Chương 2 (2) (11/06/16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng mặc cung trang bó sát màu ngọc lam, một dải lụa xanh ôm gọn eo lưng mảnh dẻ như liễu. Vai áo hơi trễ xuống, hờ hững để lộ cần cổ trắng ngần cùng đôi bờ vai trơn mịn như cánh hồng buổi sớm. Liễu Thục phi uyển chuyển bước vào giữa điện, tóc mây bới cao, mắt hạnh lóng lánh, khóe môi đỏ thắm khẽ cong lên một nụ cười kiều mị. Tay áo nàng ta bồng bềnh theo từng nhịp bước, gấm lam óng ả càng tôn thêm vẻ thanh xuân phơi phới. Nếu ví Hoàng hậu như mẫu đơn đoan trang thì vị Thục phi này hẳn là một đóa anh túc xanh (6) kiêu sa lộng lẫy, có nam nhân nào không đắm say, có nữ nhân nào không ghen tỵ?

– Yến Yến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

Thục phi duyên dáng cúi mình, không biết vô tình hay cố ý làm lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn nà trước ngực, khiến cho Tiệp Chiêu nghi cùng Quỳnh Thục nghi ngồi gần đó không khỏi đỏ mặt. Ta đang cắn một miếng thiên tầng tô thì bị cảnh quan trước mặt dọa cho suýt nghẹn, phải uống liền mấy chén trà. Ngọc Thủy sợ hãi, lén lút xoa lưng cho ta. Hoàng hậu lại điềm nhiên như không, chỉ hòa nhã cho nàng bình thân.

Trừ Hoàng hậu ra, những người còn lại đều phải đứng dậy thi lễ với Liễu Thục phi lần nữa. Ta cảm thấy mớ lễ nghi này thật quá phiền phức.

– Hôm nay Yến Yến đến trễ, thật không phải... mong mọi người thứ lỗi.

Liễu Thục phi cười thẹn, đủng đỉnh ngồi vào chỗ trống giữa ta và Hoàng hậu. Tuy nói là xin thứ lỗi, nhưng trong ánh mắt nàng lại toát lên sự kiêu ngạo không hề giấu giếm.

– Thục phi khách khí quá rồi. Sáng nay Hoàng thượng vừa hạ triều liền ghé sang Bách Thược cung của nương nương, nương nương đến trễ một chút cũng là dễ hiểu. – Quỳnh Thục nghi cất giọng thánh thót, khiến các phi tử khác đồng loạt ném về phía Thục phi một cái nhìn thù ghét.

Trong lòng ta thầm thán phục. Hoàng đế nhóc con đúng là tuổi trẻ tài cao, khí lực dồi dào. Đêm qua hắn sủng hạnh ta, hôm nay vừa thượng triều một chút lại ghé ngay chỗ Thục phi... Ôi, thảo nào hắn mới mười bảy tuổi mà hậu cung đã đông đúc thế này. Phụ hoàng ta xem ra còn phải học tập hắn nhiều.

– Hoàng hậu, người xem, như vậy thật vất vả cho Thục phi quá! – Dương Quý cơ bật cười khúc khích.

– Các muội đừng bêu xấu Thục phi nữa... Để cho Hòa tỷ tỷ chê cười bây giờ!

Triệu Đức phi nãy giờ vẫn yên lặng thưởng trà, đột nhiên ra mặt kéo ta vào cuộc, lại còn gọi một tiếng "Hòa tỷ tỷ" ngọt xớt khiến ta bất giác rùng mình.

– Thần thiếp nào dám... – Ta mỉm cười gượng gạo, cố nuốt vội miếng bánh đang mắc trong cổ họng.

– Chao ôi! Hòa tỷ tỷ thật khiêm nhường, quả là bậc tài nữ học cao hiểu rộng đúng như lời truyền tụng.

Mấy chữ "học cao hiểu rộng" của Triệu Đức phi làm rộ lên một tràng cười ngặt nghẽo cùng một loạt những lời tâng bốc giả tạo. Mũi nhọn đang chĩa vào Liễu Thục phi đột ngột chuyển sang phía ta. Nơi này ai cũng biết ta là một công chúa bị ghét bỏ, hữu danh vô thực, ngày ngày có miếng ăn đã là quý, lấy đâu ra cơ hội học hành mà có thể học cao hiểu rộng.

– Lời này của Đức phi nương nương thật khiến thần thiếp hổ thẹn.

Tuy Triệu Đức phi luôn miệng gọi ta là tỷ tỷ, bản thân ta cũng lớn tuổi hơn nàng nhưng chốn cung cấm coi trọng nhất là địa vị, không phải tuổi tác. Vì vậy, ta vẫn cung kính gọi nàng hai tiếng nương nương, tự xưng thần thiếp. Ta bình thản đáp lời:

– Thần thiếp vốn không được học hành, là kẻ lỗ mãng, thực không xứng với lời khen của nương nương.

– Tỷ tỷ không được học hành sao? Ôi, sao có thể như vậy?

Các nàng ai ai cũng tỏ ra kinh ngạc.

Nhưng không phải vì việc ta ít học, mà là không ai ngờ rằng ta có thể thẳng thắn thừa nhận chuyện đáng xấu hổ ấy mà mặt không đổi sắc.

– Sự thật là như vậy. Đan Nguyệt vì không được phụ hoàng yêu thương nên trước giờ chưa từng có ai dạy dỗ, thậm chí cũng không có tiên sinh dạy chữ. Cầm, kỳ, thi, họa thần thiếp càng không biết chút gì.

Ta nhẹ nhàng đáp, giọng điệu cùng thái độ đều hết sức thành thật. Các nàng nhất thời không ai nói thêm được câu nào. Tốt thôi, coi như ta tạm yên thân một chút. Bọn họ đã muốn làm xấu mặt ta, ta càng che giấu thì họ càng khoái trá. Ngược lại nếu ta đem toàn bộ sự tình thẳng thắn nói ra, họ tự nhiên không còn trêu chọc ta được nữa. Bản thân ta đã không ngại, các nàng còn làm gì được đây?

– Nếu đã như vậy, sau này bản cung sẽ thu xếp mời một vị tiên sinh đến chỉ giáo cho Hòa phi. Bản cung cảm thấy tư chất muội rất tốt, nhất định sau một thời gian sẽ có thể nhận hai chữ tài nữ của Đức phi.

Cuối cùng Hoàng hậu ôn hòa lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng gượng gạo kia. Nàng nhìn ta mỉm cười hiền hậu, lại chuyền cho ta một đĩa bánh phù dung mới. Ta nhìn xuống, hóa ra nãy giờ ta đã ăn sạch phần của mình, bèn đỏ mặt tiếp nhận.

– Các muội muội, tiếp tục dùng điểm tâm đi. – Hoàng hậu nói với ta xong liền quay sang nhắc nhở mọi người.

Trong điện lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ, đám phi tử ngồi gần nhau liền tụm lại tán đủ chuyện trên trời dưới biển. Nào là xiêm y phục sức, nào là hương liệu phấn son, những lời mát mẻ qua lại càng không thiếu.

Ta vừa chậm rãi ăn bánh, vừa kín đáo quan sát. Nếu ta không lầm, hậu cung này có tổng cộng ba phe phái do ba người có địa vị cao nhất đứng đầu: Hoàng hậu Hà Thục Chiêu, Thục phi Liễu Yến Yến và Đức phi Triệu Lam Kiều.

Phe Hoàng hậu có Trịnh phi, Bạch phi, Dương Quý cơ và Giang tần.

Phe Thục phi gồm Minh phi, Tiệp chiêu nghi, Khán tần, Tố tần.

Phe Đức phi có vẻ yếu thế nhất, gồm Quỳnh thục nghi, Tĩnh tần, Chung quý nhân.

Những người còn lại có lẽ thuộc phe trung lập, hoặc là chân nhân bất lộ tướng. Sau này chắc ta cũng nên tỏ ra trung lập một chút, hi vọng se được bình yên qua ngày.

Tiệc điểm tâm tẻ nhạt trôi qua; các phi tử bắt đầu lần lượt ra về, chỉ còn mình ta không dám về quá sớm nên vẫn còn nán lại.

– Hoàng hậu nương nương... Mọi người đều đã trở về, vậy thần thiếp cũng không nên quấy rầy nương nương nữa.

Ta đứng dậy, lễ phép cáo từ.

– Hoà phi chờ một chút, bản cung còn có điều muốn hỏi. – Hoàng hậu mỉm cười tươi tắn, tiến đến nắm tay ta.

– Thần thiếp xin lắng nghe nương nương dạy bảo. – Ta đỡ tay Hoàng hậu, hít sâu một hơi.

– Thực ra cũng không có gì... chỉ là bản cung hơi thắc mắc, Hoà phi thật sự không được học hành?

Hoàng hậu nhìn thẳng vào mắt ta. Ta ngập ngừng một chút, thấy đôi mắt nàng trong trẻo như đêm thu thanh tĩnh, không gợn chút giễu cợt nào. Lúc ấy ta mới thành thật đáp:

– Thần thiếp có thể nhận được mặt chữ, cũng viết được vài chữ đơn giản, tuy không đẹp lắm... Còn về cầm, kỳ, thi, họa, thần thiếp quả thực không biết.

Không hiểu sao, ta có cảm giác mình nên thành thật với Hoàng hậu.

– Hoà phi quả là người đặc biệt. Những chuyện như vậy, nếu là bản cung, bản cung cũng không đủ can đảm nói ra, nhất là trước mặt nhiều người như vậy...

– Cũng có chút xấu hổ, nhưng đây là sự thật. Thần thiếp không thể giấu giếm.

Thật nực cười. Ta mà giấu giếm, các nàng sẽ để yên cho ta sao?

– Hoà phi nói đúng. Có điều bây giờ muội đã là phi tử của Hoàng thượng, không thể như vậy mãi được. Bản cung không có nhiều thời gian, không thể tự tay chỉ dẫn cho muội, nhưng nhất định sẽ cố gắng tìm một vị tiên sinh giỏi đến Cẩm Tước cung, có được không?"

Giọng nàng du dương mà êm ái, có mấy phần giống với Hoàng đế.

– Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương!

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể chấp thuận rồi quỳ xuống tạ ơn. Hoàng hậu thấy vậy khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đỡ ta đứng dậy, còn ban thêm rất nhiều điểm tâm để ta mang về. Chẳng lẽ ban nãy ta thật sự ăn rất nhiều ư? Cũng chỉ có ba đĩa thôi mà, lí nào lại khiến nàng nghĩ ta chết đói?

Ta than thầm trong lòng. Mới ngày đầu tiên đã xảy ra nhiều chuyện mất mặt như vậy, cuộc sống sau này của ta... Ôi, thật không dám nghĩ tới.

Chú thích:

(1) Ngọc dương chi: Còn có tên là dương chi bạch ngọc, có màu trắng thuần sắc không tì vết, chất ngọc trong và sáng, được coi là cực phẩm trong các loại nhuyễn ngọc (nephrite). "Dương chi" (羊脂) có nghĩa là mỡ dê. Ngọc dương chi gắn liền với điển tích Cam phu nhân, tức Chiêu Liệt hoàng hậu của Lưu Bị. Tương truyền bà vô cùng xinh đẹp, có làn da trắng mịn tươi nhuận như ngọc dương chi.

(2) Ngọc thạch đen: Còn có tên là hắc ngọc, là loại ngọc quý màu đen tuyền, trơn và bóng. Dân gian hay gọi "ngọc thạch" là "cẩm thạch", nhưng thực ra chúng là hai loại đá có thành phần hóa học hoàn toàn khác nhau. Ngọc thạch (jade) thường thuần màu, trơn và sáng, chủ yếu dùng làm đồ trang sức. Cẩm thạch (marble) là tên gọi khác của đá hoa, được dùng trong kiến trúc xây dựng. Cẩm thạch đen thường dùng làm đá lót sàn.

(3) Tử ngọc: Tên gọi khác của thạch anh tím, chủ yếu phân bố ở các nước châu Mỹ và châu Âu nhưng cũng được tìm thấy ở một số nước châu Á như Hàn Quốc và Ấn Độ. Thạch anh tím là biểu tượng của trí tuệ và niềm đam mê.

(4) Hoa hoàng yến: Còn gọi là hoa muồng hoàng hậu hay hoa bò cạp vàng, có nguồn gốc từ Nam Á. Hoa năm cánh màu vàng tươi, đậu thành từng chùm lớn rủ xuống rất đẹp; tuy nhiên cả hoa, quả và hạt đều có độc. Hoàng yến là quốc hoa của Thái Lan, biểu trưng cho Phật giáo và sự đoàn kết của người Thái. Tuy nhiên nó cũng là biểu tượng của hoàng gia và sự vinh quang.

(5) Mẫu đơn: Loài hoa đẹp có nguồn gốc từ châu Á, nở vào cuối xuân đầu hè, được coi là "hoa vương" trong văn hóa Trung Quốc. Mẫu đơn biểu trưng cho sắc đẹp, sự tôn quý, giàu có, thịnh vượng; vì vậy hình ảnh mẫu đơn thường được dùng để ví với ngôi vị chính cung. Chương này nhắc đến mẫu đơn Trung Quốc (peony) chứ không phải mẫu đơn Việt Nam (ixora coccinea, còn gọi là bông trang, được dùng làm hoa cúng hoặc trồng làm cảnh trong chùa).

(6) Anh túc: Loài hoa có nguồn gốc từ Trung Á, thường mọc ở vùng cao, hoa đẹp nhưng nhựa hoa gây nghiện. Hoa anh túc có nhiều màu khác nhau như trắng, vàng, đỏ, tím... nhưng anh túc xanh lại rất hiếm. Anh túc xanh là quốc hoa của Bhutan, mọc ở vùng Himalaya (độ cao 3500 – 4500 mét), có màu xanh lam huyền ảo quyến rũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net