Chương 45 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thời gian cứ nhàn nhạt trôi qua.

Chừng đâu mười hôm sau, Linh Lung các truyền ra tin Quách Ngữ đột ngột phát bệnh lạ, toàn thân nổi mụn nhọt. Ban đầu chỉ có vài nốt lưa thưa, về sau càng lúc mụn càng dày, chỉ trong vài ngài đã lan khắp mặt mũi. Quách Ngữ kinh hoàng, thái y cũng tái mặt. Thế nhưng chuyện này là do Hoàng Hậu sắp đặt, Thái y viện đương nhiên không dám khám ra bệnh gì, chỉ mập mờ nói do thời tiết thay đổi rồi kê vài thang thuốc thanh nhiệt tiêu độc thường thường. Quách Ngữ uống thuốc mãi không khỏi bệnh, bộ dạng nghe đâu vô cùng thảm hại. Cuộc sống ở Hậu cung vì thế mà có thêm vài chuyện náo nhiệt. Ban đầu nghe nói Quách Ngữ nổi mụn nhọt toàn thân, mấy nữ tử ở đây ai nấy đều hào hứng hẳn lên. Cả Liễu Yến Yến lẫn đám người Dương Quý cơ, Quỳnh Thục nghi, Giang tần đều lần lượt kiếm cớ đến Linh Lung các thăm hỏi, cốt yếu là để xem Quách Ngữ đã thảm đến mức nào. Chuyện mà đám phi tử tán dóc mỗi buổi sáng chuyển từ gấm vóc lụa là, trang sức, son phấn sang việc hôm nay Quách Uyển nghi đã nổi thêm mấy cái mụn. Còn có người cá cược xem ngày mai Quách Uyển nghi lại nổi thêm mấy cái mụn. Từ ngày Quách Ngữ đổ bệnh, Hoàng Đế không còn lui tới Linh Lung các nữa. Lý Thọ có đưa đồ sang thăm bệnh một lần nhưng cũng chỉ là làm cho có hình thức thôi. Bởi vậy tâm tình của Liễu Yến Yến cực kì tốt, mỗi ngày đến thỉnh an đều ăn vận xinh đẹp, cười tươi như ngàn hoa nở rộ, thậm chí còn có lần nói đùa với cả ta, khiến ta không khỏi nổi da gà.

Hậu cung vui vẻ, Hoàng Hậu đẹp lòng, thiên hạ thái bình.

Cho đến hơn một tháng sau, cảnh thái bình thịnh thế đó đột nhiên chấm dứt. Sự việc bắt nguồn từ một ngày nắng ấm áp, Dương Quý cơ và Giang Tần vui vẻ khoác tay nhau đi đến Linh Lung các xem trò vui, vậy mà lúc trở ra, mặt mũi cả hai người đều xám ngoét không còn giọt máu. Từ trong cung bắt đầu lan truyền tin đồn Quách Uyển nghi bị quả báo cho nên mụn nhọt trên người chẳng những càng ngày càng dày đặc mà còn khoét sâu đến tận xương, da thịt máu mủ lẫn lộn, không còn hình dạng con người nữa. Sự vui vẻ ban đầu khi Quách Ngữ mới đổ bệnh dần dần tiêu tán, Hậu cung chìm trong hoảng loạn. Người chưa biết thì khăng khăng đòi tới xem tận mắt, kẻ thấy tận mắt rồi thì sợ đến ngã bệnh. Dần dần, có người bắt đầu liên kết chuyện Quách Ngữ bị bệnh lạ với chuyện ta bị người thả rắn độc lên giường, thế là sinh ra vài lời đồn kì bí, lại bới lên cả những chuyện cũ. Lời đồn thì nhiều nhưng nội dung đại khái cũng chỉ có một: Quách Uyển nghi khi còn là Thường tại từng đắc tội Hòa phi, bị Hòa phi trách phạt nên đem lòng oán hận. Đến khi đắc sủng, Quách Uyển nghi bèn đem chuyện cũ dèm pha bên tai Vạn tuế gia, chẳng ngờ Hòa phi thủ đoạn cao siêu, Quách Uyển nghi không những không báo được thù lại còn bị phạt. Thù cũ thù mới chồng chất, Quách Uyển nghi trong lúc nóng giận, nghĩ ra hạ sách thả rắn độc hòng hại chết Hòa phi. Đáng tiếc Hòa phi lại cao tay hơn. Kết cục Quách Uyển nghi thua đến thảm hại, dở sống dở chết.

Câu chuyện ân oán tình thù này càng đồn đại càng trở nên li kì, mang tầm cỡ thâm cung bí sử. Trước tình thế này mà Hoàng Hậu vẫn bình chân như vại, chỉ lệnh đóng cửa Linh Lung các để Quách Ngữ tĩnh dưỡng. Còn ta dù bề ngoài ung dung như không có chuyện gì nhưng trong lòng từ lâu đã chẳng được yên.

Thực ra ta không sợ những tin đồn nhảm nhí này. Ở trong cung chẳng có mấy người thực sự tin, bọn họ cũng chỉ là kiếm chút chuyện nói cho vui miệng mà thôi. Mỗi ngày thêm vài lời đả kích, ta cứ cười cười làm như không hiểu là được. Chuyện khiến ta lo lắng là bệnh tình của Quách Ngữ. Về lí mà nói, ta đã giảm lượng độc chính lại, cùng lắm cũng chỉ nổi mụn nhọt ngoài da vài tháng là khỏi, sao có thể trở nên thê thảm như vậy? Chẳng lẽ vì Quách Ngữ từng mấy thứ thuốc độc hại để thay đổi diện mạo nên cơ thể yếu hơn người thường? Hay là còn nguyên do nào khác? Nghi vấn này cứ luẩn quẩn trong đầu ta, nhưng vì ta đã bỏ sót một chi tiết cho nên nghĩ mãi cũng không thông.

Phải đến lúc Linh Lung các truyền ra tin Uyển nghi Quách thị qua đời, ta mới ngộ ra mảnh ghép mình vẫn luôn bỏ sót.

Tin này truyền ra đúng lúc chư phi đang dự lễ thỉnh an ở Triêu Lan cung.

Quách Ngữ không qua khỏi vốn là điều đã được đoán trước nên không mấy ai ngạc nhiên, hầu hết chỉ nói vài câu thương cảm xã giao hờ hững.

Triệu Lam Kiều lại mất thêm một quân cờ nhưng cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhìn ta cười ẩn ý:

"Bình thường Quách thị luôn có hiềm khích với tỷ tỷ. Bây giờ nàng ta chết rồi, tỷ tỷ lại được ngủ ngon, chẳng phải lo trong chăn có thứ gì kì quái."

Cái chết của Quách Ngữ khiến ta hơi dao động, có điều chút dao động đó chẳng đủ làm ta mất bình tĩnh. Ta cụp mắt nhìn chung trà trên tay, thản nhiên cười:

"Trước kia thần thiếp chỉ có duyên gặp Quách Uyển nghi một lần, từ đó về sau vẫn chưa từng tái kiến, sao có thể có hiềm khích gì? Cẩm Tước cung nhiều cây cối, khó tránh có vài con vật nhỏ lạc vào."

"Ồ, nếu thế mấy lời đồn kia đều là nhảm nhí rồi."

"Đức phi nương nương sáng suốt, đúng là nhảm nhí cả."

"Dù sao thì tỷ tỷ cũng nên cẩn thận. Cẩm Tước cung nhiều cây cối, không chừng sẽ lại có vài con vật khác đi lạc đấy."

"Nương nương dạy phải, thần thiếp xin ghi nhớ trong lòng."

Mặc kệ Triệu Lam Kiều nói xiên nói xỏ thế nào, ta vẫn cứ trưng ra dáng vẻ bánh gạo dẻo quẹo, bóp không bể, đè không nát. Triệu Lam Kiều đấm bị bông một hồi, xem chừng đã mất hứng liền hừ lạnh một tiếng, không thèm đả động đến nữa.

Lễ thỉnh an kết thúc, Hoàng Hậu giữ ta ở lại. Chuyện như vậy vẫn thường xảy ra nên chẳng ai lấy làm lạ. Chỉ có Trịnh Vân Anh quanh quẩn một hồi thấy Hoàng Hậu không đả động đến mình đành tiu ngỉu ra về. Mấy chuyện dơ bẩn thế này Hoàng Hậu tất nhiên không đành lòng để Trịnh Vân Anh nghe đến.

Đợi người khác đi cả rồi, Hoàng Hậu mới rời ghế phượng, bước đến đặt tay lên vai ta, dịu giọng hỏi:

"Nguyệt nhi, muội không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"

Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, khẽ mỉm cười:

"Quyết định của tỷ tỷ, muội không có gì thắc mắc."

Đôi mắt đen láy như hắc cẩm thạch của Hoàng Hậu thăm thẳm xoáy vào ta, một hồi sau nàng mới cất tiếng thở dài:

"Ta biết, lòng dạ muội lương thiện, cho nên những việc không lương thiện, ta đã thay muội làm rồi. Cái chết của Quách thị không phải do muội, muội không cần nặng lòng."

Nhìn thấy ta vẫn cúi đầu lặng yên, Hoàng Hậu lại dịu dàng khuyên giải:

"Muội có thể trách ta, ta bằng lòng để muội trách, chỉ cần muội đừng để trong lòng. Lúc này, giữa hai người chúng ta không thể có khúc mắc được."

Bàn tay của Hoàng Hậu rất đẹp, từng ngón đều trắng nõn nà, thon dài mảnh dẻ, vậy mà để trên vai ta lại có cảm giác nặng như thái sơn đè xuống.

Phải, nút thắt mà ta bỏ sót lâu nay chính là Hoàng Hậu. Người như nàng ấy làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng ta? Đơn thuốc ta đưa cho nàng, nhất định nàng đã sai thái y nghiên cứu trước, sau đó lại tăng đủ liều lượng độc lên. Vậy mà khi đó ta chẳng nghĩ được điều này. Ta đã quá tham lam, muốn giải quyết phiền phức nhưng cũng muốn chừa cho Quách Ngữ một con đường sống, lại còn muốn bảo vệ Lâm Giang, kéo Hoàng Hậu xuống nước.

Kết cục bây giờ cũng không tệ, phiền phức không còn, Lâm Giang không bị liên quan, Hoàng Hậu phải tự mình lội xuống vũng nước dơ này, cớ sao ta lại không vui nổi?

Nhưng Hoàng Hậu nói cũng không sai. Lúc này ta và nàng không thể có bất cứ khúc mắc nào. Khi trước Hoàng Hậu tỏ ý muốn diệt Quách Ngữ, vậy mà ta lại đưa cho nàng một đơn thuốc chỉ có tác dụng khiến người ta nổi mụn vài tháng. Hành động này của ta phần nào đã là chống đối Hoàng Hậu rồi. Nàng không trách ta đã may mắn. Nếu ta cứ không lên tiếng, Hoàng Hậu nhất định nghĩ ta oán giận, bất mãn nàng. Vì vậy dù chẳng muốn, ta vẫn phải mở miệng nói:

"Muội hiểu nỗi khổ tâm của tỷ, sao có thể trách tỷ. Chỉ là lúc đó, muội nghĩ Quách thị không đáng chết cho nên mới nhẹ tay... Thực ra muội không có ý chống đối tỷ đâu."

Hoàng Hậu nở nụ cười ấm áp, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta:

"Muội đã hiểu khổ tâm của ta, ta dĩ nhiên cũng hiểu thành ý của muội. Nhưng mà cái chết của Quách thị thực ra không oan uổng đâu."

Ta mơ hồ đưa mắt nhìn nàng:

"Tỷ tỷ..."

Hoàng Hậu cười nhẹ một tiếng:

"Có chuyện này muội cũng nên biết. Du Thường tại đêm qua đã chết rồi."

"Cái gì?"

Ta giật bắn người, suýt chút đánh đổ chung trà trên bàn. Du thị tuy bị Quách Ngữ đánh cho một trận liệt giường nhưng chẳng phải đã được Hoàng Hậu cho thuốc chữa trị rồi sao? Về sau cũng không nghe nói Quách Ngữ tìm nàng gây sự nữa, sức khỏe đáng lẽ phải chuyển biến tốt rồi, sao tự nhiên lại chết?

Hoàng Hậu đỡ chung trà bị ta làm rung rinh, đặt qua một bên, nói tiếp:

"Ta cũng cảm thấy kì lạ nên đã cho Xuân Linh đi Sương đình điều tra ngay trong đêm qua. Kết cục phát hiện trong thuốc bôi trị thương của Du Thường tại có trộn bột ớt. Vết thương chưa lành lại bị bôi thêm bột ớt vào đau đớn đến mức nào kia chứ? Du thị hẳn là chịu không nổi mà lăn lộn, làm rách vết thương ra. Bọn nô tỳ lại cứ lấy thứ thuốc ấy bôi thêm vào, cuối cùng vết thương rách toác, làm độc lở loét đáng sợ. Du thị chết cũng đau đớn không thua kém gì Quách thị đâu."

Ta nghe mà sững sờ, sống lưng chợt lạnh đi.

"Quách thị vì sao phải làm vậy? Du thị vốn đã không còn tích sự gì..."

Hoàng Hậu mỉm cười lạnh lùng:

"Du thị chẳng còn tích sự gì, ai lại muốn hại nàng ta? E là chỉ có kẻ lòng dạ hẹp hòi như Quách thị mà thôi. Quách thị đối với Du thị tàn độc như thế, hằng ngày còn bắt Liên thị đến hầu như cung nữ hạ đẳng, lại thả rắn độc muốn hại chết muội, muội còn nghĩ ả không đáng chết sao?"

"Cũng là muội suy nghĩ không chu toàn, không nhìn thấy được con người nàng ta."

"Vậy nên muội không có gì phải áy náy. Đi đến bước này cũng là do ả tự tạo nghiệp thôi."

Ta ngoan ngoãn gật đầu với Hoàng Hậu, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười mờ nhạt.

Quách Ngữ tạo nghiệp. Vậy chẳng lẽ việc ta làm không phải cũng là tạo nghiệp sao?

~f


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net