Chương 51 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tháng chín năm Quang Nhật thứ sáu, thánh chỉ sắc phong Quận chúa Phong Thể Minh làm chính tứ phẩm Tiệp dư được ban bố. Nơi ở của Phong Tiệp dư cũng được chỉ định là Cẩm Tước cung.

Hoàng Hậu dịu dàng nói: "Phong Tiệp dư từ nơi xa xôi đến nên còn chưa quen phong tục lễ nghi, muội là cung chủ, cố gắng chỉ bảo nàng ấy một chút."

Triệu Lam Kiều đắc ý nói: "Hòa tỷ tỷ nhớ dạy dỗ nàng ta cho cẩn thận, nếu nàng ta gây ra tội lỗi gì, tỷ thân là cung chủ khó tránh liên lụy."

Dương Quý cơ mỉa mai nói: "Cẩm Tước cung đã có một công chúa, nay lại thêm một quận chúa, đúng là đất lành mà."

Trịnh Vân Anh thật thà nói: "Tỷ tỷ, bảo trọng."

Còn Liễu Yến Yến ấy à, vừa nghe tin này đã hỏa khí công tâm, ngất xỉu mất rồi, nói gì nổi nữa. Ta thì không được may mắn như thế, không ngất xỉu được nên đành phải trưng lên một nụ cười xã giao cứng đờ mà chống đỡ đám phi tần chỉ thích cười người gặp họa kia.

Cẩm Tước cung chỉ có ta và Bạch Diệu Hoa ở, ta biết chắc sang năm khi tuyển tú nhất định sẽ phải mở cửa chào đón thêm một, hai vị mĩ nhân nữa. Thêm người cũng chẳng hề gì, nhưng thêm đúng vị quận chúa không biết trời cao đất dày này... Ta thực sự bị sao quả tạ chiếu trúng rồi.

Cũng may thường ngày Bắc viện vẫn luôn được quét dọn gọn gàng cho nên cũng không tốn quá nhiều thời gian sắp xếp. Thượng Cung cục đưa đến một ít vật dụng theo quy chế tứ phẩm Tiệp dư. Lần này, ta phải đích thân kiểm tra từng thứ một. Triệu Lam Kiều nói không sai, nếu Phong Thể Minh gặp chuyện gì ta cũng sẽ bị vạ lây, cứ cẩn thận một chút thì hơn.

Hoàng Đế rõ ràng ưu ái Phong Thể Minh, ngay cả lễ thỉnh an mỗi buổi sáng cũng viện cớ này nọ miễn cho nàng ta. Hoàng Hậu chẳng tỏ thái độ gì, chỉ dặn dò ta thêm một lần nữa: phải dạy bảo Phong Tiệp dư cho tốt. Ta nghe mà mồ hôi lạnh đổ ròng ròng như suối. Phong Thể Minh này đến võ trạng nguyên còn bị nàng ta đánh bất tỉnh, ngay cả Hoàng Đế cũng không sợ, một kẻ bất tài vô dụng như ta lấy cái gì ra dạy dỗ nàng ta đây?

Ngày đầu tiên dọn đến nơi ở mới, theo cung quy thì phi tử phải làm lễ bái kiến cung chủ. Thân là cung chủ, được người ta bái kiến mà ta lo lắng đến mức đứng ngồi không yên. Khi Phong Thể Minh bước vào khách phòng, ta phải cố gắng lắm mới giữ được dáng vẻ đức độ mẫu mực mà một cung chủ cần phải có.

Mọi chuyện diễn ra khá trôi chảy, sau khi nhận của Phong Thể Minh ba lạy theo đúng lệ, ta liền cho nàng bình thân, cũng không quên ban trà, dặn dò một số việc:

"Cẩm Tước cung không có quy định gì đặc biệt cả. Mọi việc ở Bắc viện do Tiệp dư tự quản lý, hai nô tỳ đi theo Tiệp dư từ nay thăng làm đại cung nữ. Ngoài hai người này, Tiệp dư có thể đến Thượng cung cục chọn thêm năm cung nữ và năm thái giám nữa. Chỗ này có phòng bếp riêng, mỗi ngày sẽ có người mang thức ăn đến cho Tiệp dư, ngoài ra Tiệp dư muốn ăn thêm gì thì cứ căn dặn, chỉ cần không vượt quá quy chế tứ phẩm là được. Hậu cung này Tiệp dư tùy ý đi lại, trước khi ra ngoài chỉ cần báo với Ngọc Thủy một tiếng. Ngọc Thủy là Chưởng sự ở đây, có việc gì Tiệp dư cứ sai bảo nàng ấy."

Ta chậm rãi nói xong, khẽ nhấp một ngụm trà thấm giọng. Thân phận Phong Thể Minh đặc biệt, Hoàng Đế còn phải lễ phép gọi nàng là biểu tỷ, vậy nên dù phân vị và tuổi tác nàng đều nhỏ hơn ta, ta vẫn chỉ dám gọi nàng bằng phân vị mà thôi.

Phong Thể Minh không hung hăng như trong tưởng tượng của ta. Nàng nghe ta nói xong, bèn ngẩng đầu cười đáp:

"Thể Minh đã hiểu. Đa tạ Hòa phi nương nương chỉ giáo."

Bấy giờ ta mới có dịp nhìn rõ dung mạo của nàng.

Cũng chính lúc này, ta mới biết Trịnh Vân Anh chẳng hề khoác lác. Hậu cung luôn không thiếu mĩ nhân, trước nay ta nhìn mĩ nhân đều đã quen mắt, thế mà đối diện với Phong Thể Minh, ta vẫn không khỏi sững sờ.

Ta đọc ít sách vở, không giỏi văn chương, đối với vẻ đẹp kinh hãi thế tục này ta chẳng biết dùng lời nào để tán tụng. Vẻ đẹp của Phong Thể Minh không chỉ nằm ở những đường nét thanh tú đến độ hoàn mĩ trên khuôn mặt nàng mà còn ẩn hiện ở nụ cười phóng khoáng, tràn đầy sức sống của nàng. Khi nhìn Phong Thể Minh, ta bất giác liên tưởng đến hình ảnh cánh chim ưng mạnh mẽ, tự do chao lượn trên bầu trời thảo nguyên rộng lớn bạt ngàn. Một cánh chim ưng đẹp đẽ như thế đáng tiếc thay lại sa vào chốn lồng son thiếp vàng tù túng, cả đời phải tranh tiếng hót cùng một bầy oanh yến lòng dạ xấu xa...

Ta nén tiếng thở dài, chẳng muốn nghĩ sâu xa thêm nữa. Đặt chén trà xuống, ta ân cần nói:

"Tiệp dư còn điều gì muốn hỏi bản cung không?"

Phong Thể Minh chớp chớp mắt, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi:

"Ở đây chỉ có nương nương và Thể Minh thôi à?"

Ta lắc đầu, đáp:

"Còn có Bạch Thường tại ở Đông viện nữa."

Phong Thể Minh nhíu mày, hồn nhiên hỏi tiếp:

"Sao Thể Minh không thấy nàng ấy? Thể Minh có cần đi bái kiến nàng ấy không?"

Ta vội vàng xua tay:

"Không cần, không cần... Phân vị của Bạch Thường tại thấp hơn Tiệp dư nhiều, đáng lẽ nàng ấy phải đến bái kiến Tiệp dư mới phải. Chỉ là Bạch Thường tại đang bị cấm túc, sau này sẽ hành lễ với Tiệp dư sau..."

"Ra là vậy..."

Nhìn bộ dạng ngớ ngẩn như bò đội nón tơi của Phong Thể Minh, ta mới giật mình:

"Tiệp dư vẫn chưa biết cấp bậc Hậu cung sao?"

Phong Thể Minh chẳng ngại ngùng, cười hì hì:

"Lý công công có đưa cho ta xem qua rồi, chỉ là dài dòng quá... Thể Minh nhất thời không thể nhớ nổi..."

Trong lòng ta đã muốn than khóc. Cấp bậc là thứ cơ bản sống còn. Không nhớ rõ cấp bậc thì làm sao biết mà hành lễ? Lễ nghi thiếu sót chính là trọng tội.

Ta rút khăn tay thấm mồ hôi lạnh trên trán, nghiêm giọng nói:

"Cấp bậc nhất định phải nhớ kĩ. Cách hành lễ cũng phải học thuộc. Tiệp dư phải học ngay từ bây giờ cho ta, ta sẽ đích thân kiểm tra. Chừng nào còn chưa thuộc ta không thể để Tiệp dư ra ngoài được."

Phong Thể Minh thấy sắc mặt ta đột ngột chuyển thành nghiêm trọng thì hơi ngẩn ra. Trái với sự lo lắng của ta, nàng ta không hề tranh cãi, chỉ ủ rũ gật đầu:

"Thể Minh hiểu rồi."

Ta nhìn dáng vẻ nàng mất tự nhiên như vậy, cũng sợ nàng để bụng chuyện này thì càng thêm phiền phức, bèn nhẹ nhàng giải thích:

"Ta cũng không muốn làm khó Tiệp dư, nhưng lễ nghi là chuyện cực kì quan trọng. Nếu làm sai, không chỉ mình Tiệp dư phải chịu khổ mà cả những người xung quanh cũng bị liên lụy."

Phong Thể Minh ngước mắt nhìn ta rồi lại nhìn đến hai cung nữ thân cận đứng cạnh bên nàng, trong ánh mắt đen long lanh chợt dâng lên một thứ cảm xúc khó hiểu.

"Đa tạ thiện ý của nương nương. Thể Minh sẽ cố gắng."

Ta nhìn thấy Phong Thể Minh hiểu chuyện như thế, lòng cũng mừng thầm. Có lẽ cũng chỉ là một thiếu nữ thẳng thắn, chưa trải sự đời mà thôi.

Nói xong những điều cần nói rồi, ta liền tiễn Phong Thể Minh trở về Bắc viện. Bởi vì chưa thể để Phong Thể Minh đi lại bên ngoài nên ta quyết định để Ngọc Thủy dẫn hai nô tỳ thân cận của Phong Thể Minh là Lương Vũ và Lương Sa đi Thượng Cung cục chọn người. Cung nhân hầu hạ trong Cẩm Tước cung vốn không nhiều, sau một loạt biến cố lớn nhỏ lại càng ít hơn, mấy người mới cũng đến từ Ngự tiền cho nên ta không quá lo lắng. Tiếc là chưa hài lòng được mấy ngày thì lại phải mở cửa đón người mới. Đám phi tần ngoài kia không cài được nội gián vào chỗ ta, tin là bây giờ sẽ không bỏ qua thời cơ tốt đẹp này. Thêm mười người lạ đến, không biết lại phải hứng thêm bao nhiêu chuyện đa đoan. Tuy rằng ta e ngại, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ dặn dò một câu bâng quơ: "Những người mới đến làm việc thường chăm chỉ hơn." Lương Vũ và Lương Sa trông đều thông minh lanh lợi, hi vọng bọn họ có thể hiểu ý ta, tránh những người từng hầu hạ các vị chủ nhân khác.

Phong Thể Minh ngoan ngoãn ở một chỗ học bài, ta bớt được biết bao nhiêu phiền phức. Đông viện và Bắc viện giáp nhau một cái hoa viên nhỏ. Mỗi ngày khi ta đi thăm Bạch Diệu Hoa, đều nhìn thấy Phong Thể Minh ngồi vắt vẻo trên nhánh cây cao, chăm chú lật từng trang Cung quy, Nữ huấn. Cảnh tượng này có mấy phần giống với ta lúc mới đến đây. Chỉ là ta khi ấy có thêm một Tạ Thu Dung khó tính kè kè một bên, không được tự do thoải mái như Phong Thể Minh. Ngọc Thủy lại chẳng lạc quan như ta, lần đầu nhìn thấy Phong Thể Minh treo ngược người, đong đưa trên cây, Ngọc Thủy tái cả mặt, suýt chút lên cơn đau tim. Nàng túm lấy tay áo ta, lắp bắp:

"Chủ nhân, không thể... không thể..."

Ta chỉ cười xòa:

"Có muốn uốn nắn cũng phải từ từ, quá nghiêm khắc sẽ phản tác dụng. Tốt nhất cứ giải quyết từng việc một. Để nàng ta thuộc hết mấy quyển sách đó rồi hãy tính tới những thứ khác."

Lại nói đến những cung nữ, thái giám mà bọn Lương Sa, Lương Vũ chọn về. Mấy người này, ta đều cho Ngọc Thủy đi tra lại thân thế thật kĩ lưỡng, quả nhiên đã lọt vào một vài kẻ ám muội. Người là của Phong Thể Minh, như đã nói, ta chẳng thể can thiệp quá nhiều, chỉ dặn dò Ngọc Nga, Ngọc Thủy và Tiểu Phúc Tử để mắt đám người đó một chút. Dù sao là phúc hay là họa cũng còn phải xem Phong Thể Minh nhìn người và đối nhân xử thế ra sao.

/$


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net