Chương 17: Phản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Nếu Hàn Cảnh Thần tỉnh dậy lúc nào, thì nàng chắc phải đào đất lên chui xuống thôi. Tay chân của nàng đặt cũng thật quá đúng chỗ đi.Tình huống này, là nàng lăn về phía hắn, còn hắn chính là người vô tội bị hãm hại. Hắn đang đóng vai cô nương nhà lành, còn nàng chính là cường hào ác bá chuyên đi chọc ghẹo cô các cô nương mà. Từ lúc nào mà nàng đang nằm yên vị một bên góc giường giờ lại lấn sát hắn tay còn để ngay ngực của hắn, chân còn gác cả lên người hắn, ngu ngốc hết chỗ nói.

"Trời chưa sụp xuống thì tại sao nàng lại phải sợ chứ, vẫn hên là hắn còn chưa tỉnh chỉ cần nàng rút tay ra là được."

Suy nghĩ mau lẹ, nàng đang tiến hành rút tay ra thì bỗng dưng hắn nhíu mày, mở mắt. Trời cũng thật trêu người nàng mà, tốt nhất là nàng nên diễn vai hôn mê bất tỉnh thôi, hình như chỉ có tay nàng là đã rút ra còn chân nàng hình như vẫn ở trên người hắn. Tim nàng nhảy như trống đánh, miệng lưỡi của hắn độc địa như vậy, chắc chắn lần này hắn mà không chọc tức nàng thì mới lạ đó.

Trái lại với dự đoán của nàng, hắn chỉ lấy chân nàng ra, rời giường rồi kêu người hầu hạ. Nàng chắc chắn là hắn rời đi rồi mới giám mở mắt, rồi nhanh chóng thay quần áo trở về Toái Lan hiên, hắn đã làm ra vẻ không hay biết một cách vô cùng đạt tiêu chuẩn, vậy nàng còn phải đạt hơn hắn.

Hôm nay, đúng là một ngày vô cùng an nhàn, thư thái, ngoài chuyện lúc sáng ra, còn buổi chiều thì lại có chút huyên náo. Hoàng thượng đích thân vẽ tranh đề thơ, nếu chỉ có mỗi vẽ tranh viết chữ thì cũng không có gì chấn động đằng này hắn liền vẽ một mạch hai canh giờ vẽ ra sáu bức, sáu bức ghép lại là một mỹ nhân đứng dưới cả vườn hoa đào đang nở khỏi nói cũng biết người này chính là Hứa hoàng hậu rồi, sở dĩ hắn vẽ sáu bức là vì hắn gặp Hoàng hậu vào ngày sáu của tháng mấy thì Khinh mạn không nghe kể lại, chỉ biết là cả hoàng cung đầy hoa, phong cảnh như vậy thật thích hợp để uyên ương gặp nhau, khi ấy Thái hậu nương nương còn là Hoàng hậu đã tổ chức bữa tiệc dành cho gia quyến của quan lại nên Hứa tiểu thư cũng được mời vào cung cùng với mẫu thân, tại đây nàng ta đã lần đầu tiên gặp được Thái tử. Chuyện đã từ lâu nhưng hắn vẫn nhớ làm nàng ta vô cùng cảm động, tươi cười e lệ nhìn hắn. Lúc hắn tặng tranh là ở Khổng đài nên nàng cũng thấy, hai người họ xứng đôi như thế nào. Hắn vốn đã rất đẹp lại đứng với toàn mỹ nữ của nhân gian nên càng giống tranh vẽ một giai thoại tình yêu. Nhìn thì cũng đủ biết tối nay hắn nghỉ ngơi tại cung nào rồi.

Đồ ăn tối hôm nay cũng ngon hơn thường ngày, chắc là do tâm trạng của nàng tốt nên sinh ra cảm giác ngon miệng.

- Nương nương hôm nay thượng cung đã đưa thêm trang sức cho người, gồm có hai vòng ngọc, một bộ hoa tai hình chiếc lá vô cùng mới lạ, và hai cây trâm hồ điệp.

- Nhanh vậy đã đưa đến rồi sao? Mai chúng ta phải qua Thượng cung cục cảm ơn thượng cung đại nhân mới phải phép.

- Nương nương ngươi còn nhớ có lần người bảo nô tỳ điều tra về Thượng cung cục và thượng cung đại nhân tiền nhiệm chứ.

- Em đã tra ra được gì rồi sao.

- Người trước đây giữ chức Thượng cung tên là Vãn Nguyên tay nghề vô cùng giỏi là đại tiểu thư nhà họ Vãn là chị gái của Nguyên phi, cũng chính là cô mẫu của Hoàng thượng.

- Vậy bây giờ bà ấy ở đâu.

- Nghe nói là, khi Nguyên phi bị bệnh nặng qua đời, thì bà ấy được Hoàng Hậu cho xuất cung để về nhà lấy thứ Nguyên phi nương nương yêu thích để tiến hành tang lễ thì đột nhiên mất tích. Trong cung đã cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có manh mối. Vãn tướng quân vì sự ra đi của cả hai người con gái nên lâm bệnh nặng, khoảng một năm sau qua đời.

- Hoàng thượng có biết em đi tìm hiểu giúp ta chuyện này không.

- Nô tỳ cũng không rõ nữa.

- Hoàng thượng khi đăng cơ đã dọn dẹp sạch sẽ bè lũ của Thái hậu rồi. À, hình như trước đây có Trịnh phi là mẫu thân của nhị hoàng tử thường hay đối đầu với Thái hậu giờ bà ta đang ở đâu.

- Thưa nương nương, Trịnh Thái phi đã bị bệnh nặng nay lưu lại nơi cửa Phật. Còn Nhị hoàng tử đã đến phía Tây nước ta rồi ạ.

- Hoàng thượng có cảnh giác với bọn họ không?

Lúc này Tần Tú đã ghé vào tai nàng nói nhỏ "Hoàng thượng đã hạ độc lên bọn họ, nên coi như là cũng có thể an tâm rồi."

Qủa nhiên, hắn thả hai người bọn họ như vậy thì đều đã có kế sách đối phó cả rồi.

- Hôm nay ta không thấy Khinh Hiểu đi qua thăm nó một chút.

Khinh Hiểu vì tính cách nóng nảy nên nàng để con bé ở yên trong phòng không cho theo nàng. Đến trước cửa của phòng Khinh Hiểu nàng nghe thấy hình như có tiếng nói chuyện của hai người, nên Khinh Hiểu ra hiệu cho Tần Tú đứng lại chờ chút.

"Khinh Hiều cô nương thật tốt nha, được Dương Tần nương nương vô cùng ưu ái."

"Ta là nha hoàn thiếp thân của nương nương, đương nhiên phải vậy. Ngươi nghĩ đi, Hoàng thượng và nàng ta bất hòa rồi lại hòa thuận, người còn rất sủng ái nàng ta nguyên nhân gì cũng chỉ có ta biết. Bao nhiêu cách để mê hoặc, câu dẫn Hoàng thượng ta đều nắm rõ."

"Vậy có thể nói ta nghe chứ, nếu ta được Hoàng thượng để mắt đến thì cô sẽ thập phần sung sướng."

"Nói cho ngươi nghe rồi thì ta làm sao còn có cuộc sống sung sướng chứ."

"Mấy cái phương pháp câu dẫn Hoàng thượng ta cũng biết nhưng ta lại không đủ sức để tranh sủng cùng mấy nương nương khác nên đành ở đây sai khiến chủ tử thôi. Haha."

- Khinh Hiểu nhà ngươi cũng thật quá đáng, ta đối với ngươi như tỷ muội vậy mà ngươi lại đối xử với ta như vậy.

- Dương Tần người nghe thấy... nghe thấy cả... cả rồi ư.

Gương mặt của Khinh Hiểu giờ đã xanh mét, tái nhợt như người vừa mới khỏi ốm xuống giường.

- Chỉ là hiểu lầm hiểu lầm thôi.

- Hiểu lầm ư, chính ta và Tần Tú nghe được từng câu từng chữ của ngươi cái gì cũng không sót vậy mà người dám nói đó chỉ là hiểu lầm ư.

- Không, không phải như vậy.

- Nô tỳ to gan coi ngươi như tỷ muội cuối cùng ngươi lại ở sau lưng ta bàn luận. Ân tình của ta đối với ngươi từ nay chấm hết.

Khinh Mạn lại quay sang nhìn một lượt cung nữ vừa nãy nói chuyện với Khinh Hiểu ánh mắt sắc bén làm ả ta thêm run rẩy, gương mặt cũng đã xanh như lá không khác gì Khinh Hiểu là mấy.

- Các ngươi thấy ta quá dễ dãi nên hình như tưởng ta cũng ngang hàng với các ngươi phải không.

- Nô tỳ không có ý đó, tuyệt đối không có.

- Để ta chỉ cho ngươi cách để làm Hoàng thượng chú ý nhé Lam Vân.

Nàng tiến sát lại gần Lam Vân làm nàng ta lùi lại giẫm phải vạt váy mà ngả xuống đất miệng vẫn không ngừng kếu thảm thiết "Nô tỳ tuyệt đối không có ý đó."

- Ngươi rất muốn được Hoàng thượng chú ý đúng không, ngươi có thể trực tiếp hỏi ta mà. Muốn ngài chú ý tới thì bậy giờ ngươi lập tức chết đi. À mà người chết trong cung nhiều vô số nên ngươi chết phải thật thê thảm, ruột gan lộn hết ra ngoài chắc chắn hoàng thượng sẽ chú ý.

Nghe tới đây, nàng ta đã sợ mà ngất xỉu mất.

- Lý Tiểu Nghĩa mau gọi hết người của Toái Lan hiên đến đấy

A9�{��5��

Các bạn hãy bình chọn cho truyện nhé, cảm ơn các bạn đã đọc truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net