Chương 85 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày cuối xuân này, Triêu Lan cung có lẽ là nơi yên tĩnh nhất hậu cung. Không có lớp lớp mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn lui tới, vẻ xa hoa cố hữu ở nơi này như phai nhạt hẳn đi, nhường chỗ cho sự tịch mịch đến vô tận.

Hôm nay, hoàng hậu cũng không giống mọi ngày. Nàng mặc váy lụa trắng đơn giản, tóc bới trễ, khuôn mặt trái xoan chỉ điểm sơ chút son phấn. Khí chất ung dung cao quý vẫn ở đó, nhưng cốt cách lại rất mực dịu dàng chứ không toát ra thứ hào quang rực rỡ chói mắt như thường lệ.

Có lẽ hoàng đế cũng nhận ra sự khác biệt ấy. Hai người ngồi đối diện nhau đã lâu nhưng hắn chẳng cất nổi lời, chỉ nhìn nàng đăm đăm.

Một lát sau, hoàng hậu chủ động phá vỡ bầu không khí yên lặng. Nàng nhấc ấm trà trên bàn, rót cho hoàng đế một chén, giọng nhẹ bẫng:

- Cũng lâu rồi chúng ta không có dịp ngồi cùng nhau. Thiếp nhớ lần cuối cùng hoàng thượng nhìn thiếp chăm chú như thế này là khi người mới học họa chân dung. Khi ấy, mỗi ngày hoàng thượng đều bắt thiếp ngồi bất động đến mấy canh giờ cho người vẽ, nhưng người luôn mỏi lưng bỏ cuộc trước cả thiếp... Người lại còn khen thiếp: "Hoàng hậu tỷ tỷ, lưng của tỷ tỷ thực lợi hại!".

Hoàng đế đón lấy chung trà từ tay hoàng hậu nhưng không uống. Hắn cúi nhìn nước trà xanh trong, gương mặt thoáng hiện một nụ cười buồn bã:

- Khi đó trẫm còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, đúng là đã làm khó hoàng hậu rất nhiều. Nghĩ lại, nàng nhất định là rất khó chịu...

Hoàng hậu lắc đầu, khẽ mỉm cười:

- Thành thực mà nói, những ngày tháng đó vốn rất vui vẻ... chỉ tiếc đã qua lâu rồi.

Những ngày tháng đó, hoàng đế vẫn còn là một đứa trẻ ham chơi, chưa bị toan tính quyền mưu làm vẩn đục, hậu cung cũng chưa xuất hiện đám nữ nhân lòng dạ như rắn rết kia.

Hoàng đế chợt ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, ánh mắt dường như thấp thoáng hi vọng:

- Những ngày tháng đó không phải là không thể quay lại, chỉ cần nàng...

Trái ngược với tia hi vọng bừng sáng trong mắt hoàng đế, nụ cười trên môi hoàng hậu muôn phần ảm đạm:

- Thiếp đã đi quá xa, không còn quay đầu kịp nữa rồi.

Hoàng đế nhìn nàng không chớp mắt, giọng càng nhẹ đi, đến nỗi người khác mà nghe thấy chắc sẽ nhầm tưởng hắn đang van cầu nàng:

- Trẫm nói kịp là kịp. Chỉ cần nàng hứa từ nay về sau chỉ một lòng với trẫm, buông bỏ hết mọi thị phi, tranh đấu bên ngoài... Trẫm đảm bảo nàng sẽ mãi mãi là chính cung hoàng hậu.

Hoàng hậu nghiêng đầu, nhếch môi cười lạnh lẽo:

- Chuyện này liên quan đến thể diện hoàng tộc. Thiếp lại chẳng có chứng cớ gì để tự biện bạch. Cho dù hoàng thượng bỏ qua cho thiếp, còn Lão Phật gia thì sao? Còn bá quan trong triều thì sao?

Hoàng đế bình thản đáp:

- Trẫm cũng không phải chưa từng cãi lời mẫu hậu bao giờ. Đã cãi nhiều lần rồi, giờ thêm một lần cũng chẳng sao. Còn bá quan... Thiên hạ này trước sau vẫn là của trẫm. Bọn chúng dám chống đối trẫm sao? Kẻ nào chống đối, trẫm trảm kẻ đó.

Thái độ ngang ngược của hoàng đế làm hoàng hậu không nhịn được cười. Nhưng nụ cười của nàng rất nhanh đã hóa thành tiếng thở dài đau xót:

- Đáng tiếc, hoàng thượng làm được nhưng thiếp lại không làm được.

Bấy giờ, hoàng đế đã hơi mất kiên nhẫn. Hắn chụp lấy tay hoàng hậu, siết mạnh:

- Tại sao? Họ Hà đối với nàng xưa nay có điểm nào tốt? Cớ sao nàng cứ nhất định phải bán mạng cho bọn họ?

Hoàng hậu muốn rút tay về mà không được, đành ngoảnh mặt sang hướng khác, né tránh ánh mắt của hoàng đế.

Hoàng đế thấy vậy càng siết chặt tay nàng, kéo nàng nhìn về phía mình:

- Hôm qua trẫm đã gặp riêng Hà Viễn. Trẫm nói với hắn, chỉ cần hắn chịu giao trả quyền quản lý khu mỏ sắt ở phía Nam, trẫm sẽ tha cho nàng một mạng, bằng không nàng nhất định phải chết. Thục Chiêu, nàng biết không? Lão còn chẳng buồn suy nghĩ đã từ chối ngay tức khắc!

Ắt hẳn đã lâu rồi không có ai gọi thẳng khuê danh của hoàng hậu như thế. Hai tiếng "Thục Chiêu" làm nàng ngơ ngẩn. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của hoàng đế, mỉm cười yếu ớt:

- Nếu phụ thân mà chọn thiếp thì ngài đã chẳng còn là ngài nữa rồi. Nếu phụ thân có thể nghĩ cho thiếp dù chỉ một chút thôi... thì giờ đây thiếp cũng chẳng phải đi đến nước này...

Hoàng đế hơi nới lỏng tay nhưng vẫn không chịu buông tay hoàng hậu, khẩn khoản nói:

- Mọi chuyện đều có thể vãn hồi. Thục Chiêu, trẫm thực sự không muốn bỏ rơi nàng.

Hoàng hậu cười chua chát:

- Hoàng thượng nghĩ rằng người cho thiếp một con đường sống là thiếp có thể sống ư?

Hoàng đế gật đầu, kiên định đáp:

- Chỉ cần nàng chọn đứng về phía trẫm, trẫm hứa sẽ bảo vệ nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể động tới nàng.

Ánh mắt đau buồn của hoàng hậu đột ngột trở nên sắc lạnh. Nàng nhìn xoáy vào hoàng đế, nhếch môi giễu cợt:

- Hứa bảo vệ thiếp? Hoàng thượng định sẽ bảo vệ thiếp như thế nào? Như cách mà người đã bảo vệ Lê Khiết năm xưa?

Bàn tay hoàng đế chợt cứng đờ. Hắn ngây người nhìn hoàng hậu như không tin nổi vào tai mình:

- Thục Chiêu, nàng đang nói gì vậy...

Hoàng hậu lạnh lùng hất tay hoàng đế ra. Nàng chẳng hề đếm xỉa đến sự bàng hoàng trên gương mặt hoàng đế, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi mới chầm chậm nói tiếp:

- Năm đó hoàng thượng cũng từng hứa với Lê Khiết sẽ cho nàng ta một kiếp bình an, không phải sao? Rốt cuộc thì thế nào?

Lê Khiết mãi mãi là vết thương lòng của hoàng đế. Hắn gượng cười đau khổ, cắt ngang lời hoàng hậu:

- Chuyện đã qua lâu rồi, đừng nhắc đến nữa.

Hoàng hậu hờ hững đáp:

- Chuyện đã qua lâu rồi nhưng thiếp lại chẳng thể nào quên. Đêm mùa đông năm ấy, thiếp cuối cùng cũng biết được lòng dạ hoàng thượng cứng rắn đến mức nào...

Thân thể hoàng đế hơi run lên, hắn đập bàn một tiếng, gằn giọng:

- Đừng nói nữa!

Nhưng hoàng hậu như đã chìm vào quá khứ, giọng nàng vẫn đều đều:

- Đêm ấy gió tuyết lớn như vậy, Lê Khiết quỳ trước Ngự thư phòng lâu như vậy, thế mà hoàng thượng vẫn nhất quyết không gặp nàng ta... Ân sủng tột bậc, cuối cùng đều tan vào trong gió tuyết cả mà thôi...

Mỗi lời hoàng hậu thốt ra như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim hoàng đế. Nét mặt hắn càng lúc càng khó coi. Hắn hít sâu một hơi, chẳng rõ là đáp lời hoàng hậu hay đang tự nói với bản thân mình:

- Năm đó Đàm Mộc đã nói sức khỏe Khiết nhi không tốt, thể trạng nàng ấy có điểm không thỏa đáng... nên mới xảy ra chuyện... chứ đối với người thường, quỳ như thế sẽ không đến nỗi...

Giọng hoàng đế dần nhỏ lại. Hắn lặng thinh nhìn chung trà trên bàn. Nước trà trong chung trong veo, phẳng lặng, hoàn toàn đối nghịch với cảm xúc dậy sóng trong mắt hắn.

Hoàng hậu lắc đầu, giọng lạnh như băng:

- Hoàng thượng đừng tự dối mình dối người nữa. Năm đó thiếp chung quy cũng chỉ muốn kiềm chế Lê Khiết một chút, đúng là có khiến nàng ta ốm yếu hơn người thường, nhưng vẫn chẳng thể chết ngay được. Nếu đêm hôm ấy hoàng thượng không vô tình như vậy, Lê Khiết cũng chẳng đến nỗi đoản mệnh. (1)

Hoàng hậu nói đến đây, gương mặt xám như tro tàn của hoàng đế đột nhiên vặn vẹo. Hắn trợn mắt, đứng bật dậy, chồm về phía nàng:

- Nàng nói cái gì? Nàng đã làm gì Khiết nhi?

Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng, như thể những lời kinh thiên động địa kia là rất đỗi bình thường:

- Thiếp chỉ làm chuyện mà một hoàng hậu cần làm.

Sắc mặt hoàng đế chuyển sang đỏ gay, hai mắt hắn vằn lên gân máu dữ tợn. Hắn vung tay kéo tấm lụa trải bàn quăng xuống đất, bộ kỷ trà trên bàn cũng vì vậy mà rơi vỡ tan tành.

Hoàng đế gầm lên:

- Tại sao? Nàng từng nói nàng rất thích Khiết nhi cơ mà?! Tại sao?!

Trước cơn giận như sóng gầm gió giật của hoàng đế, hoàng hậu vẫn hết sức bình tĩnh. Nàng trầm mặc đáp:

- Nữ nhân của hoàng thượng, thiếp vốn chẳng ghét một ai. Chỉ là thiếp không thể để bọn họ leo quá cao mà thôi.

Trong mắt hoàng đế tràn ngập đau đớn cùng giận dữ, lồng ngực hắn phập phồng như thể hít thở không thông. Hắn nhìn chằm chằm vào hoàng hậu:

- Những chuyện nàng làm mấy năm qua, không phải trẫm không biết... Nhưng Khiết nhi tin tưởng nàng, yêu mến nàng như tỷ tỷ ruột thịt, sao nàng lại nỡ...

Hoàng hậu không rời mắt khỏi gương, chỉ khẽ đáp:

- Hoàng thượng cũng đừng trách thiếp. Nếu ngày đó Lê Khiết chịu an phận một chút, ngôi quý phi thiếp cũng có thể để nàng ta ngồi lên. Chỉ tiếc nàng ta lại âm thầm kéo bè kết đảng, còn mua chuộc cả người bên cạnh thiếp. Ở bên ngoài, Lê thị lại một mực muốn lấn lướt Hà thị... Thiếp sao có thể trơ mắt đứng nhìn?

Hoàng đế uất nghẹn:

- Nàng...

Hoàng hậu vẫn chẳng đoái hoài đến dáng vẻ thê lương của hoàng đế. Nàng khẽ đứng dậy, đi về phía bàn trang điểm, nhẹ nhàng tháo đôi thoa vàng đang cài trên búi tóc. Mái tóc mây đen nhánh bất ngờ buông xuống như một dải lụa. Nàng nheo mắt nhìn bóng mình trong gương, chậm rãi nói tiếp:

- Chính là bộ phượng bào kia không cho thiếp lựa chọn. Lê Khiết cũng vậy, mà Liễu Yến Yến hay Chu Đan Nguyệt thì cũng thế thôi. Hoàng thượng cứ thử để bọn họ khoác phượng bào lên, xem bọn họ còn hiền lương được mấy ngày?

Hoàng đế giận run cả người, hắn trỏ vào hoàng hậu, giọng lạc đi:

- Nàng không muốn sống nữa sao?!

Hoàng hậu chậm rãi vuốt thẳng mái tóc rồi mới quay lại đối diện với hoàng đế, lạnh nhạt nói:

- Ai rồi chẳng phải chết, đâu có gì đáng sợ? Thiếp đã mệt mỏi lắm rồi. Hoàng thượng muốn xử trí thế nào cũng được.

Hoàng đế vung tay như muốn giáng xuống gương mặt bất cần của hoàng hậu một cái tát, nhưng cánh tay hắn bất chợt dừng lại trong không trung rồi buông thõng xuống. Rốt cuộc, hắn vẫn không nỡ động thủ với nàng.

- Thục Chiêu... Nàng thực khiến trẫm thất vọng quá.

Hoàng đế quay lưng, giấu đi nỗi bi ai tột cùng trong đáy mắt.

Hoàng hậu tỷ tỷ năm xưa... Hắn không cứu nổi nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net