1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

•Ngoại ô California•
Căn nhà nhỏ ở số đường 20 Wisney chỉ vừa được giao bán. Một căn biệt thự rộng, đẹp với nhiều tầng lớp kiến trúc phong phú. Ánh đèn đơn giản lập loè ở ô cửa sổ của phòng khách, nhìn thoáng qua có vẻ đơn giản. Nhưng không, căn nhà nhỏ ở ngoại ô này, lại chính là nơi tập hợp nhiều vụ án mạng xảy ra gần đây nhất. Như cách nó đã làm với ông bà Robinson già, chết cách đây 4 tiếng trước.
- Kristin, cậu đã tìm được gì chưa?
- Vâng, nếu nói về que tăm tôi thấy cách đây chuẩn 3 tiếng trước thì...như anh thấy đấy, tôi vẫn đang điều tra.
Một cậu trai trẻ với dáng người dong dỏng, khuôn mặt nổi bật với đôi mắt sáng chán nản nói với anh cảnh sát đang khoanh tay đứng ở trước cửa hiên.
Cảnh sát trưởng Robin chỉ cười gượng, lại tiến về phía cậu không mong muốn. Khuôn mặt ưa nhìn của anh nhăn nhúm, cố tạo ra một nụ cười nhất định.
- Vậy...tôi nghĩ chúng ta nên—
- Không! Thưa cảnh sát trưởng Robin! Tôi sẽ không bỏ cuộc mà ra về bằng tay không đâu!! Anh cũng biết rằng tôi rất hứng thú với vụ án này, đúng chứ? Nơi này đã xảy ra 105 vụ giết người chưa đầy 3 ngày khi chủ nhân mua lại căn nhà...Và điều khiến tôi bực mình nhất, chính là sẽ chẳng bao giờ có một chút manh mối nào!! Vậy nên lần này anh thử nghĩ xem tôi có thể bỏ cuộc không?!
- Nhưng Kristin, cậu đã bỏ ngủ 3 ngày nay rồi, bây giờ cũng là 12 giờ đêm rồi, tôi chỉ nghĩ chút ít cậu cũng nên ngủ...

- Vâng, tôi xin ghi nhận sự quan tâm của anh, thưa cảnh sát trưởng! Nhưng tôi chỉ cần một chút thời gian nữa thôi...Nếu anh không phiền, tôi có thể nhờ một việc chứ?
Anh chàng cảnh sát trưởng gật đầu, sóng mũi cao thẳng do tiết trời oi bức dính một chút mồ hôi. Đối với gương mặt của Kristin lại khiến cho anh cảm giác rùng mình. Chỉ liếc mắt lại về chiếc bàn ngăn nắp không một chút chuyển biến gây ra.
Kristin mím môi, tay lại lục lọi chiếc tủ chứa hàng tá chiếc tẩu thuốc cũ của ông Robinson, nhìn rất xa sỉ. Từng tẩu thuốc sạch bóng được cậu nhấc lên xem xét, rồi lại đặt vào chỗ cũ.
- Nếu anh không phiền, tôi hiện tại rất cần một điếu thuốc lá.
- Tôi sẽ đi mua cho cậu, như mong muốn!
- Vâng, anh cũng biết hãng thuốc tôi thích rồi đúng chứ?
- Tôi vẫn luôn nhớ rất rõ, thưa thám tử Jonathan kính mến.
- Anh không cần nói như vậy đâu, thưa cảnh sát trưởng Robin, điều đấy làm tôi không thoải mái chút nào.
Cảnh sát trưởng chỉ cười cho qua, tay anh với lấy chiếc mũ có hình ngôi sao sáng chói, đội lên đầu với tất cả sự hãnh diện.
- Vậy tôi đi đây, Kristin.
Kristin im lặng tiếp tục công việc. Tiếng cửa đóng lại trả lại sự yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí chỉ cần một tiếng cọt kẹt cũng khiến vang vọng cả căn phòng lên. Cậu đứng dậy, phủi lấy bộ đồ đen bó sát. Tiến lại về phía kệ tủ đầy những thứ sách tiếng nước ngoài khó đọc, cậu giật mình lặng người đi. Chỉ một khắc, cả thân ngừoi đổ ập xuống, dựa vào thân hình của một người đàn ông phía sau. Kristin chỉ còn ý thứa được anh ta đang cười, với một khuôn mặt sáng ngời đến khó chịu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam