Chương 9 (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguỵ Vô Tiện rút kiếm khỏi vỏ, yêu quái kia thật không ngờ tới, thế mà còn có Khôn Trạch biết dùng kiếm, nhưng nghĩ rằng cũng chỉ là một Khôn Trạch mà thôi, không để ý lắm, nghiêng người tránh, vệt sáng màu đỏ hiện lên trước mắt, tốc độ cực mau không kịp nhìn, ngước mắt lần nữa đã thấy Nguỵ Vô Tiện thu hồi kiếm cầm trong tay, hơn nữa không biết từ lúc nào đã đến trước người nó, một nhát kiếm bổ xuống từ chính diện.

Yêu quái mặt đỏ vội vàng lùi về sau hai bước, đường kiếm màu đỏ rơi xuống đất, lực đạo không nhỏ, đột ngột chém thành một đường rãnh. Yêu quái kia mới bắt đầu đem hắn để vào mắt, "Ngươi, thật sự là Khôn Trạch?"

Nguỵ Vô Tiện ngừng tay, Tuỳ Tiện trong tay múa một đường, đảo ngược tay chụp lại, chống nạnh cười nói: "Bảo đảm không giả".

Chỉ một chiêu vừa rồi liền biết thiếu niên Khôn Trạch trước mắt này không hề đơn giản, một Khôn Trạch có thể tuỳ tiện tạo ra một cái hố trên mặt đất, nó chưa từng thấy qua, nhưng những người trong tiên môn đang vây quanh bên ngoài đều đã gặp qua nha, cho dù chưa gặp qua cũng đã nghe qua à nha.

Khôn Trạch Nguỵ Vô Tiện bị Càn Nguyên cho vào sổ đen, ai mà không biết chứ, làm một Khôn Trạch không có Càn Nguyên nào dám mơ ước, Nguỵ Vô Tiện đã thất bại, nhưng làm một nam nhân được người ta sùng bái, Nguỵ Vô Tiện đã thành công, bên ngoài đều hò hét cổ vũ: "Nguỵ Vô Tiện đã rút kiếm ra khỏi vỏ rồi!!! Cố lên Nguỵ Vô Tiện!!!!!!"

Muốn bọn họ cưới Nguỵ Vô Tiện thì bọn họ không cần, nhưng muốn bọn họ xem Nguỵ Vô Tiện trừ yêu quái, thì bọn họ vẫn rất có hứng thú. Dù sao Nguỵ Vô Tiện đồng trang lứa với bọn họ, cũng là một nhân vật có ảnh hưởng, có thể thấy được phong thái này, vẫn là rất muốn xem.

Nguỵ Vô Tiện cũng không thèm nhìn bọn họ, phất phất tay, tỏ ý đã biết, nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, thế nào?"

Lam Trạm đứng thật là đoan chính, tay trái cầm vỏ kiếm, gật gật đầu. Nguỵ Vô Tiện nghịch ngợm nháy mắt với y, "Vậy, ta đi?"

Lam Vong Cơ lại lui về sau hai bước, chỉ nói: "Cẩn thận".

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, Lam Trạm, vẫn là ngươi hiểu ta". Cười lớn một tràng, Nguỵ Vô Tiện lại chạy trở về phía y, nhìn trái nhìn phải, kéo y đến bên một tảng đá lớn, đỡ hắn ngồi xuống, nói: "Vậy Lam Trạm người ở đây nghỉ ngơi cho tốt, bằng không đứng lâu chân đau, ta đi rất nhanh sẽ quay trở lại nha".

Cũng mặc kệ đây là tình huống như thế nào, tóm lại hai người này làm gì làm cũng phải tú ân ái mới chịu. Yêu quái kia cùng với đám người bên ngoài đều không nói nên lời như nhau, đây còn mới đánh được một nửa đó, có thể khẩn trương hơn một chút được không! Nhưng giữa hai người này chính là có một bầu không khí, như thể tự mang kết giới, khiến người khác đều ngại lên tiếng nhắc nhở, không nỡ phá vỡ mấy bong bóng màu hồng phấn kia, còn có vài người trẻ tuổi, thậm chí nhìn thấy đều xấu hổ cả lên.

Nhưng Giang Trừng bên kia nhịn không nổi, hét lớn: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi có thể khẩn trương hơn một chút được không!"

Trong lòng mọi người bội phục, quả nhiên vào thời điểm thế này, cũng chỉ có Giang công tử không quan tâm đến bầu không khí mới dám mở miệng, lại nghe thấy hắn nói: "Ngươi không thấy ta cũng rất cần ngồi xuống hay sao! Giúp ta tìm một tảng đá coi!"

Nguỵ Vô Tiện thuận miệng nói: "Nhiều tảng đá như vậy, ngươi không có chân hả, không biết đi à".

Trong lòng Giang Trừng gào to vậy Lam Vong Cơ là không có chân sao!!! Nhưng mà hắn mệt mỏi rồi, hắn trực tiếp ngồi luôn trên mặt đất, trợn trắng mắt nhìn.

... Kim Tử Hiên cũng nhịn không nổi nữa, ngồi dưới đất, nói: "Yêu quái đang ở kia, các ngươi nhìn nó đi được không!"

Thật sự, Kim Tử Hiên cảm thấy yêu quái kia quá đáng thương, bản thân yêu quái mặt đỏ cũng nhịn không nổi nữa, ở đối diện nói: "Các ngươi còn đánh nữa hay không!!! Muốn nói chuyện yêu đương! Về nhà rồi nói!"

Lời này Nguỵ Vô Tiện không đồng ý, hắn nói: "Ai nói chuyện yêu đương chứ, là do trên chân y có thương tích, không thể đứng lâu, ta đỡ y ngồi xuống một chút thì có sao, nếu sau này để lại di chứng gì, ngươi đền cho ta nha".

Tuy rằng trong thời điểm khẩn trương thế này mà nghĩ như vậy cũng không đúng, nhưng mọi người nghe thấy, thật sự rất muốn nhắc nhở: Nguỵ Vô Tiện, đây chính là nói chuyện yêu đương đó ...

"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ nói: "Ta không sao".

Y thật sự là sắp khoẻ hẳn rồi, không nghĩ rằng Nguỵ Vô Tiện quan tâm y như vậy, thấy có chút vui vẻ, nhưng cũng không muốn làm cho Nguỵ Vô Tiện lo lắng quá mức.

Nguỵ Vô Tiện nhếch môi, giọng điệu có chút oán trách, "Ngươi cứ luôn nói là không sao".

Rõ ràng cũng chưa nói cái gì, nhưng không hiểu sao khiến cho yêu quái kia khó chịu nha! Vốn lúc làm người không được yêu nên mới hậm hực chết đi hoá thành yêu quái, giờ lại còn để cho nó phải xem loại hình ảnh tình chàng ý thiếp thế này, chưa đánh nhau không biết thắng bại nhưng cũng sẽ mau chóng khiến nó tức chết mất thôi! Yêu quái mặt đỏ rống to một tiếng: "A a a a a! Ta thật không nên để cho Khôn Trạch đi vào!!! Ta phải lấy Càn Nguyên này! Ta muốn giết sạch những tên Khôn Trạch này!!"

Cảm thấy nó thật là ồn ào, Nguỵ Vô Tiện giơ thẳng kiếm, nói: "Nè, Khôn Trạch đắc tội gì với ngươi, nói cho cùng thì có quan hệ gì tới Khôn Trạch, ngươi cho dù là Trung Dung, là Càn Nguyên, cả đời vâng vâng dạ dạ không dám tiến tới, thì kết quả cuối cùng vẫn là giống nhau."

Rõ ràng là đêm tối, nhưng đôi mắt của Nguỵ Vô Tiện, ánh trăng lạc vào, vừa thông minh vừa chói loá. Nguỵ Vô Tiện bất kể xảy ra chuyện gì, gặp phải chuyện gì, bản thân ở chỗ nào, cũng đều sẽ tuyệt đối không khuất phục, đều có thể sống làm một người xuất sắc.

Chính là một Nguỵ Anh như thế đó, hắn vĩnh viễn đứng ở một nơi toả sáng, là nguồn sáng không bao giờ tắt trong lòng Lam Vong Cơ.

Vệt sáng màu đỏ trong tay lại nổi lên, mũi chân Nguỵ Vô Tiện điểm xuống đất, khéo léo nhảy đến trước người yêu quái mặt đỏ, kiếm phong sắc bén, nhắm thẳng đến cổ của nó. Yêu quái mặt đỏ vất vả né tránh, nghiêng người rời khỏi mấy bước, không ngờ tiểu tử Khôn Trạch này lại mạnh như vậy! Nguỵ Vô Tiện thân pháp nhanh nhẹn, rất nhanh lại tiếp tục, trở tay quét ngang một cái, lại là một đường kiếm cực nhanh nữa, yêu quái kia vốn chính là dựa vào sức mạnh để chiến thắng, nên cũng không tránh né, nhắm chuẩn thời cơ đá một cước về phía tay phải đang cầm kiếm của hắn.

Nguỵ Vô Tiện lập tức giơ thẳng kiếm che trước người, trực tiếp đỡ được một cước này, nhưng yêu quái kia rất mạnh, vẫn đá bay hắn ra xa một đoạn, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy cánh tay tê rần, nhưng không cho con yêu quái chưa kịp hạ chân xuống đất một chút thời gian nào, từ xa điều khiển Tuỳ Tiện, bổ một kiếm xuống đầu, yêu quái mặt đỏ nhấc chân chạy trốn, Nguỵ Vô Tiện một tay chống xuống đất lộn nhào mấy vòng trong nháy mắt đến trước người nó, vừa lúc đón được thanh kiếm rơi từ trên không trung xuống, ngay sau đó lại tới một kiếm nữa.

Yêu quái mặt đỏ rất kinh ngạc, nói: "Tiểu tử, ngươi là Khôn Trạch mạnh nhất mà ta từng thấy".

Nguỵ Vô Tiện vung kiếm, hắn cười, "Ngươi cũng rất khá, không dựa vào khí vị, muốn bắt vài Càn Nguyên chắc cũng không thành vấn đề".

Yêu quái mặt đỏ cười ha hả, "Thế nào? Sợ hả? Vậy để tiểu tình lang của ngươi lại, ta thả ngươi ra ngoài".

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên biến đổi, kiếm phong sắc bén vẽ ra vài đường quỹ đạo, vệt kiếm màu đỏ toả sáng rực rỡ trên bầu trời đêm, quả thực hấp dẫn mọi ánh mắt – đều đang khẩn trương - của tất cả mọi người, là yêu quái đánh bại Nguỵ Vô Tiện chiếm lấy Lam Vong Cơ, hay là Nguỵ Vô Tiện đánh bại yêu quái bảo vệ chồng thành công đây!

Mặc dù hướng đi đã rất sai, ở đó rõ ràng còn có hai người nằm bẹp trên mặt đất, nhưng bất kể là người Kim gia hay người nhà khác, còn có kẻ nào để ý đến bọn họ đâu cơ chứ! Chuyện bát quái của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, không thơm hơn sao!

Thế tấn công mãnh liệt khiến yêu quái mặt đỏ trở tay không kịp, không ngờ Nguỵ Vô Tiện chẳng những linh hoạt, mà lực đạo thực ra cũng không kém, có thể mạnh hơn rất nhiều Càn Nguyên mà nó từng đối phó cho tới giờ phút này, là một đối thủ rất khó chơi! Nó không ngừng lùi về sau, thế nhưng Nguỵ Vô Tiện lại mở miệng nói: "Thế nào? Không được à? Ta đây cho ngươi một cơ hội, gả cho tên mặc áo màu vàng kia đi, tuyệt đối sẽ không làm phiền ngươi nữa!"

Yêu quái mặt đỏ thế mà thật sự quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Ta có thể lấy luôn người mặc áo tím được hay không, người và tiểu tình lang của ngươi đi!".

Đừng nói, Giang Trừng thật sự sợ là Nguỵ Vô Tiện sẽ gật đầu đồng ý ngay, hắn đã hoàn hoàn toàn toàn biết rồi, Nguỵ Vô Tiện đúng là chỉ tới cứu Lam Vong Cơ!!! Lời nói thẳng thắn của yêu quái kia khiến hắn buồn nôn, Giang Trừng nghĩ thôi xong rồi tiêu rồi, Giang Vãn Ngâm hắn, một kẻ đẹp trai như vậy, phải bị ép cưới một thứ như thế. Lại ngó đến Lam Vong Cơ ở đối diện, hắn xác định và khẳng định, từ sau khi Nguỵ Vô Tiện tới đây, ánh mắt của Lam Vong Cơ chừa từng rời khỏi người Nguỵ Vô Tiện, hắn càng cảm thấy buồn nôn hơn.

Mọi người đều nói vào thời điểm nguy hiểm nhất trong đời sẽ suy nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ nếu lần này mình sống sót, vậy thì trở về phải xem hôn lễ của hai người này, tương lai còn sẽ nhìn thấy con của hai người này, chỉ tưởng tượng hình ảnh thôi hắn lập tức: Ói!

Vì thế kêu to: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi muốn như vậy, không bằng cho ta một kiếm!"

Nguỵ Vô Tiện khoé miệng cong lên, đáp: "Vậy cũng đúng, đợi đó".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net