Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SỰ ĂN Ý CỦA ĐÔI TIỂU PHU PHU

Nghe kể rằng Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ chuồn đi, cũng không có mục đích, cứ ngẫu hứng tìm một con đường, dẫn Lam Vong Cơ đi lang thang, gặp tà tuý thì tiện tay tiêu diệt, không có thì cứ chơi vui vẻ. Ban đầu muốn bỏ trốn, cần phải che giấu một chút, nhưng ngoại hình của hai người này xuất chúng như vậy, đi bất cứ chỗ nào cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác, cộng thêm đây là cặp đôi đang được bàn tán nhiều nhất hiện nay, nên trên đường đi căn bản không có cách nào trốn được tai mắt của mọi người, tất cả những người gặp bọn hắn đều nhiệt tình tới nói lời chúc mừng.

Lam Vong Cơ thì bình tĩnh lạnh lùng, thông thường chỉ gật đầu là quá lắm rồi, phần còn lại đều do Nguỵ Vô Tiện mỉm cười ngại ngùng ứng phó, đa số tình huống, Nguỵ Vô Tiện chịu không nổi, dứt khoát kéo Lam Vong Cơ đi vào trong rừng sâu núi thẳm.

Đêm nay bọn hắn đến một ngôi miếu nhỏ đổ nát ở rất xa, nói là ngôi miếu nhỏ đổ nát, thật không cường điệu chút nào, tường vỡ gạch thủng, trong sân có một cây đại thụ lớn, cành khô lá khô rụng đầy đất, trên những cành cây già cỗi phủ đầy màng nhện, treo những mảnh vải đỏ rách rưới, đong đưa theo cơn gió lạnh.

Đây là là cây cầu duyên, nơi đây từng là miếu cầu duyên, nhưng có thể thấy rằng, đã rất lâu không có người nào đến chỗ này.

Hai người đi vào trong miếu, khắp nơi rách nát, vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn, vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện đều nhăn hết lại, nhanh chóng dọn sạch một khu vực nhỏ, Lam Vong Cơ ra ngoài tiện tay nhặt mấy cành cây khô mang vào, nhóm một đống lửa, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười ngồi xuống, "Lam Trạm, dơ bẩn quá, chỉ dọn sạch được một khoảnh này, chúng ta chen chúc một chút nha, ngày mai chúng ta sẽ đi vào bên trong thành".

Lam Vong Cơ gật gật đầu, dừng một chút, nói: "Nguỵ Anh, ban đêm trời lạnh, xích qua đây một chút".

Thực ra ban đêm cũng không lạnh, Nguỵ Vô Tiện trẻ tuổi như vậy, lại là người tập võ, còn sợ chút gió đêm này hay sao. Nhưng gặp được Lam Vong Cơ, hắn liền sợ, mỉm cười dựa qua, lát sau, cảm thấy chưa đủ, móc lấy cánh tay Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, tay của ngươi thật là ấm".

Lam Vong Cơ để Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý chơi đùa bóp nắn cánh tay của y, không hề có một chút ý tứ phản đối nào, miết tới miết lui, rồi lại siết chặt lấy, mang tới sự ấm áp. Cứ thế ngươi chạm ta một cái, ta đụng ngươi một cái, chỉ là những đụng chạm rất bình thường, nhưng cả hai chơi rất là vui vẻ.

Tiếng cười sảng khoái của Nguỵ Vô Tiện vang lên, ánh trăng màu bạc xuyên qua mái nhà đổ nát rọi xuống, hai thiếu niên dựa vào nhau, nhàn nhạt toả ra hào quang hạnh phúc, thật là đẹp làm sao.

Nhưng chính vì đẹp như vậy, khiến cho một thứ nào đó trong ngôi miếu này, cực kỳ khó chịu.

Một trận cười chói tai vang lên, kêu bọn hắn, "Ha ha ha ha ha ha ha, những thiếu niên đáng yêu, tình cảm thật tốt nha".

"Ai?" Cả hai cùng quay đầu lại, Nguỵ Vô Tiện cảnh giác hỏi một tiếng, nhưng không thấy bóng dáng người nào, giọng nói đó lại nói, "Trong đây trong đây, nhìn phía trước".

Bọn hắn theo tiếng nói nhìn qua, mới nhìn thấy rõ ràng, trong bát hương cũ kỷ nứt mẻ, một đôi mắt sáng lên, bên trong có một thứ gì đó đang nói chuyện với bọn hắn.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi là ai?"

Giọng của thứ đó thật là chói tai, lại cười một tràng, nói: "Ta hả? Ta là vị thần được thờ trong ngôi miếu này". Nơi đây từng rất náo nhiệt, nhưng vì sự di dời của các thôn trấn trong vùng, trở nên hoang phế, rất ít người đi vào chỗ này, cảm thấy bản thân gần đây thật là may mắn, thứ đó nói: "Hoan nghênh các ngươi tới, miếu chia tay".

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Cái gì mà miếu chia tay, nhìn cây đại thụ bên ngoài kia, không phải trong đây nên là miếu cầu duyên hay sao?" Thế gian xưa nay chỉ có người tới cầu nhân duyên, làm gì có người đi cầu chia tay, ngôi miếu này thật kỳ lạ.

Thứ đó nói: "Thật ra cũng là miếu cầu duyên, họ đến nơi này của ta để bảo vệ nhân duyên, ta sẽ cho họ chơi một trò chơi, kiểm tra xem bọn họ có phải là thực sự thương yêu lẫn nhau không, nếu thuận lợi qua ải, thì sẽ nhận được lời chúc phúc của ta, nếu chơi thất bại, vậy thì chắc chắn sẽ chia tay". Thứ đó cảm thán một chút rồi tiếp tục nói: "Lòng người vốn khó lường, cũng rất nhiều người thất bại, vì vậy nơi này còn được gọi là, miếu chia tay".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhất định chia tay à, làm sao lại ác độc như thế, ngươi cũng có thể chia cắt những người đã kết khế sao?" Âm thanh chói tai vang lên, lại cười to, nghe thứ đó nói: "Ta là thần cơ mà, đương nhiên có thể làm được". Nhìn Nguỵ Vô Tiện dường như có chút trầm ngâm, thứ đó nói: "Hai vị, có muốn làm khảo nghiệm không?"

Nguỵ Vô Tiện có chút hứng thú, quay đầu hỏi: "Lam Trạm, thử một chút không?"

Lam Vong Cơ vẫn luôn nghe theo hắn, nhưng việc này cảm thấy quá mức tà môn, y không đồng ý ngay lập tức, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Kiểm tra một chút cũng tốt, xem xem chúng ta có thích hợp hay không".

Có lẽ tất cả người trong thiên hạ đều sẽ có sự cân nhắc này, càng thích, thì lại càng bất an, Lam Vong Cơ thế nhưng cũng gật đầu.

Thứ trong bát hương, hướng dẫn Nguỵ Vô Tiện đi lấy giấy, bút, mực tới, nói: "Các ngươi quay lưng vào nhau, không được nhìn nhau, ta sẽ đặt câu hỏi, các ngươi viết câu trả lời lên giấy, câu trả lời chính xác sẽ được thông qua".

Nguỵ Vô Tiện xoay người lại, "Cái gì chứ, đơn giản như vậy, Lam Trạm, lấy khí thế kiểm tra thử nha!"

Lam Vong Cơ gật đầu, "Ừm" một tiếng, cũng quay lưng lại.

Thứ kia chỉ nghĩ, hai đứa trẻ này nhỏ tuổi như vậy, chắc hẳn cũng chưa ổn định, vậy bắt đầu từ đơn giản đi, nó hỏi: "Sinh nhật của đối phương là?"

Hai người suy nghĩ một hồi, bắt đầu viết, thứ kia mở to mắt nhìn trộm, không nhìn không biết, vừa nhìn thấy, thì không nói nên lời, người mặc hắc y rồng bay phượng múa viết: KHÔNG BIẾT

Người mặc bạch y chữ viết nghiêm chỉnh, nó nhìn thấy: KHÔNG RÕ.

...

Thứ đó lại hỏi: "Đối phương cao bao nhiêu? Vòng eo bao nhiêu?"

Hỏi liên tiếp bảy tám câu, hai người đều trả lời giống nhau, thứ đó bắt đầu cảm thấy đau đầu, nghĩ một hồi, lại hỏi: "Tên cha mẹ của đối phương?"

"Lam Trạm" Nguỵ Vô Tiện nghĩ thật lâu, gọi một tiếng, nói: "Thanh Hành Quân không phải là tên ha ..."

Lam Vong Cơ nói: "Tàng Sắc Tán Nhân, cũng không phải là tên ..."

Vì vậy vẫn là một người không biết, một người không rõ.

Thứ đó đã ở trong ngôi miêu này hàng trăm năm, lấy việc chia cắt người khác làm niềm vui. Dẫn dụ mọi người cùng chơi trò chơi, từ dễ đến khó, rồi từ từ mê hoặc lòng người, khiến cho vô số đôi tiểu phu thê tiểu tình nhân chia tay ngay tại chỗ này, đây là lần đầu tiên nó gặp một đôi khó đối phó như vậy.

Hai người này, chắc chắn là phải chia tay, cần phải phá như thế nào đây!!!

Nó nghĩ không ra, Nguỵ Vô Tiện thấy nó không có động tĩnh gì, nói: "Hỏi xong rồi? Ta không trả lời được một câu nào, chúng ta có thích hợp không vậy ha ha ha ha ha".

.... Thật sự là không nói nên lời, hợp hay không hợp còn phải hỏi ư? Thứ đó nói: "Các ngươi thật sự là một cặp?"

Nguỵ Vô Tiện không thích nghe lời này, hắn nói: "Tại sao không thật, chúng ta còn kết khế rồi luôn, ngươi không ngửi được à".

Quả thật, hai người ở cùng nhau thì tin hương cũng không bị mất đi, hai luồng tin hương hoà chung với nhau, toả ra một mùi hương cực kỳ hài hoà, vừa nghe đã biết là kết khế rồi.

Thứ đó nói: "Vậy thì các ngươi đang nói dối, trò chơi này phải được chơi một cách nghiêm túc, chơi hết mình thì mới chuẩn được!"

Lam Vong Cơ hiếm khi mở miệng, nói: "Không nói dối, thật sự không biết".

Nó nhìn dáng vẻ chính nhân quân tử của tiểu tử mặc bạch y, lặng lẽ trầm tĩnh, cũng không giống một người biết nói dối, dù sao đi nữa, lời mà tiểu tử hoạt bát mặc hắc y nói lúc đầu chính là "Xem chúng ta có hợp hay không" thay vì là "Xem ngươi có yêu ta không", lấy kinh nghiệm phỏng đoán nhiều năm của nó ở đây, hai người này, tính cách khác biệt như vậy, hẳn là không phải tự nguyện.

Nó nói: "Các ngươi chắc là bị ép buộc ở cùng nhau". Nguỵ Vô Tiện xoay tròn tròng mắt, nói: "Cũng coi như là, hoàn cảnh ép buộc đi".

Thứ đó cười thầm trong bụng: Không hổ là ta! Nói: "Nếu không, các ngươi chia tay đi?"

Lập tức thấy ánh mắt lạnh lùng của người mặc bạch y, đôi mắt người mặc hắc y thì sáng lên, "Chúng ta đã kết khế, thật sự có thể tách ra sao?"

Thứ đó bật cười, "Ta là thần tiên mà, không biết có bao nhiêu cặp đôi kết khế đã chia tay dưới tay ta rồi".

Lam Vong Cơ lạnh giọng, nói: "Ngươi thử xem".

Thứ đó thầm cười to trong lòng: "Quả nhiên! Hai người này vốn là muốn chia tay!

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi có cách gì vậy?"

"Thật ra, không phải các ngươi cũng biết phương pháp sao?" Giọng nói chói tai đột nhiên vang to! Như chọc thủng màng nhĩ người ta, chấn động đến mức toàn bộ các thứ trong ngôi miếu đổ nát đều rung rinh cả lên!

Một khi Khôn Trạch và Càn Nguyên đã kết khế, sẽ không thể chia lìa cho đến khi chết. Thứ đó đi ra khỏi bát hương, cười lớn: "Ha ha ha ha ha ha ha ha! Trừ khi có một người chết!"

Một bóng đen từ từ lớn dần lên, xuất hiện trước mặt bọn hắn, nó nói: "Hai người các ngươi sao đây, ai chết? Ha ha ha ha ha ha ha ...."

Vẫn còn đang cười, đột nhiên hai lưỡi kiếm sắc bén chắn ngang trước mặt nó, trong bóng tối hai luồng ánh sáng xanh đỏ phát ra trên không trung, vô cùng sáng rực, trực tiếp bao vây thứ đó bên trong những đường kiếm.

Thứ đó hét lên một tiếng, lập tức bị Nguỵ Vô Tiện dùng lưới phược tiên trói lại, Nguỵ Vô Tiện cười, "Thì ra là một con tiểu hồ ly".

Ở trong lưới phược tiên thứ gì cũng sẽ trực tiếp hiện nguyên hình, trong lưới là một con hồ ly lông màu nâu, con hồ ly đó oan ức kêu lên một tiếng: "Ngươi mới là tiểu hồ ly, ta còn lớn hơn cha của ngươi!"

Nguỵ Vô Tiện cầm sợi dây ở đầu tấm lưới, trực tiếp vung lên xoay tròn mấy vòng, lúc ngừng lại con hồ ly đó mắt nổ đom đóm, sắp sửa ói ra tới nơi, Nguỵ Vô Tiện lên tiếng đe doạ, "Không được ói nha, Lam Trạm thích sạch sẽ, nếu ngươi làm bẩn chỗ này, ta sẽ trị ngươi".

Con hồ ly gào thét trong lòng: Chỗ này vốn đã bẩn sẵn rồi được không!!!

Nhưng không để cho nó kịp nói lời nào phản đối, kiếm Tị Trần đã loé lên, xuyên qua kẽ hở ở đầu túi lưới trên tay Nguỵ Vô Tiện, cuốn theo một luồng gió, trực tiếp ghim nó lên trên bức tường bên hông ngôi miếu đổ nát, sau đó Lam Vong Cơ mới lên tiếng, "Nguỵ Anh, lại đây, đến giờ ngủ rồi".

Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm chạy tới, "Lam Trạm, tức giận à? Ta cũng rất tức giận nha, cái trò này thế mà kêu chúng ta chia tay, ta là vì dẫn dụ nó ra ngoài, chứ không là ta chỉ việc xông lên cho một kiếm rồi." Hắn ngồi xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, dựa vào người y, lại nói: "Thứ này cũng không lợi hại gì, chỉ biết trốn trong bát hương được cung phụng như thần linh, chúng ta không thể đụng vào nó, chỉ có thể dẫn dụ nó chui ra".

Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Ta cũng thế".

Con hồ ly ở trên tường khóc không ra nước mắt, không biết chuyện gì xảy ra với hai người này, vốn tưởng rằng hoàn toàn không hiểu nhau, nhưng giữa bọn hắn căn bản không cần lời nói, thậm chí không cần phải nhìn nhau, đã có thể đạt đến sự ăn ý tuyệt đối.

"Hắc hắc" Nguỵ Vô Tiện cười, dụi vào đầu vai Lam Vong Cơ, "Biết là ngươi hiểu ta". Sau đó nhìn thấy trên mặt đất hai tờ giấy bọn hắn viết câu trả lời lúc nãy, nhặt lên, cười nói: "Chà chà, thế này chúng ta cũng đủ thảm, không trả lời đúng được câu nào, chúng ta cũng không quá hiểu biết lẫn nhau rồi".

Lam Vong Cơ thản nhiên nói: "Có liên quan gì".

Không hiểu cũng không sao, không ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của bọn hắn dành cho nhau, bọn hắn thích nhau, chẳng liên quan gì đến mấy thứ đó cả.

Nguỵ Vô Tiện vẫy vẫy hai mảnh giấy, cười nói: "Cũng phải, tuy rằng chúng ta không trả lời được câu nào, nhưng câu trả lời của chúng ta hoàn toàn giống nhau, không phải là rất hiếm thấy hay sao?" Sau đó nhích lại gần Lam Vong Cơ hơn, nói tiếp: "Vì vậy, chúng ta khẳng định là rất phù hợp đúng không!"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Ừm" một tiếng, thuận thế đưa tay ôm lấy, siết chặt người vào lòng, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nhìn người đẹp như trăng ở trước mắt, không kềm lòng được, nghiêng người qua hôn một ngụm.

Lông mi Lam Vong Cơ rung lên, hôn lại hắn, thật lâu sâu hai người mới tách ra, Nguỵ Vô Tiện liếm liếm khoé miệng, "Lam Trạm, ngươi có muốn quay về Cô Tô không vậy?"

Dù sao Lam Vong Cơ cũng là Lam nhị công tử của Cô Tô Lam thị, tóm lại không thể cùng hắn mãi lang thang bên ngoài được. Lam Vong Cơ chỉ nói: "Ngươi có muốn trở về hay không?"

Nguỵ Vô Tiện vòng tay ôm cổ y, nói: "Nếu về, thì ta có một cách". Hắn xoay người lại, ngồi lên đùi Lam Vong Cơ, nói: "Kỳ mưa móc của ta coi như cũng ổn rồi, cố gắng một chút, là có thể quay về".

Lam Vong Cơ khẽ thở dài, vuốt ve quanh eo hắn, nói: "Nguỵ Anh, ngươi còn quá nhỏ".

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, nói: "Không có hài tử, thúc phụ của ngươi không đồng ý thì làm sao".

Lam Vong Cơ nói: "Không cần như thế, cũng ..."

Thật ra chỉ cần nói chuyện đàng hoàng với Lam Khải Nhân, không mang thai thì không mang thai, Lam Khải Nhân cũng không làm gì bọn hắn, nhưng đối diện với nụ cười của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ hơi khựng lại một chút, Nguỵ Vô Tiện lại leo lên, thở ra hơi nóng vào mặt y, "Hay là, chúng ta thử xem".

Thử xem? Thử xem? Thử xem ...

Bị nụ cười của Nguỵ Vô Tiện, giọng nói của Nguỵ Vô Tiện chiếm cứ lấy cả thể xác và trái tim, Lam Vong Cơ đang định ôm lấy, thì cánh cửa của ngôi miếu nhỏ "kẽo kẹt" kêu to một tiếng, bị ai đó mở ra.

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nguỵ công tử, nếu không thì cùng Vong Cơ quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi từ từ thử đi ha".

Hai người hoảng hồn, nhìn qua, thì thấy Lam Hi Thần cười ôn hoà, vẫy vẫy tay với bọn hắn.

Rốt cuộc cả hai bị Lam Hi Thần túm cổ áo, lôi về Vân Thâm Bất Tri Xứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net