Chương 92 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Lam Kiều nghênh ngang vịn tay cung nữ bước vào Khảo Điểm, trông thấy ta đang điềm tĩnh rót trà thì hơi giật mình, nhưng rất nhanh chóng nở một nụ cười giả lả:

- Hiền phi nương nương vạn phúc kim an.

Ta cũng cười đáp lại, vẫy nàng ta về phía chiếc ghế trống phía bên kia bàn trà:

- Đừng đa lễ, đến đây uống một chén trà với bản cung.

Triệu Lam Kiều tươi cười bước đến, duyên dáng ngồi xuống:

- Tỷ tỷ cũng thật có nhã hứng. Xưa nay muội chưa từng thưởng trà ở Hình phòng bao giờ.

Ta giả vờ mệt mỏi phẩy tay áo về phía Giang Tiểu Ái đang bị treo lơ lửng:

- Ấy, cũng là công vụ cả. Giang thị phạm tội tày đình, hoàng thượng sai bản cung đến đây giám sát hỏi cung.

Ánh mắt sắc bén của Triệu Lam Kiều dừng ở hai bắp chân nhuộm một màu máu đỏ của Giang Tiểu Ái, cười mỉa mai:

- May mà có tỷ tỷ giám sát, nếu không Giang muội muội sẽ phải chịu khổ không dứt rồi... làm gì có phúc phận được nghỉ ngơi thế kia.

Ta nhếch môi cười nhạt, hờ hững đáp:

- Cũng không đến nỗi. Không có bản cung, chẳng phải vẫn còn đức phi hay sao? Giang thị vừa tới Hình phòng đã thấy đức phi hối hả đến thăm. Có muội muội đây quan tâm, Giang thị làm sao chịu khổ được.

Triệu Lam Kiều nhìn thẳng vào mắt ta, ý cười càng thêm sâu:

- Vậy sao? Tỷ tỷ nghĩ vậy thì tốt quá. Muội còn cứ lo tỷ tỷ sẽ cảm thấy muội phiền phức, xen ngang vào chuyện tốt của tỷ tỷ.

Ta bật cười thành tiếng:

- Bản cung đang nghĩ Hình phòng ẩm thấp, chỉ sợ không mời được đức phi quá bộ. May mà muội muội đã tự mình đến trước.

Triệu Lam Kiều nhướn mày:

- Tỷ tỷ muốn mời muội đến đây?

Ta nghiêng đầu nhìn Lý Thọ:

- Cây trâm ban nãy đâu rồi?

Lý Thọ lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi gấm, trịnh trọng dâng lên. Ta chầm chậm mở túi, lấy ra một cây trâm khổng tước nạm tử ngọc:

- Giang thị mua chuộc cung nữ ở Minh Ngọc cung hạ độc ám hại Trịnh phi. Cây trâm này được tìm thấy trong phòng cung nữ đó.

Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Triệu Lam Kiều đột nhiên đông cứng lại:

- Không thể nào...

Ta đưa tay vuốt nhẹ đôi cánh khổng tước tinh xảo trên trâm, bình thản nói tiếp:

- Bản cung còn nhớ sinh thần muội muội năm đó, Hà nương nương đã ban cho muội cây trâm này, còn chính tay cài lên tóc muội. Bây giờ đột nhiên tìm thấy nó trong phòng hung thủ, bản cung thật sự ngạc nhiên.

Triệu Lam Kiều mím môi, hừ lạnh:

- Hà thị dâm loạn hậu cung, ô danh thiên cổ. Đồ của nàng ta muội tất nhiên không dám dùng đến. Cây trâm này, cùng với tất cả những thứ đồ từ Triêu Lan cung, từ lâu hạ nhân đã cất vào kho rồi. Lãng Hà cung vật dụng rất nhiều, thất lạc vài thứ cũng không phải chuyện lạ.

Ta trả cây trâm lại cho Lý Thọ, cười khẩy:

- Thế mà bản cung cứ nghĩ muội muội đã ban nó cho một cung nữ được việc nào đó...

Triệu Lam Kiều trừng mắt nhìn ta:

- Hiền phi nương nương cho rằng muội là kẻ đứng sau hãm hại Trịnh phi ư?

Ta khẽ lắc đầu, giả vờ ngạc nhiên:

- Sao bản cung lại có thể nghi ngờ muội muội như vậy được?

Nói rồi, ta xoay người nhìn chằm chằm vào cung nữ thân cận của Triệu Lam Kiều. Hồng Diệp không khỏi giật mình, theo phản xạ cúi đầu né tránh.

Triệu Lam Kiều vô thức ngồi thẳng dậy như muốn che chắn cho Hồng Diệp đang đứng phía sau:

- Tỷ tỷ làm gì thế?

Ta cười cười đáp:

- Một cây trâm khổng tước quý giá thế này, nhất định không thể cất ở chỗ kẻ nào muốn lấy là lấy được. Nếu không thì Lãng Hà cung e rằng chẳng còn trật tự gì. Muốn trộm loại đồ này, nhất định phải là người thân cận bên muội muội.

Ánh mắt Triệu Lam Kiều lóe lên một tia dữ tợn:

- Tỷ tỷ có ý gì?

Ta chẳng buồn trả lời nàng ta, chỉ lớn tiếng quát:

- Nhậm công công, còn không mau bắt nghi phạm Hồng Diệp lại?

Triệu Lam Kiều đập bàn giận dữ:

- Các người dám?!

Nhậm Toàn đang sấn sổ bước đến gần, nhưng nhìn sắc mặt Triệu Lam Kiều hắn đột nhiên khựng lại.

Ta đương nhiên không chịu thua:

- Bản cung phụng thánh mệnh tra án, chỉ là một cung nữ vì sao không dám bắt?

Có mấy chữ "phụng thánh mệnh", Nhậm Toàn lập tức nắm cổ Hồng Diệp kéo đi, ấn nàng ta quỳ rạp xuống đất.

Mặt mũi Triệu Lam Kiều đỏ gay vì giận:

- Hồng Diệp là tỳ nữ hồi môn của thần thiếp, không phải cung nữ bình thường.

Ta đáp lại ánh mắt dữ tợn của nàng ta, nét mặt lạnh tanh:

- Lúc trước Hồng Diệp vì thất lễ với Trịnh phi mà bị phạt quỳ Thiết Hối nửa ngày, trong lòng khó tránh khỏi oán hận. Nàng ta lại là người có khả năng trộm trâm ngọc của đức phi nhất. Thời cơ lẫn động cơ đều có đủ. Lần này Trịnh phi bị ám hại, chín phần là có liên quan đến nàng ta.

Triệu Lam Kiều gằn giọng:

- Không có chứng cứ, nương nương làm sao biết chắc được?!

Ta cười bình thản:

- Muốn biết chắc, chẳng phải cứ dùng hình là được sao? Nếu nàng ta trong sạch, nhất định có thể chịu được mọi khổ hình.

Mắt Triệu Lam Kiều đã muốn nổi gân máu, nàng ta siết chặt bàn tay, rõ ràng là đang cố nén giận:

- Nương nương thật sự muốn ép cung?

Ta phì cười, giễu cợt:

- Chẳng phải Hình phòng lập ra là để dụng hình tra khảo sao? Mà nơi này đã có từ thời Thái Tổ lập quốc, trải qua bao triều đại vẫn chưa từng thay đổi. Muội muội nói vậy là có ý chê trách tổ tiên?

Triệu Lam Kiều nghiến răng:

- Thần thiếp không có ý đó.

Đương lúc đôi bên giằng co quyết liệt thì bên ngoài lại có tiếng thái giám vọng vào:

- Cung nữ chưởng sự Minh Ngọc cung xin cầu kiến hiền phi nương nương!

Ta thót tim, chỉ sợ Trịnh Vân Anh xảy ra chuyện gì, vội đáp:

- Cho vào!

Thanh Nhi dẫn theo một tiểu thái giám, hối hả tiến vào quỳ trước mặt ta:

- Nô tỳ Thanh Nhi cùng Tiểu Đàn Tử bái kiến hiền phi nương nương, bái kiến đức phi nương nương.

Ta ra hiệu cho nàng đứng dậy, nôn nóng hỏi:

- Vân Anh không sao chứ?

Thanh Nhi lễ phép đáp:

- Nhờ có Lâm đại nhân cùng Đàm đại nhân, Diêu nữ y tận lực chữa trị, chủ nhân đã qua cơn nguy kịch rồi ạ.

Ta thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy thì tốt quá. Còn việc gì nữa không?

Thanh Nhi rành mạch thưa:

- Sau khi biết Hồng Quyên phản phúc, nô tỳ lo sợ trong cung vẫn còn kẻ hai lòng, bèn triệu tập tất cả cung nhân đến tra hỏi cẩn thận, không ngờ lại gặp được nhân chứng. Nô tỳ biết nương nương đang giám sát tra án ở đây nên vội dẫn người đến...

Thanh Nhi nói xong, tiểu thái giám đi cùng nàng liền chắp tay, kính cẩn thưa:

- Khởi bẩm nương nương, nô tài là thái giám làm việc ở nhà bếp, nhiệm vụ là kéo xe đổ rác. Có một hôm, nô tài vừa đi đổ rác về thì gặp Hồng Quyên rời khỏi Hoa phòng nhưng lại không đi về hướng Minh Ngọc cung. Nhìn mặt mũi nàng ta lấm lét, nô tài sinh nghi, bèn lén theo dõi thì bắt gặp nàng ta đi đến cổng sau của Lãng Hà cung, gặp gỡ Hồng Diệp cô nương...

Ta nhướn mày thích thú:

- Ồ, cung nữ hai bên qua lại ở cổng sau đúng là chuyện chẳng hay ho gì. Tiểu Đàn Tử, ngươi có nghe thấy họ nói gì không?

Tiểu Đàn Tử lắc đầu:

- Nô tài còn kéo theo xe gỗ, không dám đến quá gần.

Triệu Lam Kiều hừ một tiếng:

- Rõ là dối trá. Nếu ngươi đã sớm nhìn thấy sao không bẩm lại Trịnh phi ngay mà đến giờ mới nói?

Tiểu Đàn Tử cúi đầu sợ sệt:

- Bẩm nương nương, nô tài chỉ là thái giám kéo xe đổ rác... còn Hồng Quyên là nhất đẳng cung nữ bên cạnh chủ nhân... Nô tài không dám đắc tội với nàng ta. Vả lại lúc đó nô tài chỉ thấy hai người họ đứng nói chuyện chứ không nghe được gì, thật không biết nên bẩm báo thế nào. Nếu làm Hồng Quyên phật ý, nô tài sẽ không có chốn dung thân... Bây giờ sự việc vỡ lở nô tài mới biết... Đáng ra nô tài nên nói sớm, không nên sợ đông sợ tây, khiến chủ nhân bị bọn họ hạ độc thủ...

Tiểu Đàn Tử nói đến đây thì quỳ sụp xuống, tự vả vào mặt liên hồi:

- Nô tài đáng chết... Là nô tài hèn nhát... Là nô tài hại chủ nhân...

Ta hất cằm ra hiệu cho Thanh Nhi dẫn Tiểu Đàn Tử lui ra ngoài, đoạn quay sang cười với Triệu Lam Kiều:

- Bây giờ không chỉ vật chứng mà nhân chứng cũng có rồi. Muội muội chớ nên bao che cho loại hạ nhân độc ác này nữa.

Triệu Lam Kiều cắn môi, còn chưa biết phản bác thế nào thì Hồng Diệp đã sợ hãi kêu lên:

- Chủ nhân, nô tỳ bị oan! Nô tỳ không có...

Không để nàng ta nhiều lời, ta lập tức quát lớn:

- Nhậm Toàn, đánh cho bản cung!

Lời vừa dứt liền có hai thái giám nhào đến đè nghiến Hồng Diệp xuống, khiến nàng ta vô phương chống cự. Nhậm Toàn lại rút roi da bên hông ra, liên tục quất xuống:

- Hồng Diệp cô nương, cô nương chịu nhận tội chưa?

Khảo Điểm thoáng chốc lại bị nhấn chìm trong tiếng kêu la đau đớn của Hồng Diệp.

Triệu Lam Kiều tái mặt, ánh mắt nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống:

- Hiền phi nương nương! Người thực sự muốn đi đến bước này sao?!

Ta ngẩng cao đầu, không hề nao núng:

- Tội danh ám hại phi tử nhất phẩm chẳng phải nhỏ đâu. Bản cung tuyệt đối không thể để một cung nữ làm muội muội bị liên lụy được.

Đoạn, ta lại nói lớn với Nhậm Toàn:

- Đánh đến khi nào nàng ta chịu khai mới thôi!

Triệu Lam Kiều nhìn ta căm phẫn, chợt đập bàn đứng phắt dậy. Ta biết nàng ta muốn đi tìm cứu viện, nhanh như cắt liền tóm lấy cổ tay nàng ta kéo lại. Triệu Lam Kiều cố hất ra mà không được, gần như quát lên:

- Thần thiếp mỏi mệt, không thể cáo lui sao? Người thì nương nương cũng bắt rồi, đánh cũng đánh rồi, còn muốn gì nữa?

Ta dùng lực siết chặt cổ tay Triệu Lam Kiều, cười nhạt:

- Hồng Diệp là người của muội muội, muội muội nên ở lại cùng ta giám sát mới phải. Tránh cho kẻ khác không biết lại nghĩ ta dụng hình bức cung...

Triệu Lam Kiều tức giận ngoảnh đầu nhìn Hồng Diệp vẫn đang bị đánh tới tấp, hai mắt dường như hơi đỏ lên. Ta khựng lại, chưa từng nghĩ có ngày lại nhìn thấy tình cảm trong ánh mắt Triệu Lam Kiều. Loại người có thể mỉm cười nhìn một sinh mạng giãy chết trong vũng máu... vậy mà cũng biết đau lòng vì kẻ khác sao?

Nếu đã như vậy...

- Hiền phi nương nương vạn phúc kim an!

Một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net