt cả. A, cuối cùng muội cũng nghĩ ra rồi, hôm nay tỷ nhất định phải bối tóc Linh Hư kế(3), cài trâm hồ điệp là hợp nhất.

- Được rồi cái gì cũng nghe muội hết.

Khi nàng tới cung Phụng Tề của hoàng hậu nương nương thì cũng có một vài người đã đến trước đang đứng chờ ở chính điện, trong cung lúc này phẩm cấp của nàng chỉ thua mỗi Hoàng hậu và Vân phi nên mấy phi tần khác vừa thấy nàng liền lập tức hành lễ. Trong những người vừa hành lễ với nàng còn có Tang tiệp dư là còn có ấn tượng, nàng ta cào cho nàng một vết không ấn tượng mới là lạ. Thấy ánh mắt nàng ta có vẻ khó chịu khi phải hành lễ với mình nhưng chỉ thoáng qua chốc lát, Khinh Mạn mỉm cười dịu dàng nói:

- Các vị tỷ tỷ không cần đa lễ.

Nghe nàng nói vậy, mấy vị phần kia mới đứng lên, âm thầm đánh giá nàng:

- Muội còn nhớ Tang tỷ tỷ đã từng nói sau này tỷ ấy rất mong sau này muội nhớ chiếu cố tỷ ấy, giờ muội cũng có thể làm được rồi.

Nghe câu này, mặt của Tang tiệp dư hới tái đi nhưng rất mau chóng trở lại bình thường

- Dương tần khách khí rồi, sao thần thiếp có thể làm phiền nương nương chứ.

- Không hề nga, cũng nhờ những lời mà Tang tỷ và Vương tỷ nói với muội ngày hôm trước nên muội mới có ngày hôm nay. Hôm nay, sao không thấy Vương tỷ đâu cả để muội còn có thể nói lời đa tạ.

Thấy nàng ta cả người run rẩy, gương mặt trắng bệch, nàng không khỏi có chút đắc ý:

- Hình như hoàng hậu nương nương cũng đã ở chính điện rồi, muội muội xin phép vào trước.

Nói rồi nàng cùng Tần Tú bước vào chính điện, hù dọa nàng ta chỉ để nàng ta biết nàng không phải là kẻ dễ bắt nạt mà thôi, còn chuyện nàng ta cào mình thì từ từ nàng sẽ bắt nàng ta trả đủ. Nghĩ lại thì mấy người nàng vừa gặp ngoài cửa cũng có chút quen mắt, hình như đều là tiểu thư danh giá mà ngày trước nàng nhận may y phục hồi trước, nếu tập trung suy nghĩ thì cũng có thể nhớ ra, nhưng trong cung này nàng tốt nhất vẫn nên đề phòng, không nên kết giao bằng hữu tại nơi có đầy âm mưu thủ đoạn này, mất công nàng sẽ bị đâm sau lưng mà không hề hay biết, vô số người chết ở đây đều là bị chính tỷ muội tốt của mình hãm hại. Thấy nàng bước vào, mấy người khác cũng đi vào chính điện theo, ngồi chờ thêm một lát thì lại có thêm vài phi tần đến nhưng cuối cùng cũng không thấy Vân phi đâu cả. Hoàng hậu vừa bước ra chính điện, nàng và mọi người trong điện đều hành lễ thỉnh an, Phụng Tề cung bỗng chốc trở nên ồn ào, hoàng hậu ngồi giữa chính điện mặc giá y vàng thêu chim phượng đầy vẻ uy nghi:

- Các vị muội muội bình thần đi.

- Do mấy ngày nay, thời tiết trở lạnh Vân muội bị cảm nên không đến thỉnh an được, Thái hậu cũng mệt nên các muội không cần qua bên đó thỉnh an, nếu các muội không còn gì thì có thể ra về được rồi.

- Chúng thần thiếp đa ta hoàng hậu.

Cả đoàn người nhanh chóng kéo nhau ra về, Khinh Mạn thầm nghĩ "Mấy người trong hậu cung này cũng quá rãnh rỗi đi, sáng nào cũng chạy một vòng hoàng cung gặp mặt nói mấy câu rồi lại chạy về thật phí phạm thời gian."

- Mời Dương muội muội lưu lại với bản cung một chút.

"Hoàng hậu tự dưng lại mời mình ở lại, chắc chắn là để kiểm tra xem nàng có phải là người của Vân phi không, nếu không liền tranh thủ lôi kéo thêm người vào phe mình đây, nói tới hoàng hậu thì luận về thân phận cao quý là đại tiểu thư của Hứa gia thì không ai xứng hơn nàng ta để ngồi vào vị trí hoàng hậu này,lại còn xinh đẹp đoan trang, phong thái tao nhã, có dáng vẻ là một thê tử tốt nên nàng ta là mẫu nghi thiên hạ quả không sai, Hứa Lang Du nuôi dạy đứa con gái này cũng đã bỏ ra không ít tâm tư, hoàng hậu, Vân phi đều là khách quen của phường thêu nhà nàng nên cũng có thể xem là có chút quen biết."

- Muội muội thấy trong cung còn có gì thiếu thốn, cứ đến nói với bản cung, không cần phải kiêng dè gì cả.

- Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, muội ở Toái Lan hiên rất đầy đủ.

- Chúng ta ở ngoài cung cũng có chút quen biết, nên muội muội không cần phải khách sáo. Muội và ta đều ở trong cung cũng nên cùng nhau chia sẻ bớt gánh nặng của hoàng thượng, ta còn nhớ khi mới nghe hoàng thượng đón một tiểu thư họ Dương vào cung, ta đã nghĩ là muội rồi, nhưng ngày hôm sau Hoàng thượng liền hạ chỉ cấm túc muội nên ta cũng không đến thăm được là ta thất lễ.

- Nào có chứ, thần thiếp không thỉnh an hoàng hậu từ sớm là thần thiếp thất lễ mới đúng. Đã vậy lại còn được Hoàng hậu nương nương quan tâm là phúc của thần thiếp.

- Nghe nói mấy ngày nay Hoàng thượng thượng triều xong đều ghé sang chỗ của muội, nên ta cũng không giữ muội muội ở lâu nữa mất công người chờ muội.

- Vậy thần thiếp xin phép ạ.

Hoàng hậu muốn nàng về phe nàng ta đã quá rõ rang, nhưng nàng phải về bàn bạc kỹ lưỡng với Hàn Cảnh Thần thì mới quyết đinh được. Khinh Mạn cảm thấy Hoàng hậu hình như rất yêu Hàn Cảnh Thần, rất quan tâm đến hắn, nên nhắc tới hắn, ánh mắt nàng ta lại ánh lên vẻ hạnh phúc, vui vẻ, có lẽ nếu hắn không sinh ra ở nhà đế vương thì cũng không lạnh lùng vô tình đến vậy, đáng tiếc, đáng tiếc, hắn là vua một nước, tâm tư khó dò như nước hồ thu, cho dù nàng ta có thể vì hắn mà hy sinh gia tộc của mình, hắn cũng chưa chắc để ý đến. Nhưng hoàng hậu được Hứa gia nuôi dạy kỹ lưỡng không thể nào nói bỏ là có thể bỏ được, nếu ánh mắt chứa đầy chân tình kia không phải là thật mà chỉ là giả dối thì nàng ta đóng kịch cũng thật xuất sắc, vẻ đẹp đoan trang dịu dàng đó có lòng dạ như thế nào thì Khinh Mạn thực sự chưa đoán được. Người ở trong cung này đều như vậy sao, Hàn Cảnh Thần, Hứa hoàng hậu, thái hậu ... đều ngoan độc. Bỗng Khinh Mạn thấy không khí trong cung thật ngột ngạt, tù túng, không khí này là do con người ở đây tạo nên hay là do chính nó mới làm lòng người ta thay đổi, độc ác khó lường đến vậy.

(1) Ty y phòng: là nơi chế tạo trang phục thuộc tứ phòng trong hoàng cung, chăm lo đồ dùng của các vị nương nương.

(2) Vỗ mông ngựa: ý là nịnh hót.

(3) Linh Hư kế:

http://phonglinhcoc.com/cac-kieu-toc-trung-quoc-co-dai/

Các bạn truy cập link nhé, mình muốn chèn ảnh vào luôn nhưng mà chèn không được, các bạn thông cảm nha, cảm ơn đã ủng hộ mình. Hãy bình luận hoặc bình chọn cho Định Cung Chủ nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net