Chương 90 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói một ngày tuyết nhẹ, Chung thường tại đi dạo bên bờ hồ, chẳng may trượt chân ngã xuống nước. May thay, Liễu Yến Yến tình cờ bắt gặp, vì xả thân cứu người mà nhiễm một trận phong hàn thập tử nhất sinh. Hoàng đế cảm động, thương xót vô cùng. Hắn phán rằng Liễu Yến Yến đã biết hối cải, cứu được Chung thường tại xem như lấy công chuộc tội, nên lập tức phong phi để tỏ rõ thưởng phạt phân minh. Lại nói, Chung thường tại tuy ngày trước phạm tội bất kính nhưng thời gian vừa qua cũng đã biết ăn năn, nay lại vừa chịu kinh sợ không ít. Hoàng đế bao dung, thăng cho nàng ta lên hàng uyển nghi xem như là động viên an ủi.

Câu chuyện truyền đi là như vậy còn thực hư ra sao thì không ai biết rõ. Ví như mùa đông lạnh lẽo, Chung Ánh Thụy vì sao lại đi dạo một mình gần bờ hồ hoang vắng? Vì sao mặt hồ vốn đang đóng băng lại có đúng một chỗ băng vỡ để Chung Ánh Thụy ngã xuống? Vì sao Liễu Yến Yến lại có mặt đúng lúc đó? Lại nói, Liễu Yến Yến vốn không biết bơi, làm thế nào cứu được Chung Ánh Thụy?

Hạ nhân đồn rằng, sự việc vừa ngã ngũ, Chung Ánh Thụy đã khóc lóc om sòm chạy đến tìm Triệu Lam Kiều. Đến kẻ mưu mô thủ đoạn như Triệu Lam Kiều cũng ngơ ngác không sao hiểu nổi, chỉ đành thêu hoa trên gấm mà ban thưởng thêm cho Chung Ánh Thụy. Chung quy thì ai cần khen thưởng đã khen thưởng, ai được tấn phong cũng đã tấn phong cả rồi. Có khẩu dụ của hoàng đế, sự việc có mờ ám đến đâu cũng chẳng kẻ nào dám lắm lời.

Mà Liễu Yến Yến và Chung Ánh Thụy cũng không phải những kẻ duy nhất dựa vào băng tuyết mà trèo lên cao.

Một ngày gần cuối đông, chúng phi lại thấy Lý Thọ khoác mấy lớp áo dày như một quả cầu bông lăn khắp lục cung, truyền khẩu dụ thăng uyển dung Liên Nhạc lên tòng tứ phẩm thuận hoa, đặc cách cho dời vào ở chính điện Lạc Mai cung.

Ta sớm đã biết trước thế nào hoàng đế cũng sẽ tìm cách nâng đỡ Liễu Yến Yến để áp chế Triệu Lam Kiều, cho nên màn kịch xả thân cứu người kia không làm ta quá ngạc nhiên. Nhưng Liên Nhạc này... quả thực là ngoài dự kiến.

Nhớ ngày đó, hoàng đế giận dữ quay lưng rời khỏi Lạc Mai cung, ngay cả mặt Liên Nhạc cũng chán ghét không buồn nhìn đến, đủ hiểu hắn biết rõ Liên Nhạc không hề vô can. Không trừng trị nàng ta đã là quá nhân nhượng rồi. Vì sao đột nhiên lại thăng vị, còn để nàng ta ở chính điện của Minh Du?

Khuất tất trong chuyện này, ta đương nhiên không dám đi hỏi hoàng đế, bèn nhân dịp Lý Thọ đưa đồ đến mà giữ hắn lại uống một chén canh sâm ấm người.

Chẳng cần ta phải hỏi, canh vừa đưa lên, Lý Thọ liền xua tay ra hiệu bảo Ngọc Nga cho đám người hầu lui cả ra ngoài. Hắn vừa xì xụp thổi canh nóng, vừa nói bâng quơ:

- Tuyết bắt đầu rơi dày rồi, nương nương nên ở trong nhà giữ ấm, tránh đi ra ngoài rồi lại bị nhiễm lạnh như Liên tiểu chủ.

Ta cười vô tư:

- Đang yên đang lành, Liên thuận hoa làm sao lại phơi tuyết cho nhiễm lạnh?

Lý Thọ bưng chén canh lên đưa ngang mặt, thấp giọng nói:

- Liên tiểu chủ thương nhớ hoàng thượng cho nên không quản ngại tuyết rơi, lặn lội đến tận Cát Tường điện cầu kiến. Ban đầu hoàng thượng bận phê duyệt tấu chương nên không thể gặp. Nhưng Liên tiểu chủ vẫn một lòng quỳ trước điện. Tuyết càng lúc càng rơi dày, hoàng thượng không đành lòng để Liên tiểu chủ chịu khổ, bèn triệu vào tiếp kiến.

Lý Thọ bỏ lửng câu chuyện ở đó, mượn cớ còn bận công vụ rồi cáo lui. Ta cũng chẳng giữ hắn lại thêm, vì nói đến đây xem chừng cũng đủ rồi.

Bên tai ta chợt vang lên lời hoàng hậu cảm thán hôm nào:

"Ân sủng tột bậc, cuối cùng cũng tan vào trong gió tuyết mà thôi..."

Năm xưa vào một đêm gió tuyết, Lê Khiết quỳ trước Ngự thư phòng suốt một đêm rồi lâm trọng bệnh qua đời, để lại trong lòng hoàng đế một vết thương mãi mãi không thể nguôi ngoai.

Bây giờ, Liên Nhạc lại chọn đúng lúc tuyết rơi mà đến quỳ gối cầu kiến. Hoàng đế ban đầu không muốn gặp hẳn là còn giận, nhưng cuối cùng vẫn là không đành lòng.

Mấy năm nay, chúng ta đều đã đánh giá thấp Liên Nhạc rồi.

Liên Nhạc được phép dọn vào đại điện Lạc Mai cung, nhưng một vị thuận hoa ở đó suy cho cùng vẫn danh không chính, ngôn không thuận. Hoàng đế đã khai kim khẩu, chúng phi đương nhiên chẳng dám nhiều lời. Bất quá, Liên Nhạc vong ân bội nghĩa ra sao thì ai ai cũng hiểu. Nàng ta lại xuất thân thấp kém, thành thử đám phi tần hễ thấy mặt Liên Nhạc là tránh như tránh tà, kẻ thì khinh miệt ra mặt, người thì dửng dưng lạnh nhạt như không. Sau cùng, nàng ta chỉ còn biết lui tới chỗ Triệu Lam Kiều. Mà những ngày này, có ai là không muốn đến trước mặt Triệu Lam Kiều nói lời tốt đẹp?

Những ngày đông rét mướt cứ ủ dột trôi qua như thế.

Năm nay trời rét đậm hơn năm ngoái, càng về cuối năm tuyết đổ càng nhiều. Khi chúng ta đang chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị đón Tết thì từ hành cung Thanh An bất ngờ có tin dữ truyền tới.

Tiệp Tuyết đột nhiên mắc bạo bệnh, đã qua đời từ mấy ngày trước.

Ta hay tin mà không khỏi lặng đi hồi lâu.

Tiệp Tuyết trong trí nhớ của ta vốn luôn khỏe mạnh hoạt bát, lẽ nào mới đến hành cung mấy tháng đã đoản mệnh như vậy? Ngày ấy, nàng cam nguyện từ bỏ mọi vinh hoa phú quý để theo đến Thanh An chăm sóc Minh Du... chẳng ngờ lại đi sớm hơn Minh Du một bước.

Nghe nói Tiệp Tuyết mắc bệnh truyền nhiễm, không thể đợi thực hiện nghi lễ khâm liệm ở lăng phi tần mà phải an táng ngay tại hành cung. Hoàng đế xót thương ban thụy hiệu Lương Tắc, lệnh cho Ti Lễ phòng đến Thanh An làm lễ cho nàng theo nghi chế quý phi. Còn về Minh Du, thái y theo hầu bẩm lại rằng nàng vừa tỉnh táo đôi chút thì bị cái chết đột ngột của Tiệp Tuyết đả kích, liền phát cơn điên loạn, không biết còn cầm cự được đến khi nào.

Thâm cung sâu tựa biển, bão táp cứ thế liên miên không dứt.

Những ngày cuối năm ảm đạm trôi qua trong tuyết lạnh, ai nấy đều thấp thỏm lo âu.

Trung cung bỏ trống, giao thừa năm ấy hoàng đế nghỉ tại Cẩm Tước cung. Dưới sự chỉ thị của Tô Trường Tín, Nội thị giám một lòng hướng về hiền phi nương nương. Triệu Lam Kiều bị lạnh nhạt thấy rõ. Chúng phi lại một phen bối rối. Rốt cuộc nên bợ đỡ ai mới phải?

Sang tháng giêng, trời bắt đầu hửng nắng. Mặt đất lấm tấm những vạt xanh non mơn mởn của cỏ cây mới đâm chồi, đâu đó lại bung ra sắc hồng, sắc trắng, sắc vàng rực rỡ của anh đào, mộc lan, thủy tiên đua nhau khoe sắc.

Năm ngoái hoàng đế đã mạnh tay ngăn chặn quan viên đưa nữ quyến nhập cung, thành thử năm nay hậu cung vẫn chưa thấy bóng dáng tân nhân. Đám phi tần vì vậy cũng nhẹ nhõm trong lòng, ai nấy đều vui vẻ thưởng xuân. Bọn họ dù sao cũng tranh đấu với nhau nhiều năm, bản lĩnh của ai như thế nào đều rành rẽ cả rồi, không có gì phải dè chừng nữa.

Chỉ tiếc rằng thế sự khó lường, các nàng lại quên mất trong cung vẫn còn một người chưa từng tranh sủng. Vì vậy bản lĩnh của người này, các nàng hoàn toàn không lường trước được.

Một ngày nắng đẹp cuối tháng ba, hai cánh cổng lớn của Minh Ngọc cung vốn luôn khép chặt đột nhiên mở rộng.

Chủ nhân Minh Ngọc cung lần này xuất đầu lộ diện lại khiến hậu cung dấy lên một trận phong ba.

Một lần tình cờ ở Ngự hoa viên diện kiến long nhan đổi về mười ngày độc sủng. Hậu cung rúng động không thôi. Mãi đến khi thánh chỉ phục vị cho Trịnh Vân Anh ban xuống, chúng ta mới như sực tỉnh khỏi giấc mộng dài. Chuyện này còn kinh thiên động địa hơn cả việc Liễu Yến Yến hay Liên Nhạc phục sủng.

Nhiều ngày không gặp, Trịnh phi bây giờ quả đã chẳng còn là Tiểu Anh của chúng ta năm nào.

Tiểu Anh hay nói hay cười, thích nhất là ăn bánh ngọt, vóc dáng tròn trĩnh khả ái, son phấn cũng chẳng mấy khi dùng đến.

Trịnh Vân Anh ngày hôm nay mảnh mai yểu điệu, trang điểm kiều diễm mà vẫn không mất đi vẻ thanh tao. Xiêm y trắng muốt như cánh mộc lan càng tôn thêm thần thái trong trẻo thuần khiết của muội ấy. Mỗi bước đi uyển chuyển như cuốn theo từng làn hương thanh nhã mê hoặc lòng người.

Ta và Trịnh Vân Anh chạm mặt nhau tại Ngự hoa viên, đúng vào độ muôn hoa đua nở. Hồ điệp từng đàn dường như cũng bị giai nhân mê hoặc, chẳng màng đến biển hoa rực rỡ đằng xa mà cứ dập dờn bay lượn chung quanh muội ấy, khiến cho vẻ diễm lệ của muội ấy càng thêm hư ảo.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim ta dường như bị bóp nghẹn.

Trịnh Vân Anh khẽ cúi người, nở một nụ cười quy củ:

- Thần thiếp thỉnh an hiền phi nương nương.

Ta ngẩn người nhìn Trịnh Vân Anh, vừa giận dữ vừa đau xót:

- Ngày trước Quách Ngữ đã chết thê thảm như thế nào, muội quên rồi ư?

Trịnh Vân Anh ngước nhìn ta, nụ cười trên môi chợt hóa thành lạnh lẽo:

- Những chuyện không đáng nhớ, quên đi chẳng phải tốt hơn sao?

Miệng ta chợt đắng nghét, mắt cũng hơi mờ đi. Tình tỷ muội mấy năm nay, chẳng lẽ cũng là một chuyện không đáng nhớ sao?

Ta chua chát tự hỏi, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Vân Anh đã lùi về sau một bước:

- Thần thiếp đột nhiên cảm thấy không khỏe, xin cáo lui trước.

Bầy hồ điệp như hiểu được ý tứ muội ấy, thảy đều bay theo sát bên, quyến luyến chẳng muốn lìa xa.

Bao nhiêu lời khuyên can chợt nghẹn ứ trong cổ họng, ta chỉ biết lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Trịnh Vân Anh chậm rãi rời đi.

Ta bây giờ còn có thể nói gì đây?

Tiểu Anh ngày nào đã nếm trải nhiều đau thương như vậy, sao còn có thể không trưởng thành?

- Hiền phi nương nương...

Trịnh Vân Anh đột nhiên dừng bước, muội ấy không quay người lại, chỉ bình thản giơ một tay lên không trung. Một con hồ điệp nhẹ nhàng bay đến đậu trên lòng bàn tay muội ấy. Muội ấy hơi cử động ngón tay, lại có thêm một con hồ điệp đến đậu vào đầu ngón tay muội ấy.

Trịnh Vân Anh chầm chậm hỏi:

- Ngày trước, Quách Ngữ có làm được như thế này không?

Ta lắc đầu, rồi chợt nhận ra Trịnh Vân Anh không nhìn thấy mình, bèn cất tiếng đáp:

- Không có.

Trịnh Vân Anh khẽ phẩy tay áo, đẩy hai con hồ điệp kia vào không trung:

- Quách Ngữ vốn không có loại bản lĩnh này. Thần thiếp và nàng ta vốn không giống nhau. Nương nương không cần lo lắng.

Muội ấy nói xong câu này liền bước tiếp, một chút cũng không ngoảnh lại.

- Chủ nhân, tại sao Trịnh phi nương nương lại...

Ngọc Nga đứng chờ ở đằng xa, vốn muốn canh gác cho ta và Trịnh Vân Anh nói chuyện. Thấy Trịnh Vân Anh lạnh nhạt bỏ đi, nàng không khỏi lo lắng chạy đến níu tay áo ta.

Ta hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi vịn vào tay nàng, hờ hững đáp:

- Bản cung thấy hơi mệt. Ngươi cho người đi Thái y viện mời Lâm Giang đến chỗ chúng ta một chuyến.

Lâm Giang nhất định là đã chán sống rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net