Chương 91 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng đế thấy thái dương ta đã đẫm mồ hôi bèn lấy khăn tay giúp ta lau sạch, dịu giọng an ủi:

- May là chúng ta phát hiện kịp thời, nàng ấy nhất định sẽ không sao đâu.

Ta gật đầu với hắn, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấp thỏm bất an.

Chừng nửa khắc sau, Diêu Ngôn vén màn bước ra ngoài.

Hoàng đế nheo mắt nhìn Diêu Ngôn, hỏi ngay:

- Sao rồi?

Diêu Ngôn cúi đầu thi lễ, chậm rãi thưa:

- Hoàng thượng thánh minh. Trịnh phi nương nương đúng là đã nhiễm cùng loại độc với Quách uyển dung năm đó. Tuy nhiên, trong họa có phúc. Độc vẫn chưa thâm nhập vào sâu trong kinh mạch, chỉ cần châm cứu và uống thuốc độ mười ngày, độc tố sẽ được giải hoàn toàn.

Có lời đảm bảo của Diêu Ngôn, lòng ta nhẹ bẫng, hai mắt chợt mờ đi. Ta vốn định đưa tay áo lên lau nhưng đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ.

Ta quay sang nhìn hoàng đế, cố ý để những giọt lệ nóng hổi thi nhau rơi xuống trước mặt hắn:

- Hoàng thượng...

Việc Trịnh Vân Anh trúng độc đã khiến hoàng đế tức giận lắm rồi. Giờ hắn lại nhìn thấy ta rơi lệ, quả nhiên lại càng như ngồi trên đống lửa. Hắn vội đưa tay lau nước mắt cho ta:

- Đừng khóc, Vân Anh nhất định bình an vô sự mà...

Ta được thể liền để cho bao uất ức bấy lâu vỡ oà ra, mím môi thổn thức:

- Lần này muội ấy bình an, nhưng lần sau, lần sau nữa thì sao? Người ta đã có lòng ác độc, muốn muội ấy chết không toàn thây... Một lần không thành sao chịu dừng tay? Thiếp sợ lắm... Ngộ nhỡ lần sau...

Những lời này như thêm dầu vào lửa, cơn thịnh nộ trong mắt hoàng đế lại bùng cháy dữ dội.

Hắn nhẹ nhàng cầm tay ta, nhưng không tiếp tục an ủi nữa mà quay sang Lý Thọ, gằn từng tiếng một:

- Tra, tra ngay lập tức cho trẫm.

Lý Thọ sợ run, vội vàng điều động thân tín từ Nội Thị Giám và Thượng Cung Cục đến hỗ trợ điều tra.

Ta siết tay hoàng đế, dựa vào vai hắn, không quên run rẩy. Hoàng đế liền choàng tay ôm chặt lấy ta, giọng dịu lại:

- Nguyệt nhi yên tâm. Ngày hôm nay, trẫm nhất định sẽ tìm cho ra hung thủ.

Ta khẽ gật đầu, cụp mắt che giấu sự lạnh lẽo cùng sát khí trong lòng.

Ngày hôm nay, bất luận phải dùng đến thủ đoạn nào, ta cũng sẽ tiễn hung thủ hãm hại Vân Anh về nơi âm ty địa ngục.

Đồ dùng của Trịnh Vân Anh lần lượt được mang ra ngoài cho Đàm Mộc, Diêu Ngôn cùng Lâm Giang kiểm tra ngay trước thánh nhan.

Đàm Mộc nói:

- Năm đó sau khi Quách uyển dung tạ thế, Nội Thị Giám điều tra mới phát hiện trong loại hồ điệp cao nàng ấy sử dụng có điểm bất thường. Sự việc hôm nay có nhiều phần tương tự, có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ đó.

Diêu Ngôn tán thành:

- Đàm đại nhân nói phải. Thời gian vừa qua Trịnh phi nương nương cũng dùng thuật gọi bướm, ắt hẳn cũng phải dùng đến hồ điệp cao.

Lâm Giang gật đầu lưỡng lự:

- Không sai, Trịnh phi nương nương đúng là có dùng hồ điệp cao... Nhưng vi thần phụng mệnh hiền phi nương nương chữa trị cho Trịnh phi nương nương, mọi đồ dùng của người đều kiểm tra kỹ lưỡng, không thể nào có sai sót như vậy...

Nói đoạn, hắn cúi người nhìn đống vật dụng bày la liệt trên bàn, kinh ngạc hỏi:

- Sao lại không thấy hộp cao đó nhỉ? Thanh Nhi! Hộp hồ điệp cao đó đâu rồi?

Thanh Nhi đang hầu hạ bên cạnh Trịnh Vân Anh, lại nghe gọi đến tên mình bèn hối hả chạy ra. Nàng nhấc một chiếc hộp sứ men xanh ngọc lên đưa cho Lâm Giang:

- Lâm đại nhân, chính là hộp này.

Cầm chiếc hộp trong tay, Lâm Giang biến sắc:

- Không đúng! Hộp cao mà cô đưa ta kiểm tra khi trước không phải hộp này! Rõ ràng là một chiếc hộp sứ men thúy hồng!

Thanh Nhi thấy thế, bất giác run lên:

- Là lúc trước... Hồng Quyên lỡ tay làm vỡ mất nắp hộp, cho nên nô tỳ mới bảo nàng ấy tìm một chiếc hộp khác thay thế...

Lâm Giang không chờ Thanh Nhi nói tiếp, luống cuống mở hộp ra xem. Hắn nheo mắt nhìn hộp cao đã vơi hơn nửa, lại đưa lên mũi ngửi một hồi. Sắc mặt Lâm Giang thoáng chốc đã tái nhợt, hắn quay sang Đàm Mộc và Diêu Ngôn:

- Cao này có vấn đề...

Đàm Mộc rút trong thùng thuốc ra một cây kim bạc, thận trọng đâm vào lớp cao còn sót trong hộp. Thế nhưng, trước sự căng thẳng của chúng ta, cây kim bạc trong tay Đàm Mộc vẫn sáng chói một màu, không hề biến đổi.

Thanh Nhi run run nói tiếp:

- Lúc đó... chủ nhân cũng đã dùng trâm bạc thử qua, không hề thấy vấn đề gì nên mới không làm phiền Lâm đại nhân...

Đàm Mộc nhíu mày:

- Không làm ngân châm đổi màu chưa chắc đã không phải là độc.

Diêu Ngôn tiếp lời:

- Mà dù không phải là độc, cũng chưa chắc đã không có vấn đề.

Nói đoạn, bà lấy ra một chiếc muỗng bạc nhỏ, múc lấy một ít cao trong hộp, vừa làm vừa hỏi Lâm Giang:

- Lâm đại nhân cảm thấy cao này có vấn đề ở đâu?

Lâm Giang bối rối đáp:

- Vãn bối cũng không rõ lắm, chỉ là cảm thấy mùi hương không giống với khi trước.

Diêu Ngôn gật gù, cầm muỗng cao bước đến ngọn đèn bên cạnh chỗ ta ngồi, hơi nhún người một chút:

- Nô tỳ mạo muội...

Ta lập tức biết bà muốn làm gì, liền đáp:

- Diêu nữ y, xin cứ tự nhiên.

Không ngoài dự đoán của ta, Diêu Ngôn đưa muỗng cao lên phía trên ngọn đèn. Cao bị hơ nóng, mùi hương tỏa ra cũng nồng hơn. (1)

Khứu giác ta nhanh nhạy hơn cả, lập tức nhận ra:

- Là mùi dầu dừa, hạnh nhân... Còn có hương thảo... (2)

Trái tim ta chợt chùng xuống. Mấy thứ này cũng nằm trong đơn thuốc đã lấy mạng Quách Ngữ năm đó...

Diêu Ngôn gật đầu, đặt muỗng cao xuống bàn:

- Nương nương tinh tường.

Nói rồi, bà bước đến quỳ trước mặt hoàng đế, khẽ lạy một cái:

- Khởi bẩm hoàng thượng, năm đó Quách uyển dung qua đời, để lại một kỳ án không có lời giải. Tuy rằng Hà nương nương đã lệnh không cần tra xét tiếp, hoàng thượng cũng không yêu cầu điều tra...

Đàm Mộc cũng quỳ xuống bên cạnh Diêu Ngôn, tiếp lời bà:

- Chúng thần thân là y sư, thấy dị chứng không thể cứ thế cho qua, nếu không sau này gặp lại sẽ không thể chữa bệnh cứu người... Vậy nên, vi thần đã trái lệnh Hà nương nương, cùng Diêu tỷ âm thầm tra xét... Xin hoàng thượng thứ tội!

Hoàng đế phẩy tay, mất kiên nhẫn nói:

- Được rồi, bỏ đi... Có phát hiện gì đứng lên rồi nói, trẫm không trách tội các ngươi.

Đàm Mộc đỡ Diêu Ngôn cùng đứng dậy, cẩn thận chắp tay thưa:

- Trong hộp cao của Quách tiểu chủ cũng có chứa dầu dừa, hạnh nhân, hương thảo... Mà hồ điệp cao vốn chỉ dùng các loại tinh dầu mô phỏng hương hoa để thu hút hồ điệp, vốn không cần đến mấy loại dầu này.

Diêu Ngôn tiếp tục giải thích, vô cùng ăn ý:

- Nô tỳ sinh nghi, bèn đến Tàng Thư Các nghiên cứu y thư cổ thì phát hiện các loại dầu này sử dụng trên da ở một liều lượng nhất định, qua một khoảng thời gian sẽ làm da yếu đi. Chỉ riêng việc này thì không đáng ngại. Nhưng nếu cùng lúc đó bị hạ thêm một loại độc khác lên da thì nguy hiểm khôn lường, vì khi da đã yếu thì độc vào kinh mạch rất nhanh, khó mà cứu chữa. (3)

Những điều này ta đều đã biết, nhưng vẫn phải tỏ vẻ kinh ngạc:

- Thực là đáng sợ... Nói vậy, cao này chỉ là một loại thuốc dẫn mà thôi. Rốt cuộc độc thật sự hạ ở đâu? Năm đó hai vị có điều tra được không?

Diêu Ngôn lắc đầu tiếc nuối:

- Khi ấy... Viện phán đại nhân của Thái Y Viện cho rằng Quách tiểu chủ không phải trúng độc mà bị nhiễm bệnh lạ, bèn ra lệnh tiêu hủy tất cả đồ dùng ở Linh Lung các, ngay cả cây cảnh cũng không để lại... Vì vậy nô tỳ và Đàm đại nhân chỉ có thể phỏng đoán, không có cách nào xác thực...

Đàm Mộc cũng thở dài:

- Quách tiểu chủ rõ ràng là trúng độc. Nếu là mắc bệnh truyền nhiễm thì cớ sao chỉ có một mình nàng ấy xấu số, còn người hầu hạ lại chẳng hề gì? Tiếc rằng vi thần là ngự y của hoàng thượng, không tiện xen vào chuyện của Thái Y Viện.

Hoàng đế chợt cười lạnh một tiếng:

- Thái Y Viện dạo gần đây đúng là có nhiều chủ ý thú vị.

Ta nhẹ nhàng rót cho hoàng đế một chung trà khác:

- Hoàng thượng bớt giận...

Hoàng đế uống trà, day day hai bên thái dương đầy mỏi mệt:

- Lúc đó các ngươi đã phỏng đoán những gì, nói nghe thử xem...

Đàm Mộc vuốt râu, ánh mắt xa xăm:

- Thành thật mà nói, để hạ độc lên da có rất nhiều biện pháp... Ban đầu, vi thần cho rằng...

Đàm Mộc vừa mở lời, hoàng đế đã lần nữa phẩy phẩy tay áo, mất kiên nhẫn cắt ngang:

- Đừng dông dài nữa, trẫm nhức đầu lắm. Cứ nói điểm mà các người chắc chắn nhất là được.

Đàm Mộc có tật nói gì cũng phải giải thích cặn kẽ ngọn ngành, giờ lại nghe hoàng đế ra lệnh như thế thì nhất thời bối rối, không biết phải nói từ đâu. Diêu Ngôn thấy vậy, bèn mỉm cười tiếp lời:

- Bẩm hoàng thượng, khả năng cao nhất là hạ độc vào hồ điệp. Quách tiểu chủ dùng thuật gọi hồ điệp trong thời gian dài, cả ngày hồ điệp vây quanh, khó tránh tiếp xúc với phấn trên cánh hồ điệp.

Hoàng đế nhướn mày nghi hoặc:

- Làm sao để hạ độc vào hồ điệp?

Diêu Ngôn thong thả đáp:

- Trước hết hạ độc vào nước tưới hoa, để hoa ngấm độc. Hồ điệp hút mật từ hoa độc, chính bản thân cũng sẽ bị nhiễm độc.

Đàm Mộc bổ sung:

- Tuy nhiên để đảm bảo lượng độc trong hoa đủ để khiến hồ điệp nhiễm độc thì phải dùng đến loài hoa thân mọng, có tính ngậm nước. Và vì hồ điệp luôn quẩn quanh bên Quách tiểu chủ nên hoa đó phải trồng gần phòng nghỉ của Quách tiểu chủ mới được. Khi ấy vi thần vốn muốn đến Linh Lung các xem qua mấy loại hoa trồng ở đó, tiếc rằng lúc đến nơi thì hoa đều đã bị người ta nhổ đi hết cả rồi.

Hoàng đế chống cằm nghĩ ngợi một chút rồi quay sang hỏi Lý Thọ:

- Năm đó gần phòng nghỉ của Quách thị trồng hoa gì?

Lý Thọ bị hỏi bất ngờ, không khỏi luống cuống gãi đầu:

- Bẩm hoàng thượng, là... là hoa...

Một nụ cười lạnh lẽo ẩn hiện trên khóe môi hoàng đế:

- Là Cảnh Thiên Thảo phải không? (4)

Hai mắt Lý Thọ sáng ngời, hắn gật đầu rối rít:

- Đúng rồi, chính là Cảnh Thiên Thảo! Nô tài nhớ rồi! Năm đó Quách tiểu chủ rất thích thứ hoa này, bao nhiêu Cảnh Thiên Thảo từ Hoa phòng đều bị Quách tiểu chủ đòi lấy hết, suýt chút là đụng chạm đến cả Liễu phi nương nương... Lúc đó ai nấy đều sợ hãi... Trí nhớ của hoàng thượng quả là siêu phàm, đã lâu vậy mà...

Hoàng đế khoát tay, cắt ngang màn nịnh hót của Lý Thọ. Hắn cười khẩy, hất cằm về phía cửa sổ:

- Có gì mà siêu phàm? Bên ngoài tẩm điện của Trịnh phi không phải cũng toàn là Cảnh Thiên Thảo đó sao?

Chúng ta đồng loạt nhìn theo, quả nhiên thấy từng hàng Cảnh Thiên Thảo rực rỡ khoe sắc, hồ điệp vây quanh, tươi đẹp vô cùng.

Sống lưng ta chợt gai lên. Ta nâng chung trà lên môi nhấp một ngụm nhỏ, cố dùng trà nóng xua đi từng cơn ớn lạnh đang chực dâng trào. Ta nhìn Thanh Nhi:

- Bản cung nhớ rõ lúc trước ở đó vốn không trồng Cảnh Thiên Thảo. Hoa này là ý của Trịnh phi sao?

Thanh Nhi sợ hãi đáp:

- Bẩm, không phải ạ. Tháng trước, Hoa phòng đột nhiên đưa đến mấy chậu Cảnh Thiên Thảo... Hồng Quyên nói loài hoa này mang ý nghĩa tốt lành, rất thu hút hồ điệp, lại không khó chăm sóc. Chủ nhân cho là phải, mới sai Hồng Quyên đến Hoa phòng xin thêm vài chậu, không ngờ nàng ấy lại chở về nhiều như vậy... Chủ nhân nghĩ đem trả thì vất vả cho đám người ở Hoa phòng nên mới giữ lại đó... Hoa này cũng là do Hồng Quyên tự tay chăm sóc...

Thanh Nhi nói đến đây, chúng ta đều thấu tỏ.

Đàm Mộc và Diêu Ngôn thì nhanh chóng ra ngoài xem xét mấy hàng Cảnh Thiên Thảo bên cửa sổ.

Chẳng cần hoàng đế khai khẩu, Lý Thọ đã sai người triệu Hồng Quyên đến. Hắn hiểu ý hoàng đế nhất, không cần đưa người vào trong mà trực tiếp tra khảo ở bên ngoài. Tiếng trượng gỗ nện xuống da thịt bình bịch, cộng thêm tiếng khóc lóc van xin của Hồng Quyên càng khiến cho bầu không khí thêm ngột ngạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net