CHƯƠNG 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy gương mặt họ Anh đỏ chín hừng hực, hoàng đế không nhịn được mà phun ra tiếng cười nhỏ, làm nàng ta càng sinh thẹn hơn mà cúi sát mặt.

Dù sao người ta cũng là nữ nhân, dễ thẹn thùng, Võ Tương Minh cũng không muốn chọc phá quá đáng, lẳng lặng thu lại hết ý cười trên môi, liếc qua bên bàn thì thấy có một thanh sáo gỗ mẫu nâu, bèn đặt tranh qua một bên, bước tới cầm sáo lên đổi chủ đề mà nói:

"Vẫn còn học thổi sáo chứ? Mấy tháng trước trẫm nhớ từng thấy nàng thổi một khúc ở hậu hoa viên, tuy chưa nhuần nhuyễn phần hai và phần cuối, nhưng ở phần đầu xem như có tiến bộ hơn rõ ràng..."

Lời ngợi khen có phần tùy hứng, vậy mà Thiện Lâm lại thấy lâng lâng dễ chịu trong lòng, quên luôn cả sự xấu hổ vừa rồi...

"Thần thiếp tài sơ học thiển, học lâu như vậy rồi cũng chỉ được nhiêu đó, để bệ hạ chê cười rồi..."

"Đúng là học chậm thật..." Hoàng đế nói với giọng điệu đùa cợt mà Thiện Lâm ít khi nào được thấy.

Thở ra làn hơi dài mang máng đâu đó chút phiền muộn, nhìn thanh sáo với bức tranh xong lại ngó qua đôi tay chân chưa lạnh lặn của nàng ấy, Võ Tương Minh luôn thấy tiếc nuối cho thiên phú ấy của nàng ta, y cho toàn bộ ngự y giỏi nhất khám cho nàng một phần cũng vì nguyên do này, cảm thán đã đời rồi y lại dặn dò:

"Cố mà bình phục."

Bao nhiêu lạnh lẽo từ sương đêm trước mắt Thiện Lâm bên giờ gần như bên tan biến hết, còn mỗi sự ấm áp chan hòa mà hiếm khi nào nàng cảm thấy được. Khẽ cụp mắt, nàng đáp:

"Dạ..."

Y nhìn nàng, nàng cũng nhìn y, nội điện bị một bầu không khí có phần ái ngại bao chùm lấy, làm Thiện Lâm không nhịn được xoay người vòng ra sau bàn gỗ, lấy đồ ngăn cách giữa mình với nam nhân...

Không có chủ đề nào để nói chuyện đúng là nhàm chán, bầu không khí lại quay về vẻ chóng vánh như cũ, Võ Tương Minh loay hoay mãi không biết nên làm gì, tay cầm theo thanh sáo quay tới quay lui như món đồ chơi giải khuây.

"Bệ hạ..." Thiện Lâm nhỏ giọng the thé gọi, sau đó lại thấy có đôi chút hối hận...

"Làm sao?" Hoàng đế nhìn qua nàng.

Nàng hạ thấp mặt, tay bấu víu vào tà váy, chần chừ do dự muốn nói mà lại không dám trực tiếp mở miệng...

"Thần thiếp hỏi điều này muốn hỏi..."

Câu hỏi mà Thiện Lâm muốn nói chính là điều mà nàng cất giữ trong lòng từ bấy lâu nay, vốn muốn hỏi y từ lâu nhưng cuối cùng vẫn chưa thể nói ra, ngậm chặt việc đó trong miệng đếm tận hôm nay thật là việc khó chịu.

Nhìn qua sắc mặt nàng, Võ Tương Minh đoán ra ngay Thiện Lâm có điều khó nói, để nàng có thể thoải mái tự nhiên hơn, y tỏ ra ôn hòa hết mức có thể, nhoẻn miệng bảo:

"Nàng nói đi..."

"Thần thiếp..." Thiện Lâm ngập ngừng, nàng ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, không dám nhìn thẳng mặt y, động tác ngước lên thụp xuống trông rất buồn cười...

"Lúc thần thiếp bị vu khống ở Các Vân hiên, Hạnh thị, Tiểu Ân Tử... bọn họ đều chỉ chứng Thiện Lâm, nhân chứng vật chứng có hết..."

Thiện Lâm ngước lên nữa, dưới ánh đèn mờ làm sâu trong đáy mắt nàng ánh lên một tia óng ánh huyền ảo...

"Bệ hạ có nghĩ Thiện Lâm thủ phạm hay không?"

Dứt câu, Thiện Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách nâu sẫm của đối phương, lộ ra một sự trông chờ thấp thỏm như đứa trẻ đang chờ sự ban phát nào đó từ cha mẹ.

Làm sao mà nàng có thể quên được vào cái buổi chiều thanh mát ở bên hiên Bảo Long cung, từng có một nam nhân nói ra ba chữ "Trẫm tin ngươi" với nàng chứ...

Những chữ đó không biết từ lúc nào đã trở thành chấp niệm trong lòng nàng, đến nỗi ghi lòng tạc dạ, bất kỳ lúc nào cũng có thể nghe được văng vẳng bên tai, nàng còn nghĩ rằng chắc đến cuối đời mình cũng sẽ không quên.

Không ai có thể biết được rằng khi bản thân bị nhốt trong Bạo Thất, trong đầu Thiện Lâm tự lặp đi lặp lại từ ấy biết bao nhiêu lần cho đến khi được giải oan cả.

Nhưng nghĩ tới trăm vạn lần cũng không bằng một câu thẳng thắn của y, nàng muốn biết... y đang nghĩ gì...

Cả hai trầm mặt nhìn nhau suốt mấy nhịp liền, đâu đó cả hai người đều nghe rõ mồn một bên tai tiếng hít thở đều đều của đối phương lẫn tiếng tim đập loạn nhịp, như thời khắc hiện tại trên thế gian chỉ có hai người mà thôi...

Võ Tương Minh hít sâu, lảng đi ánh mắt của nàng bằng cách ngước ra ô cửa rồi lại tới ngắm nghía cây sáo, nhưng làm sao cũng không giấu được sự khó xử.

Sau khi tính toán qua một loạt thứ trong đầu, Võ Tương Minh ngậm một hơi sâu nuốt hết đắn đo đi, thể hiện ra một bộ mặt dịu dàng dành cho nữ nhân đối diện, cười nói:

"Thiện Lâm tất nhiên sẽ không làm vậy rồi..."

Cách y nói ra những lời trên hết sức bình thản, giống như nghĩ sao nói vậy không đắng đo điểm nào cả, ngoài mặt là vậy, nhưng bản thân y cũng không dám chắc về suy nghĩ thật sự của mình.

Có lẽ là năm phần giả dối, năm phần là thật lòng chăng?

Chỗ giả dối là vì mục đích của y là xoa dịu nàng, còn chỗ thật lòng... là vì y cảm thấy nàng không giống người có thể gây ra việc tày đình kia, hoặc có thể...

Đâu có trong y đã sinh ra một phần hảo cảm với nàng... chắc là thế...

"Đa tạ bệ hạ..."

Hoàng đế không cần phải nói gì dài dòng, chỉ đôi ba câu cũng đủ khiến Thiện Lâm thấy an yên lạ thường mà cười rạng rỡ, một bên mắt rơm rớm làm nàng phải vươn tay chùi.

Một nụ cười sáng thôi mà lại làm Võ Tương Minh phải to mắt nhìn kỹ, nghĩ lại cũng đã lâu lắm rồi mình không được thấy nụ cười đẹp thế này cả, vì thế, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy y ngây ra như mất hồn.

Cho đến khi Thiện Lâm nhận thấy có gì đó không đúng thì Võ Tương Minh mới choàng tỉnh, vội tằng hắng rồi quay lại làm vị hoàng đế lãnh đạm.

Cây sáo cầm trong tay nãy giờ mà chẳng có chút đất dụng võ nào cả, đúng lúc trong lòng đang nổi lên sự hứng khởi nhỏ, Võ Tương Minh bèn đưa sáo tre lên môi, nhẹ nhàng thổi vào một làn hơi.

Âm nhạc luôn là bài thuốc hay nhất giúp tinh thần thoải mái, này giờ hai người chàng gượng gạo nàng ngại ngùng vô tình làm cả bầu không khí quá bí bách, đến khi tiếng nhạc phát ra mới làm cả hai người quên đi suy tư trong bụng.

Âm thanh hơn tiếng gió, óng ả như dòng suối, giải trừ đi hết mọi gánh nặng trong lòng, đưa người nghe lên tận mây xanh...

Vốn đã được nghe qua nhiều bài nhạc khúc, nhưng không gì có thể sánh được điệu Tự Tâm mà hoàng đế thổi cả, mỗi lần nghe là một lần hoài niệm, tán tụng đây là thanh âm tuyệt mỹ nhất mình được nghe trong đời mỗi lần nhớ lại.

Chỉ đáng tiếc là nàng bản chất không được thông tuệ, học mãi không thể vào được.

Khúc nhạc này tổng cộng ba phần, nàng học suốt cả năm mới dần hoàn thiện được phần đầu, còn hai phần phía sau so ra còn khó thổi hơn nữa, nghĩ thôi đã nản lòng, dù sao so với việc tập thổi, nàng thích việc được ngồi nghe giống như bây giờ hơn.

Tiếng nhạc gắn kết con người với nhau, dù là thân phận gì cũng gạt bỏ hết qua một bên, hoàng đế mỗi lần thổi khúc sáo quê nhà là lại rất chú tâm, còn Thiện Lâm thì to gan lẳng lặng ngồi ghế, tay chống cằm thơ thẩn nhìn lẫn nghe một cách say mê chăm chú.

Thời gian dường như không còn nghĩa lý gì với hai người nữa...

Lý ra sẽ thật bên yên nếu không có sự xuất hiện của lão thái giám Vương Thanh Mục làm gián đoạn, vẻ mặt lão tỏ ra hớt hải vội vàng, lúc nhìn ra là có Thiện Lâm ở đây mới vội thu lại hết biểu tình của mình, nhịp bước chân cũng chậm lại không để mình mất lễ nghi trước người ngoài.

"Bệ hạ..."

Võ Tương Minh bị làm cho mất hứng nên bực dọc ra mặt, hạ tay cầm sáo xuống, hàng chân mày rậm rạp cong nhẹ:

"Làm sao?"

Vương Thanh Mục ái ngại liếc qua chỗ Thiện Lâm thêm một nữa, dường như không muốn để nàng nghe được cái chuyện cơ mật mình sắp kể, lão đi tới gần thánh thượng nói gì đó chừng đôi ba chữ.

Đôi ba chữ trông có vẻ ngắn nhưng sức nặng không thể tưởng tượng nổi, mới ban nãy hoàng đế còn thong dong thổi sáo, thế mà tức khắc lại chấn kinh, tay cầm sáo nắm chặt kêu ra tiếng rặt rặt, tưởng chừng như làm nó vỡ ra.

Không biết là Vương Thanh Mục đã nói cái gì mà làm y trở nên kích động như thế, mắt y vốn sọc lên không ít tia máu, cộng thêm biểu tình ấy càng trở nên đáng sợ,thấy không ổn, nàng rón rén đi tới hai, ba bước, hé miệng hỏi khẽ:

"Bệ hạ, người sao thế?"

"Hỗn xược!!!"

Y đột ngột quát tháo một tiếng dữ dội làm Thiện Lâm giật bắn người lên, nàng lùi ra sao tận năm sáu bước, trong đầu thoắt chốc hỗn loạn sinh ra hàng tá suy nghĩ, thầm đoán không lẽ mình đã gây ra tội sự gì sao?

Là nãy giờ nàng quên mất việc dâng trà cho y uống, tiếp đón khoảng nồng hậu, nói năng nhàm chán... hay là do câu hỏi vừa rồi khiến y khó chịu?

Sự hoang mang tăng vọt, người ta là hoàng đế, lúc vui tùy tiện ném cho nàng vài nụ cười cũng chẳng mất mát gì, nhưng lúc giận, sợ là lấy đầu nàng còn dễ hơn trở bàn tay, nàng liền ngoan ngoãn mà quỳ xuống chờ thánh nhan trút giận.

Đích thực Võ Tương Minh đang phẫn nộ, tay bóp mạnh tới nổi sáo tre trong tay vỡ ra, đâm vào tay y đến rướm máu, Vương Thanh Mục hốt hoảng muốn xem cũng bị y trừng mắt bảo tránh xa mình ra.

Bỗng nhận ra nữ nhân kia vừa quỳ xuống, co rúm người lại vì sợ hãi, trong một nhịp kế đó Võ Tương Minh liền lấy thấy mình hơi nông nổi, y cố ém đi ngọn lửa sắp bùng lên, gương mặt như thay hình đổi dạng biến thành con người khác, dịu dàng nói với nang:

"Trẫm không phải mắng nàng đâu..."

Vừa lớn giọng mắng người xong lại dùng thái độ nhỏ nhẹ dỗ dành, cứ như từ xưa tới nay rất yêu thương nàng vậy.

Nụ cười nhẹ của y, ánh mắt trong sáng của y, vẻ mặt điềm nhiên của y, Thiện Lâm không biết từ lúc nào mà y lại dành những thứ đó cho mình, từ ban nãy đến cái lần ân cần bôi thuốc cho mình, nàng dần dần rơi vào cơn mê muôi, nửa tỉnh nửa say mà tiếp nhận sự dịu dàng của y mà chẳng nhận bất kỳ điểm bất thường nào.

Nhưng nhờ vào một lúc tỉnh táo này, chợt Thiện Lâm nhận ra rất nhiều chỗ không đúng, hoặc nên nói là sự ôn như người đó dành cho mình không chân thật như bản thân nàng luôn nghĩ...

Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một cái bàn và đôi ba bước, nhưng bức tường vô hình ngăn chặn ở giữa lại xa vạn dặm không thể với tới nhau.

Chính hoàng đế cũng nhận ra cảm giác tương tự, y đặt thanh sáo tre vỡ nát thân giữa ra khỏi bàn tay nhoè máu của mình, trên mặt vương vấn sự áy náy nhỏ, gặng ra một nụ cười:

"Cố gắng tịnh dưỡng cho tốt..."

Để lại một câu duy nhất, y quay gót rời đi, bước chân loạng choạng giáng từng lực dồn dập như muốn phá tan mặt đất...

Bên ngoài hoàng đế tỏ ra một bộ mặt bình thản vô sự, vừa nãy còn cẩn thận nhắc nhở nàng tịnh dưỡng, bên môi vẫn giữ nguyên ý cười ấm hơn gió xuân thu.

Chỉ đáng tiếc, trong con mắt của Thiện Lâm, nàng hoàn toàn nhận ra được tất cả chỉ là một lớp vỏ bọc cho cơn nộ khí sắp bùng phát thôi, chắc chắn là đã có gì đó làm cho hoàng đế kinh động, tới nỗi làm bị thương cả tay mình cũng không màng việc để ai tới gần.

____________

"Á á á á á á!!!"

Lại một đêm nữa cả Càn Tường cung mất ngủ, Chung phi hét một thất thanh làm cả cung ai nấy đều thức giấc, Lan Châu cùng hai ba cung nữ chạy hối hả vào đã thấy nàng co ro vào góc giường, áo ngủ nhăn nhúm, đầu tóc bù xù, trông còn thảm hại hơn cả những lần trước.

Lan Châu xua tay kêu đám tỳ nữ kia lui ra, còn mình thì chạy tới chùm chăn cho chủ nhân, không thể tin được mà nói:

"Chủ nhân à... người... người lại gặp ác mộng sao?"

Chung phi cuộn chặt người trong chăn, nàng không trả lời câu hỏi của Lan Châu, ngược lại môi run run:

"Hôm nay lại ngày mấy?"

"Là hai mươi chín..."

Giơ ngón tay lên tính toán, Chung phi hoảng hốt, đếm đi đếm lại mấy lần mới dám xác thực sự thật trước mắt:

"Đêm mai là thất thứ bảy của Ngô thị..."

Hai chữ Ngô thị Lan Châu nghe nhiều tới phát ngán, ả thở dài rầu rĩ, nghĩ bụng không biết rốt cục chủ nhân dạo này đang bị cái gì mà cứ bị cái suy nghĩ lo sợ đeo bám mãi không buông, thực tình ả không biết nên làm gì để khuyên nàng ta nữa.

"Lan Châu à, có phải ta sai rồi không?" Chung phi run bần bật hỏi.

"Sao cơ?" Câu hỏi của chủ nhân làm Lan Châu ngơ ngác.

Chung phi vò vò mái tóc rối bù, thần sắc xanh xao nhợt nhạt, chính tay nàng đã tự mình phá hủy đi hình tượng quý phi quyền lực sang trọng mà người người ngưỡng mộ...

"Mọi việc ta làm đều sai cả rồi... ngươi nói có phải không?"

"Nhưng mà cái gì sai cơ?" Lan Châu khó hiểu nhăn mặt.

"Ngô gia..." Chung phi mấp máy môi, thơ thẩn tựa một đứa trẻ:

"Ngô Huệ vừa chết thì trong kinh lập tức có tin đồn về Ngô gia ngày xưa, ai cũng tiếc nuối về Ngô đại nhân cả, họ bảo ông ta là trọng thần trung quân ái quốc, vì tiên hoàng hy sinh bao năm, cuối cùng lại vì tội phản quốc mà mang danh tội nhân thiên cổ, cả nhà bị xử chết..."

Nói đến đây, Chung phi ngẩng gương mặt đờ đẫn vô hồn lên, nàng cất lên tiếng nói khều khào:

"Ngươi nghĩ có phải họ thật sự là bị oan, có phải do cha ta vu khống họ không?"

"Chủ nhân!!!" Lan Châu muốn hét lên, ả túm vai nữ nhân có suy nghĩ điên rồ kia lay nhẹ: "Người nghĩ bậy bạ gì thế? Sao lại cho rằng lão gia..."

"Không phải đâu..." Chung phi hô lớn giọng át tiếng Lan Châu, nghiêm túc đáp ngược lại:

"Dù khi đó ta còn nhỏ chưa hiểu sự đời nhưng không có nghĩa là ta không nhận ra điều bất thường, cha có bất hòa với Ngô gia là chuyện ta đã biết từ lâu, không bao giờ ta có thể quên được cứ mỗi lần dạo chơi ngang thư phòng là lại thấp thoáng nghe thấy được những lời mắng chửi mà ông ấy ngắm tới những người của nhà họ Ngô, nói rằng vì họ mà cha chịu thiệt ở Nội Các..."

Nàng hạ thấp mặt, mảng tối che khuất đi hai mắt đỏ hoe:

"Lão ta đê tiện, gian xảo ra sao, ta là con gái của lão nên tự hiểu rất rõ, nếu thật sự là lão đổ tội cho nhà họ Ngô thì đó cũng không phải chuyện đáng để ngạc nhiên cả, dù Chung gia ta chưa tới mức phản quốc, nhưng không có nghĩa là lão không có mưu đồ bất chính đằng sau thánh thượng..."

Dẫu sớm biết quan hệ cha con hai người họ bấy lâu nay luôn bất đồng nhưng Lan Châu cũng không ngờ chủ nhân lại nghi kỵ chính cha ruột như thế...

"Mấy năm trước, lúc mà ta biết được thân phận hậu nhân phản thần của Ngô Huệ, lúc ta kể lại mọi chuyện thì lão đắc chí ra mặt, còn căn dặn ta nhất định phải tận dụng triệt để cơ hội này để kiểm soát nàng ta, nghi ngờ của ta từ đó mới nổi lên..."

Nắm lấy tay ả thị tỳ thân tín, Chung phi m thấy đầu óc mình rối bời, không biết phải tin tưởng ai ngoài Lan Châu nữa:

"Ngươi nói xem, nếu Chung gia thật sự là thủ phạm vu khống Ngô tộc, hại họ bị chu di toàn tộc, đến cả tàn dư cuối cùng là mẹ con Ngô Huệ cũng bị chúng ta hành hạ tới không còn mạng để sống, dù ả biến thành quỷ quay về tìm ta cũng là chuyện dễ hiểu phải không?"

Lan Châu thấy quá nản lòng rồi, đến lúc này ả không biết mình nói thế nào để chủ nhân bình tĩnh lại, lại dùng tay lay lay nàng ta, cố gắng trấn an nàng:

"Tội trạng của Ngô gia ngày xưa là lần lượt năm, sáu vị đại thần cùng chỉ tội, còn cả Tào Thượng Cung đưa ra bằng chứng rành rành, sao người có thể cho rằng lão gia vu khống chúng chứ? Còn mẹ con Ngô thị, đúng là người có lợi dụng họ, nhưng xử chết Điền thị là nô tỳ, Ngô thị mấy lần sảy thai cũng không liên quan tới người, huống hồ ả đi đến bước đường hôm nay làm chuyện ác, có tư cách gì để trách ai? Người vốn cương liệt mạnh mẽ, thật sự dễ dàng bị một vài tin đồn ma quái nhảm nhí với mấy cơn ác mộng làm cho hoảng sợ sao?"

Chung phi nhắm nghiền mắt, hít sâu kiềm nén trận vũ bão trong lòng, lắc đầu: "Ta không phải sợ bị hồn ma quấy nhiễu, mà là sự thổ thẹn đã dày vò ta ngày qua ngày, đêm qua đêm, gậm nhấm hết dũng khí trong lòng ta rồi..."

Lau đi thứ nước ẫm ướt ở bên mắt, Chung phi giữ mình bình ổn trở lại, nàng nhìn Lan Châu, nghiêm túc dặn dò:

"Ngươi chuẩn bị một vài thứ cho ta đi..."

__________

Nhân lúc trời còn âm u chưa mưa, Thiện Lâm phải tranh thủ đi ra vườn hoa dạo qua dạo lại mấy vòng.

Vết thương tuy dần bình phục, nhưng tàn dư vẫn còn, cứ mỗi vào dịp trái gió trở trời thế này là nàng lại khổ sở muốn chết, cứ một chút hàn khí thổi qua vết thương thôi cũng làm nàng tê dại đau ê hết cả người.

Ở yên trong nhà mãi thì không tốt cho chân, mà ra ngoài thì đau buốt hành hạ, đây là khoảng thời gian cực hình, Thiện Lâm chỉ biết ngày ngày khấn vái trời phật cho mọi thứ mau chóng kết thúc thôi.

Chắc là do thời tiết ảm đạm nên con người cũng ảm đạm theo, Hải Nghi gần đây thờ ơ ít nói chuyện xa lánh thôi đi, đến cả Mộc Lan cũng thế, nghe đâu nó mới vừa nhận được thư từ nhà mẹ gửi lên, lý ra phải là chuyện vui mới phải, ai ngờ đọc xong lại ủ dột không muốn gặp ai nữa.

Nghe kể lại từ cung nhân, Thiện Lâm biết được mẹ của Mộc Lan là người có tính khí không được tốt cho lắm, đợt trước có lần được vào cung thăm nom, thay vì hỏi han con mình ở trong cung sống có tốt không thì lại buông ra nhiều câu trách mắng cay nghiệt làm Mộc Lan yểu xìu suốt mấy ngày liên tiếp.

Thư nhà kia nói không chừng chẳng có lời lẽ tốt đẹp hết...

Còn về Hải Nghi, Thiện Lâm không biết dạo gần đây chị ta bị làm sao, giống như muốn tránh mặt nàng với Mộc Lan luôn vậy, gần cả tháng qua gặp mặt không tới mấy lần, cứ mỗi khi Thiện Lâm tới thăm nàng ta đều nhờ tỳ nữ chuyển lời nói là mình không khoẻ, sợ lây bệnh nên không muốn tiếp.

Ngẫm tới ngẫm lui, hai người thân thiết bây giờ tính khí đều thất thường giống nhau, đóng cửa trong nhà chẳng chịu gặp ai, nghĩ mà không khỏi thấy sầu não...

Mấy ngày buồn chán này may mà có Ninh Tiệp dư thường xuyên ghé qua, nếu không với cái người có tính khí hoạt náo như, sở là Thiện Lâm sẽ chán tới chết mất...

Thân phận Thiện Lâm chỉ là cái Lương Viện bát phẩm, cung nhân theo hầu không quá nhiều, bây giờ mỗi người một việc nên cả sân viện trở nên rất trống trải, không có mấy bóng người qua lại.

An Ly với Tiểu Đặng Tử vừa đi Nội Vụ cục lấy đồ dùng sinh hoạt cho mùa hạ, Tiểu Dinh Tử bận rộn săn sóc cho mớ hoa Hải Đường mọc ở sân sau, cái tên này ngày ngày chăm bón tưới cây nên bây giờ đã xem mấy cái cây kia như người nhà rồi, dạo này mưa nhiều làm hoa bị úa đi khiến làm cho hắn nghẹn đến suýt phát khóc, làm Thiện Lâm nhịn không nổi phải bật cười vì tính khí kỳ lạ của hắn.

Bên cạnh Thiện Lâm hiện giờ chỉ có thị nữ Liên Chi mười ba tuổi, nhỏ tuổi nhất và cũng là người mới nhất đến hầu ở đây, nó khá hiếu động, làm việc coi như lanh lợi, gương mặt tròn xoe khả ái, là người Nội Vụ cục gửi tới cùng đợt với tên cẩu nô Tiểu Ân Tử.

Đó là lý do Thiện Lâm vẫn còn có chút bài xích nó dù Liên Chi luôn hết sức hết lòng, còn tỏ ra không một dính líu tới Tiểu Ân Tử, nhưng một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây lạc, Thiện Lâm chỉ chọn những người ở bên cạnh mình sẵn như Liên Nhu và An Ly hầu cận mình thôi, bất đắc dĩ lắm mới phải nhờ tới Liên Chi.

Thậm chí cho tới lúc này đây được nó dìu đi mà Thiện Lâm vẫn không ngừng suy nghĩ đề phòng, lo ngại biết đâu nó sẽ giở trò gì đó phía sau mình hay không.

"Liên Nhu đâu rồi nhỉ?" Sáng giờ không thấy Liên Nhu đâu cả, Thiện Lâm sốt ruột quay tới quay lui hỏi.

"Cô ấy bảo hôm nay không khoẻ nên nhờ nô tỳ hầu chủ nhân thay mình..."

"Ồ..."

Thiện Lâm nhớ Liên Nhu là đứa khoẻ mạnh, không mấy khi thấy nó đổ bệnh gì cả, bây giờ đột nhiên nói không khoẻ nên Thiện Lâm có chút lo lắng, nàng lập tức bảo Liên Chi dìu mình đi xem nó thử.

Từng là cung nữ, Thiện Lâm hiểu rõ nơi ở của cung tỳ sẽ thế nào, may mắn hầu hạ cho các chủ nhân cao quý thì sẽ được ở phòng đẹp, cùng lắm là hai người ở chung một, nếu được trọng dụng sẽ còn được ban cho cả phòng riêng.

Nhưng còn các nô tỳ hạng thấp ở Hoán Y cục hay cung viện của phi tần thất sủng như nàng, có được một cái phòng chật chội bẩn thỉu hai ba người ở chung đã là may phước lắm rồi.

Ví dụ điển hình nhất là Bách Hợp điện này, nơi ở của cung nhân hình như từng là phòng bếp, vậy nên khắp phòng đầy nhọ than không thể chùi ra được, lại nằm ở phía ánh nắng gắt nhất, mùa hè này là lúc nóng kinh khủng nhất, mùa mưa tới thì dột, may mà Thiện Lâm lanh trí, bỏ ra một ít tiền xin một vài tấm gỗ ở Nội Vụ cục về để đóng đinh che chắn lại, nếu không chắc những

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net