Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng người này, tuy rằng tính tình không tốt, nhưng đầu óc vẫn dùng được, cùng lớn lên với Nguỵ Vô Tiện, nên rất hiểu hắn, vừa rời hỏi Thử Kiếm đường liền gom đại mấy thứ rồi chạy đi.

Lúc Nguỵ Vô Tiện còn đang đi vòng quanh Liên Hoa Ổ mấy lượt để tìm kiếm hắn, thì Giang Trừng sớm đã tới nơi nào rồi.

Nguỵ Vô Tiện tức muốn chết, thiếu điều muốn lật cả Liên Hoa Ổ lên để tìm, nhưng Lam Vong Cơ vẫn luôn đi theo phía sau hắn, cũng không quấy rầy hắn, chỉ là đi đâu cũng đi cùng. Nguỵ Vô Tiện thấy chân y liền không đành lòng, một bên là chân của Lam Vong Cơ, một bên là đánh Giang Trừng, này còn phải so? Đành tạm tha cho Giang Trừng, dẫn Lam Vong Cơ về phòng.

Kêu Lam Vong Cơ ngồi xuống, Nguỵ Vô Tiện vừa rồi đã giải thích qua, Lam Vong Cơ tuy rằng không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng Nguỵ Vô Tiện luôn cảm thấy có thể nhìn ra điều gì đó khang khác từ đôi mắt nhạt màu đang rũ xuống của y, càng nghĩ càng cảm thấy tâm trạng nặng nề.

Hắn cũng không phải là người ngượng ngùng gì, hắn hỏi thẳng: "Lam Trạm, ta ... không có ... ngươi thất vọng phải không".

Lam Vong Cơ nói: "Một chút", ngừng một lát, lại nói: "Thở phào nhẹ nhõm nhiều hơn".

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện cũng thở phào nhẹ nhõm, sinh con gì đó, hiện giờ một chút hắn cũng không muốn nghĩ, hắn và Lam Vong Cơ chả hiểu sao tự nhiên thành ra thế này, ngay cả thành thân hắn còn không chấp nhận được, chứ đừng nói là sinh con (Vậy ai lúc trong động đòi sinh bảo bảo loạn cả lên hả???)

Hắn nói: "Lam Trạm! Chúng ta thật sự thành thân à?!"

Lam Vong Cơ nói: "Thật sự".

Cũng biết lập khế ước rồi thì không có cách nào khác, nếu không sau này kỳ mưa móc của hắn đều sẽ chịu không nổi nha. Nhưng hắn căn bản không biết tại sao lại lập khế ước, điều này tương đương với việc Lam Vong Cơ sẽ bị hắn quấn lấy, Lam Vong Cơ cũng có thể đồng ý sao?

Hay là Lam Vong Cơ ý gì khác với hắn, nhưng người này thấy thế nào cũng không giống mà, thật sự là nghĩ không ra, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm! Chúng ta vì sao lập khế ước vậy?"

Mỗi lần nói đến đề tài này, Lam Vong Cơ đều là lông mày nhíu lại, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, nói chuyện hiếm khi không trôi chảy, "Ngươi, ngươi đối với ngày hôm đó, hoàn toàn không nhớ rõ?"

"Vậy sao có thể chứ" Nguỵ Vô Tiện nói: "Cho dù không nhớ rõ chút gì ta vẫn có thể biết đó là ngươi nha". Nghĩ lại một chút tình hình hôm đó, mặt Nguỵ Vô Tiện lại bắt đầu nóng lên, "Nhưng, nhưng sau đó đúng thật là ký ức mơ hồ".

Kỳ thật còn không phải bởi vì Lam Vong Cơ, làm hắn đến mức hắn thật sự quá thoải mái, hiện giờ hắn nhớ lại, ngay cả bản thân mất trí nhớ vào lúc nào cũng đều nhớ không nổi, chỉ nhớ rõ cơn nồng nhiệt hiếm có của Lam Vong Cơ, cảm giác cùng y quấn quýt với nhau.

Trái tim lại không chịu nghe lời, cảnh cáo bản thân mau chóng đừng nghĩ nữa, hắn nói: "Như vậy chúng ta sẽ không thể tách ra". Nói là nói vậy, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng biết chỉ là bản thân hắn không thể nào rời khỏi Lam Vong Cơ, đối với Lam Vong Cơ mà nói, vẫn có thể đi tìm Khôn Trạch khác, hắn "chậc" một tiếng, lại nói: "Rốt cuộc tại sao lại trở thành như vậy".

Lam Vong Cơ rõ ràng là không vui, cho dù Nguỵ Vô Tiện đã quên việc lập khế ước, nhưng lúc ấy trong sơn động nói những lời này kia, rõ ràng ý tứ truyền đạt chính là thích. Hiện giờ Nguỵ Vô Tiện đã qua kỳ mưa móc, giống như người chẳng có chuyện gì, tất cả những tâm tình hân hoan phấn khởi này nọ trước đó của Lam Vong Cơ đều biến thành một mớ bòng bong, gần như là bực bội, Lam Vong Cơ nói: "Tự mình nghĩ".

Nói xong cũng không thèm để ý hắn, cầm sách của mình lên, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh thở phì phì! Sao có người như vậy chứ! Đã nói không nhớ rõ rồi mà! Còn biết nghĩ thế nào nữa.

Hai người kèn cựa nhau, không nói với nhau lời nào, nhưng phòng của Nguỵ Vô Tiện chỉ lớn bằng chừng này, nhìn lên nhìn xuống gì cũng gặp nhau rất lúng túng, hơn nữa mỗi lần hắn vừa nhúc nhích, nhìn đến Lam Vong Cơ, thì Lam Vong Cơ vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm. Đáng sợ hơn nữa là giường hắn hơi nhỏ, chật muốn chết, cố gắng thế nào cũng không chừa ra được một chút khoảng trống, mùi đàn hương kia cứ quanh quẩn bên người, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tiêu đời rồi, hắn rõ ràng rất tức giận, nhưng hoàn toàn không thể ra tay với Lam Vong Cơ được.

Khôn Trạch đã kết khế thực sự là đáng thất vọng! Nếu đối diện không phải là Lam Vong Cơ, mà là bất kỳ Càn Nguyên nào khác, hắn dứt khoát là sẽ cho một cước đá văng đi!

Hắn đề nghị cho Lam Vong Cơ đến phòng dành cho khách, nhưng bị y sư từ chối phũ phàng, bởi vì hiện giờ tin hương của hắn rất không ổn định, không thể tách rời khỏi Càn Nguyên của mình. Y sư còn cười nói: "Nguỵ công tử, các ngươi tốt nhất là dính sát vào nhau một chút, tin hương Càn Nguyên của ngươi, có thể giúp thân thể ngươi hồi phục".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đổi cho chúng ta cái phòng lớn hơn một chút đi, phòng ta quá nhỏ".

Y sư lại cười cười, "Nguỵ công tử, tình huống này của ngươi ở phòng càng nhỏ càng tốt, mới có thể cảm thụ được tin hương Càn Nguyên của ngươi chứ."

Nguỵ Vô Tiện quả thực hết nói nổi, nhưng đây là y sư tốt nhất Liên Hoa Ổ, là thân tín của Giang Phong Miên, lời nói rất có uy quyền, Nguỵ Vô Tiện ngay cả cơ hội phản đối cũng hoàn toàn không có, chỉ có thể chen chúc ở cùng Lam Vong Cơ.

Nguỵ Vô Tiện ủ rũ cụp đuôi ngồi bên kia, nhìn Lam Vong Cơ, chỉ là im lặng ngồi đọc sách thôi, y đưa tay, lật qua một tờ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là cảnh tượng đặc sắc.

Người này, thật đúng là tuyệt vời. Mà người tuyệt vời như vậy, lại là Càn Nguyên của Nguỵ Vô Tiện hắn.

Trong đầu lại nghĩ tới lời của Ngu Tử Diên nói, cảm thấy thật hiếm hoi, Ngu phu nhân cũng có lúc nói chuyện xuôi tai.

***

Nói tới gần đây Nguỵ Vô Tiện cảm thấy vị trí của mình ở Liên Hoa Ổ có chút khác biệt, Giang Phong Miên và Giang Yếm Ly lo lắng cho thân thể hắn, đương nhiên đối xử đặc biệt tốt hơn, nhưng ngay cả thái độ của Ngu phu nhân cũng biến đổi lớn, Nguỵ Vô Tiện thật không ngờ.

Ngu Tử Diên đối với Lam Vong Cơ, cũng phải thở dài khen đó thực sự là một thiếu niên tuyệt mỹ nghiêm túc đàng hoàng, nhân tài hàng đầu nha, nói: "Ánh mắt của Nguỵ Anh cũng thật là hay, lúc trước ta luôn muốn giúp Nguỵ Anh tìm một người tốt, bây giờ mới cảm thấy Giang Phong Miên ông nói không vội là đúng".

Sau khi cảm giác rằng Lam Vong Cơ té đập đầu, bây giờ Nguỵ Vô Tiện lại cảm thấy hẳn là Ngu Tử Diên cũng ngã va đầu vào đâu rồi, không chỉ không mắng hắn, trước mặt mọi người còn khen hắn?!!! Sợ tới mức đôi đũa trong tay rớt xuống. Lam Vong Cơ nhanh tay, chụp được cho hắn, bỏ lại vô chén, Ngu Tử Diên lại nói: "Nhưng Lam nhị công tử cũng không thể quá chậm chạp, việc này nếu không sớm định ra, ngươi cứ luôn cùng ăn cùng ở với Nguỵ Anh, sợ sẽ bị người ta đàm tiếu này nọ không? Cô Tô Lam thị cũng không thể bị người ta truyền ra kiểu lời đồn thế này chứ."

Đây rõ ràng là thúc giục hôn sự nha, Lam Vong Cơ ngược lại không hề có chút nào khó chịu, hành lễ, nói: "Huynh trưởng đang chuẩn bị".

Ngu Tử Diên vừa nghe thấy, nghĩ nếu may mắn thì mấy ngày nữa sẽ không còn nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ở trước mắt bà nhảy nhót nữa, tâm trạng rất tốt, tươi cười hẳn lên, giọng cũng hạ xuống không ít, "Ta đã nói mà, người Cô Tô Lam thị chính là hiểu lễ nghĩa, ánh mắt Nguỵ Anh lúc này thật tốt".

Nguỵ Vô Tiện căn bản không muốn nghe tiếp đề tài này, liền nói: "Sư tỷ, tỷ có nhìn thấy Giang Trừng không?"

Nghĩ cái tên Giang Trừng này đã biến mất mấy ngày, hắn nói bóng nói gió nhắc nhở một chút, Ngu phu nhân cũng nên quan tâm đến con trai của mình một chút đi chứ.

Giang Yếm Ly nói: "Ta không nhìn thấy hắn". Lại đi hỏi: "Cha, mẹ, hai người có nhìn thấy A Trừng không?"

Giang Phong Miên lắc đầu, Ngu Tử Diên nói: "Quản nó làm gì, đói bụng sẽ tự trở về thôi". Sau đó hoàn toàn không định nói sang chuyện khác, tiếp tục hỏi Lam Vong Cơ thêm vài câu hỏi, Lam Vong Cơ đều trả lời từng câu một.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng thầm lau nước mắt giùm Giang Trừng, huynh đệ này của hắn bị làm lơ thật thảm, hoàn toàn không có ai để ý. Sau đó nhìn thấy Ngu Tử Diên lịch sự hoà nhã? Nói chuyện với Lam Vong Cơ nhiều hơn nữa? Trò chuyện càng vui vẻ? Thế này Nguỵ Vô Tiện không chỉ hoài nghi hai người đều bị té va vào đầu, mà còn hoài nghi hai người này hẳn là té cùng một chỗ!

Bất quá hắn vẫn rất là đồng ý với lời nói của Ngu Tử Diên, đối tượng lập khế ước là Lam Vong Cơ, ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện hắn thật là tốt. Nếu như hắn không thể trốn khỏi số mệnh của Khôn Trạch, chắc chắn phải ở cùng với một Càn Nguyên, như vậy người đó là Lam Vong Cơ, vẫn khiến tâm trạng của hắn thoải mái hơn nhiều.

Ít nhất là nhìn đẹp trai.

Hắn nhìn đến xuất thần, giọng nói trầm thấp hấp dẫn truyền đến, "Nguỵ Anh, có việc gì sao?"

Dường như đã rất lâu rồi Lam Vong Cơ không nói chuyện, Nguỵ Vô Tiện hơi có chút bối rối, "Vì sao hỏi như vậy?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi loé lên, nói: "Ngươi luôn ... tưởng là ngươi không thoải mái".

Y và Nguỵ Vô Tiện vẫn đang chiến tranh lạnh, tính tình hai người đều bướng, không nói với nhau lời nào, vừa nhìn thấy là dời mắt đi, đã mấy ngày rồi, nhưng hiện giờ Nguỵ Vô Tiện nhìn y chằm chằm như vậy, ánh mắt thẳng băng, Lam Vong Cơ còn tưởng kỳ mưa móc của hắn lại bị rối loạn nữa rồi chứ.

Nguỵ Vô Tiện cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Lam Vong Cơ, mặt lại ửng đỏ lên, "Ngươi, ngươi nghĩ cái gì vậy! Ta rất khoẻ mạnh!"

Dù sao bọn hắn cũng là Càn Nguyên và Khôn Trạch đã kết khế, nhắc tới kỳ mưa móc, vậy thì rõ ràng chỉ nói tới một chuyện. Lỗ tai Lam Vong Cơ theo đó cũng hồng lên, vội vàng giải thích: "Là, là lo lắng cho ngươi nên mới hỏi".

Cũng không có những suy nghĩ thất loạn bát tao gì đó, chỉ là lo lắng cho hắn mà thôi. Bất quá cũng đúng, từ lúc Lam Vong Cơ đến mấy hôm trước cho tới nay, cũng không hề làm gì Nguỵ Vô Tiện, nếu Lam Vong Cơ có tâm tư khác, chỉ cần đưa thiếu một viên thuốc cho Nguỵ Vô Tiện, thì Nguỵ Vô Tiện lại chẳng bò lên người y. Khôn Trạch đã kết khế, căn bản hoàn toàn không thể chống lại tin hương của Càn Nguyên của mình, căn bản không giữ được ý thức của bản thân.

Ngay cả bản thân cũng không nhận biết, đó là một việc đáng sợ thật sự, nhưng khi kỳ mưa móc qua đi, chính mình lại biết mình đã nói những gì trong kỳ mưa móc, mới càng khiến Nguỵ Vô Tiện khó chịu hơn. Giống như hiện giờ hắn cũng nhớ rõ, hắn đã không biết xấu hổ bò lên người Lam Vong Cơ, nói phải sinh con cho Lam Vong Cơ, nếu ở tình huống bình thường, có chết hắn cũng không thể nói ra, nhưng mà dục vọng trong kỳ mưa móc, đốt cháy lý trí của hắn, có thể dễ dàng chi phối con người Nguỵ Vô Tiện hắn.

Hắn cúi đầu, rũ mắt, Lam Vong Cơ cảm thấy hắn bỗng nhiên im lặng không ổn lắm, lại gọi hắn, "Nguỵ Anh?"

Nguỵ Vô Tiện mới dựa người ra sau, ngẩng đầu lên, thở dài, "Ta chỉ là cảm thán, ngay cả người như Lam nhị công tử đây, cũng biết cách ứng xử nhân tình thế thái". Một hồi sau, lại nói: "Lúc đầu ta không thể tưởng tượng ra, hình ảnh ngươi và Ngu phu nhân cùng ngồi nói chuyện phiếm".

Hắn cho rằng người như Lam Vong Cơ, đối với mọi việc đều thản nhiên, không biết uyển chuyển, cũng sẽ không đón ý nói hùa, sẽ không thể thay đổi, cho nên có chút cảm thán mà thôi.

Lam Vong Cơ cũng không phản bác, chỉ nhàn nhạt nói: "Làm như vậy, chỉ cần ta ở đây, trước khi ngươi rời đi bà ấy sẽ không làm gì".

Lam Vong Cơ nói rất ngắn gọn, nhưng Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn hiểu được ý của y, Ngu Tử Diên đối với Nguỵ Vô Tiện thật sự không thể gọi là tốt, lời đồn đãi này chỉ sợ Lam Vong Cơ đã nghe thấy từ lâu. Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, không nói gì, vốn muốn nói cảm ơn, nhưng kẹt ở cổ họng làm sao cũng không nói ra lời được.

Lam Vong Cơ là một người không uyển chuyển, nhưng người như vậy lại sẵn lòng thay đổi vì Nguỵ Vô Tiện, hắn chỉ nghĩ, mình có tài đức gì chứ. Nhưng trong lòng luôn cảm thấy ấm áp, Nguỵ Vô Tiện bật cười, "Ngươi vẫn là nên suy nghĩ xem làm thế nào để thúc phụ ngươi ôn hoà một chút đi, ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giận bay râu của ông ấy".

Giọng nói Lam Vong Cơ vẫn rất bình thản, nói: "Thúc phụ đối xử bình đẳng".

"Lam lão tiên sinh thiết diện vô tư, lúc trừng phạt đúng thật là đối xử bình đẳng". Lại nghĩ tới hai năm trước đây, những ngày tháng hắn đùa giỡn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngày đầu tiên gặp gỡ Lam Vong Cơ, ngày đầu tiên nghĩ cách trêu chọc y. Trước kia Lam Vong Cơ luôn nổi giận, luôn muốn cách hắn thật xa, hắn vẫn mặt dạn mày dày xán lại chọc người ta, nhưng bất kể thái độ Lam Vong Cơ kém như thế nào, nói ra cái gì, hắn cũng hoàn toàn không biết nổi giận là cái chi, nhìn thấy tiểu cũ kỷ biến thành cái dạng khác, là trong lòng hắn vui vẻ.

Nghĩ như vậy, thái độ bây giờ của Lam Vong Cơ tốt hơn rất nhiều, nếu là trước đây thì hắn đã cười trộm rồi, hiện tại chính mình thế mà còn không biết đủ, bỗng nhiên Nguỵ Vô Tiện không hiểu mấy hôm trước mình tức giận cái gì.

Lam Vong Cơ bị bắt buộc phải ở cạnh hắn, còn không thể không nghe theo hắn, chăm sóc hắn, chuyện tốt như vậy, không phải là nên thoải mái hưởng thụ hay sao? Đâu ra thời gian mà tức giận. Ngẫm nghĩ hắn phải bật cười ra tiếng.

Không biết vì sao hắn cười, nhưng cảm giác tâm trạng Nguỵ Vô Tiện không tệ, hiếm khi có bầu không khí tốt, Lam Vong Cơ túm lấy cơ hội, muốn dỗ cho hắn vui vẻ, mới hỏi: "Nguỵ Anh, có muốn tỉ thí không?"

Ngay lập tức Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ thật sự khờ ghê, khó lắm mới có cơ hội hoà hợp, thế mà người này lại đề nghị hắn đi đánh nhau một trận? Đây là lời mà Càn Nguyên nói với Khôn Trạch nhà mình hay sao?

Nguỵ Vô Tiện lười biếng nói: "Không thi không thi không thi". Nhưng cũng không chịu thua, lại nói: "Chân của ngươi còn chưa lành hẳn đâu, nếu ta thắng ngươi thì cũng không vẻ vang gì".

Lam Vong Cơ người này luôn cậy mạnh, đến đây mấy ngày như vậy, mà không hề rên một tiếng về vết thương của mình, cảm thấy lo lắng, hắn nói: "Lam Trạm, ngươi có muốn gọi y sư đến xem không?"

Kỳ thật cũng gần lành rồi, y đi lại thật ra không khác biệt gì nữa, cũng không biết là Nguỵ Vô Tiện nhìn ra thế nào, Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, ngươi đừng gạt ta, tương lai ta không muốn đối mặt với một người què đâu".

Lời này nói ra, dường như Nguỵ Vô Tiện đã không còn phản đối nữa, lông mi Lam Vong Cơ rung lên, "Nguỵ Anh ..."

Nguỵ Vô Tiện cười cười, "Ta đây, ta đây".

Đang muốn bù lại thời gian lãng phí do mấy hôm trước giận dỗi, nói mấy lời tâm tình giữa hai người, thì bên ngoài có người tới, điên cuồng gõ cửa phòng Nguỵ Vô Tiện, "Đại sư huynh!!! Đại sư huynh!!!"

Vừa nghe là biết mấy tên sư đệ ngu ngốc của Nguỵ Vô Tiện, dám tới quấy rầy vào thời khắc mấu chốt, Nguỵ Vô Tiện tức giận nói: "Làm gì vậy!"

Liền nghe thấy bên ngoài vội vã nói: "Đại sư huynh! Không xong rồi! Nhị sư huynh đã bị yêu quái bắt đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net