Cung Khuynh Phong Tình Lục - Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Khuynh Phong Tình Lục - Phiên Ngoại (Thượng)

Minh Giới,

Ám Hà cung

Một tiểu quỷ loắt choắt chạy vào, y phục chỉnh tề, vẻ mặt hớn hả, bộ dáng có phần hấp tấp. Hắn dẫu là quỷ, nhưng hôm nay được Diêm Vương gia đặc cách cho phép trang lốt người, thoáng trông từa tựa như thiếu niên mười lăm – mười sáu tuổi đương thì ham vui.

Lại nói, Ám Hà cung trang hoàng lộng lẫy, đèn hoa rực rỡ, nội thất tinh tươm, chính điện sáng sủa, những chiếc ghế bành chạm trổ long lân quy phụng, vân gỗ chìm nổi, nước sơn bóng loáng cũng được huy động đến từ sớm. Rốt cuộc, hôm nay Minh Giới diễn ra sự kiện đình đám gì mà đến tận Diêm Vương gia cũng đích thân ra mặt vậy?

Sai Nha Quỷ: Ha! Chào mừng chư vị đến với Minh Giới, tiểu sinh là sai nha quỷ, hầu cận của Diêm Vương gia, hôm nay may mắn được ngài giao phó trọng trách trở thành người tiên phong dẫn lối cho sự kiện quan trọng này, thật vinh hạnh ~! Chúng ta đang có mặt tại Ám Hà cung, hành cung lớn nhất ở Minh Giới, chuyên tổ chức những cuộc hội họp, đại lễ, như vậy, mọi người hẳn đã đoán được tầm vóc của hoạt động sắp tới rồi.

[Từ gian sau vọng ra chất giọng trầm trầm, uy nghi tột độ]:”Sai Nha Quỷ, ngươi bớt lời một chút! Mau đi vào vấn đề chính đi!!”.

Sai Nha Quỷ: Diêm Vương gia?! Tiểu nhân biết tội rồi, sẽ xong ngay thôi, đại vương bình tĩnh a… [Mặt biến sắc, run rẩy lau mồ hôi]. Vâng, thưa chư vị, đây là chương trình trực tiếp cuộc gặp gỡ, trao đổi và phỏng vấn những nhân vật quan trọng nhân dịp tiểu thuyết “Cung Khuynh Phong Tình Lục” của tác giả Từ Huyên chính thức hoàn. Xin trân trọng giới thiệu khách mời vinh dự của chúng ta ngày hôm nay: tiểu quận chúa Dung Vũ Ca, hoàng hậu Vệ Minh Khê cùng tác giả Từ Huyên – Huyên đại nhân lên chính điện.

[Một tràng trống chiêng rộn rã, linh đình, ba đại nhân vật cùng tiến bước trên thảm đỏ đi đến cạnh Sai Nha Quỷ].

Sai Nha Quỷ:Hân hạnh được tiếp đãi chư vị đại giá quang lâm!

Minh Khê: Hân hạnh!

Huyên: Xin chiếu cố!

Vũ Ca: Không cần khách khí! Hôm nay ta đặc biệt cao hứng, cho dù là đại lễ long trọng, cũng nên thoải mái một chút đi a!

[Ba cặp mắt tròn ngơ ngác hướng về “thiên hạ đệ nhất bá đạo tiểu quận chúa”. Dung Vũ Ca, cách ngươi chào kẻ khác cũng thật lạ nha!]

Vũ Ca: Sao thế? Các người như trông thấy quái vật vậy?!

Sai Nha Quỷ: Ơ… bẩm, không ạ. Tiểu thần hơi ngạc nhiên thôi. Chư vị, thỉnh an tọa.

Huyên: Long, lân, quy, phụng? Bốn chiếc ghế này rõ ràng được tinh ý sắp xếp! Tuyệt! Không hổ danh Minh Giới! Vũ Ca, Minh Khê, hai nàng một long một phụng, ngự trên long kỷ phụng kỷ không gì hợp hơn. Mời!

Minh Khê: Tác giả đại nhân, ngài quá lời rồi. Xin đừng khách khí, mời!

Vũ Ca:Huyên, bọn ta một long một phụng, sống chết có nhau, ta đến Minh Giới cũng phải ngồi cạnh nàng, ngươi chủ động lui bước như vậy là tốt!

[Nói rồi nắm tay Vệ Minh Khê, kéo nàng đến long phụng song kỷ, nhất tề an tọa]

Huyên: Ơ?!

Minh Khê: Tác giả đại nhân, thật xin lỗi, Vũ nhi xưa nay vô pháp vô thiên, là ta quản giáo không nghiêm, thất kính thất kính, mong ngài lượng thứ.

Huyên [nghĩ thầm]: Một kẻ không nhìn ta bằng nửa con mắt. Một người lại dịu dàng đáng yêu như vậy ~~! Ài, tại sao ta lại thỏa nguyện cho các người được ở bên nhau chứ, ta hận! Bất quá, “quản giáo không nghiêm”, Minh Khê của ta dụng từ hảo thâm thúy!

Sai Nha Quỷ [chạy đến nói nhỏ vào tai Huyên]: Đại nhân, chúng ta hiện tại đang truyền hình trực tiếp, biết bao khán giả đang chăm chú quan sát a, ngài thường ngày phong hoa tuyệt đại, hôm nay… nén lòng ẩn nhẫn nhượng bộ một chút vì đại cục đi vậy!

Huyên:?!!! [Mặt vẫn bình thản, thò chân nghiến lên mũi hài Sai Nha Quỷ, rít qua kẽ răng mà vẫn cố ra bộ cười hài lòng]: Ngươi hay lắm! Chốc nữa bổn đại nhân không khiến Diêm Vương gia hành quyết ngươi thì không làm người nữa!

Sai Nha Quỷ [cố quằn người chịu đau, nửa lạy lục, nửa van xin, cung kính khổ sở nói ~]: Đại nhân, thỉnh an tọa.

Huyên: Trong tứ linh, kỳ lân tượng trưng và phù độ cho văn sĩ tài nhân, kia ta chọn lân kỷ! [Đoạn, bước thẳng đến, oai phong lẫm liệt phất tay áo thượng trên lân kỷ]

Sai Nha Quỷ [ngớ ngẩn, chốc sau ngậm ngùi]: Ta trước sau không thoát khỏi kiếp sai nha a, đành làm rùa vậy… [Lủi thủi ngồi xuống] Ba vị, xin được phép bắt đầu phỏng vấn.

Đầu tiên, mời mọi người giới thiệu bản thân: danh tính, tuổi tác, tước vị. Hoàng hậu nương nương, thỉnh!

Minh Khê: Ta tục danh Vệ Minh Khê, nếu tính từ lúc khởi đầu Cung Khuynh tiểu thuyết của Dã đại nhân là ba mươi hai tuổi, trước khi đặt chân đến Ám Hà cung, hưởng thọ sáu mươi hai tuổi. Tước vị, chỉ đề cập đến trong tiểu thuyết hay hỏi từ quá khứ đến hiện tại?

Sai Nha Quỷ: Nương nương, nếu được, xin liệt kê đầy đủ.

Minh Khê: Vậy, ta khởi đầu là trưởng nữ của Vệ gia, sau đó trở thành thái tử phi, hoàng hậu, hoàng thái hậu và cuối cùng là thái hoàng thái hậu.

Sai Nha Quỷ:Đa tạ! Tiểu quận chúa, mời!

Vũ Ca: Phải giới thiệu sao? Ta nghĩ nếu mọi người xem chương trình này nghĩa là họ đều đã đọc qua cả chính văn lẫn đồng nhân, như vậy, chắc chắn biết ta là ai!

Sai Nha Quỷ [mặt mũi bí xị thất thểu]: …

Minh Khê [khẽ liếc nhìn, nhẹ giọng]: Vũ nhi!

Vũ Ca: Ân, ân! Không hồ nháo nữa! Dung Vũ Ca, khởi đầu truyện mười bảy tuổi, kết thúc là khi cùng Chỉ nhi xuống nơi này, bốn mươi tám tuổi. Nguyên tiểu quận chúa, sau đó trở thành thái tử phi, hoàng hậu và hoàng thái hậu.

Huyên [cười thầm]: Bá đạo như vậy chung quy vẫn là thê nô a, Tiểu Vũ Ca! Nàng nói gì, ngươi liền nghe đó.

Vũ Ca [gườm]: Ngươi có khác gì?

Huyên: …. [câm nín]

Sai Nha Quỷ: Tác giả đại nhân, tới ngài rồi ~

Huyên: Tục danh của ta cùng chữ “Vương” có nét tương đồng, bút danh hiện tại Từ Huyên, trước đây và sau này có đổi thay không còn tùy ý trời vậy. Er, ta cần khai tuổi không?

Sai Nha Quỷ: Ngài công bằng với chúng nhân là được.

Huyên: Vậy, lúc sinh ra chưa có tuổi, hiện tại đã mười bảy rồi, còn bao giờ chính thức xuống đây trở thành chủ nhân của ngươi thì ta tạm thời chưa biết.

Sai Nha Quỷ:?!!!

Minh Khê [nghĩ thầm]: Tác giả đại nhân cùng Vũ nhi chẳng ngờ về điểm này lại giống nhau đến vậy.

Vũ Ca [hiêu trương cười]: Ngươi a Huyên! Cùng ta khiến chương trình hôm nay không nhàm chán, hahaha!

Huyên [thi lễ]: Tiểu quận chúa, quá lời rồi!

Sai Nha Quỷ [vuốt mặt, rất nhanh trấn tĩnh]: Diêm Vương gia ngưỡng mộ các vị đã lâu, vậy nên đích thân chủ trì tổ chức chương trình này, nhưng rất tiếc công vụ đê hề, không thể bồi tiếp mọi người. Tuy nhiên lệnh trên ban xuống, các vị – cụ thể là tiểu quận chúa và hoàng hậu nương nương – được đặc cách trở về xuất phát điểm, tức là bây giờ các vị vẫn một người mười bảy và một người ba mươi hai tuổi, từ sức khỏe cho đến dung mạo và mọi yếu tố khác đều là trạng thái ở thời điểm bắt đầu truyện.

Huyên [cười lịch thiệp]: Kỳ thực trừ bỏ yếu tố sức khỏe và tuổi tác, trở lại hay không trở lại căn bản không khác biệt là mấy.

Sai Nha Quỷ:Ân, họ hai mươi năm trước hay hai mươi năm sau vẫn diễm lệ vô song, dung nhan đại khái không thay đổi nhiều.

Vũ Ca, Minh Khê: Đa tạ!

Sai Nha Quỷ: Câu hỏi thứ hai: xin hai vị cho biết vai trò căn bản của mình trong truyện! Tức là… [ậm ừ]: phu hay thê, công hay thụ a.

Minh Khê: Ân… phu hay thê ta không biết nên trả lời thế nào. Nhưng Dã đại nhân ngay từ đầu cốt ý sắp xếp ta là thụ.

Vũ Ca: Chuyện này kỳ thực ta cũng không rõ.

Sai Nha Quỷ [một lần nữa…ngớ ngẩn]:???

Huyên [gấp quạt]: Tiểu quỷ, đây là vấn đề khó nói a, không thể rạch ròi suy xét được đâu.

Sai Nha Quỷ [luống cuồng lần giở thư quyển]: Nhưng mà… nhưng mà… Dã đại nhân…

Vũ Ca: Hảo hảo, không làm khó ngươi. Vậy ngươi đề ra một số tiêu chí để xét đi, bổn quận chúa theo đó trả lời vậy.

Sai Nha Quỷ [miết mắt qua từng hàng chữ, đỏ mặt ~]: Hơi khiếm nhã một chút… Xin hỏi, đêm động phòng đầu tiên… trong hai vị… ai là người thượng vậy?

Huyên [che miệng, cố không cười ha hả]

Vũ Ca: Ta!

Minh Khê [mặt cũng đỏ như … của giống sinh vật nổi tiếng nào đó]

Sai Nha Quỷ [gật gù]: Ân, vậy tiểu quận chúa là công, hoàng hậu nương nương là thụ.

Vũ Ca: tiêu chí đơn giản thế thôi sao?!

Sai Nha Quỷ [rầu]: Khởi bẩm quận chúa, đó… là căn bản nhất, còn những yếu tố khác, theo như Huyên đại nhân nói, quả thật khó xét.

Huyên: Vũ Ca, ngươi là thê nô, nếu không phải là lão công của nàng, vậy thì ai?

Vũ Ca [lườm lườm]: Giỏi lắm!

Sai Nha Quỷ [nhảy vào ngăn cản cuộc chiến đang nổ ra]: Lần đầu tiên hai vị gặp nhau, địa điểm, thời gian, tình huống?

Vũ Ca: Năm ta sáu tuổi, nàng cùng cữu cữu đến tướng quân phủ. Khi đó ta chạy chơi trong hoa viên, vô tình nhìn thấy nàng… một thân bạch y, bên hồ tấu tiêu. [Giọng hơi chùng xuống, mặt thoáng đỏ, e dè quay sang nhìn Vệ Minh Khê]

Sai Nha Quỷ: Vậy tiểu quận chúa nhìn rõ mặt hoàng hậu nương nương chăng?

Vũ Ca: Ban đầu thì không, tiếng tiêu của nàng rất hay,lại nói, dáng người thập phần thanh nhã nên ta… [Ậm ừ, chung quy một chữ “THẸN” to tướng, không dám đối mặt Vệ Minh Khê] Nên ta… đã đứng ngẩn khá lâu. Khi nàng ngừng khúc, chuẩn bị bước đi, ta mới giật mình hoàn hồn, vội vã chạy theo, may mắn nhìn rõ mặt nàng.

Sai Nha Quỷ: Ắt đó là ấn tượng đẹp đẽ mà tiểu quận chúa mãi không quên được.

Vũ Ca [gật đầu]: Ân, bằng không sao ta lại nợ nàng nhiều vậy chứ?

Minh Khê [mỉm cười hiền hòa]

Sai Nha Quỷ: Hoàng hậu nương nương, còn người?

Minh Khê: Nếu nói lần đầu nhìn thấy… ta gặp Vũ nhi ngay từ lúc nàng vừa sinh ra.

Vũ Ca,Sai Nha Quỷ, Huyên [tròn mắt]: A?

Sai Nha Quỷ: Huyên đại nhân, ngài chẳng phải là tác giả sao? Ngạc nhiên đến vậy…?

Huyên: Chuyện này… ngươi đi lĩnh giáo Dã đại nhân đi, nếu nương nương không nói, ta cũng không biết.

Minh Khê [bật cười, xinh đẹp như hoa]: Mọi người, không cần bất ngờ quá. Luận thân phận, ta là cữu mẫu của nàng. Lại nói, hoàng thượng và Vũ Dương công chúa thâm tình ra sao, ngày nàng ra đời, hoàng thượng đích thân khởi giá tướng quân phủ, ta theo đó tháp tùng, dĩ nhiên gặp nàng rồi.

Vũ Ca [lúng túng]: Chỉ nhi, chuyện này ngươi chưa hề nói qua với ta.

Minh Khê: Ngươi không đề cập, ta cũng quên mất, bất quá, bây giờ Vũ nhi đã biết rồi.

Sai Nha Quỷ: Vậy, nương nương khi đó có ấn tượng gì với tiểu quận chúa không?

Minh Khê: Ta bấy giờ vẫn chưa làm mẫu thân, nhìn thấy tiểu hài tử, cảm giác vô cùng khó tả. Còn nữa, nàng đỏ hỏn như lửa, ta vì thiếu kinh nghiệm nên không biết đó là bất thường hay bình thường. Ngẫm lại, khi Hiên nhi ra đời cũng không giống vậy.

Sai Nha Quỷ: Xem ra, tiểu quận chúa quả thực là hỏa phượng hoàng.

Huyên: Phải hay không phải, sau chương trình này, ngươi diện kiến Diêm Vương gia, nhờ ngài ban lệnh cho Lục Phán tra sổ sách tiền kiếp là biết ngay.

Sai Nha Quỷ: Ân. Hoàng hậu nương nương, người khi đó nhìn thấy tiểu quận chúa, ngoài điểm lạ kỳ kia còn ấn tượng gì nữa không?

Minh Khê:Nàng từ lúc sinh ra đã là mỹ nhân rồi. Ta chưa từng thấy hài tử nào đẹp hơn. Bất quá…

Vũ Ca: Chỉ nhi, mau nói đi a!

Minh Khê [ậm ừ một lúc, rốt cũng mở lời]: Vô tri vô giác, tự trong tâm trí ta bật lên hai tiếng “yêu nghiệt”.

Vũ Ca: Ha! Ta định trước sinh ra để phá tan đạo hạnh của ngươi nha!

Sai Nha Quỷ [lau mồ hôi]: Chẳng ngờ ấn tượng đầu tiên về đối phương của hai vị lại lý thú đến vậy! Huyên đại nhân, xin ngài cho ý kiến.

Huyên [nhún vai]: Họ rõ ràng là một cặp trời sinh.

Sai Nha Quỷ: Điều này có liên can đến lý do ngài viết Phong Tình Lục không?

Huyên: Số tiểu thuyết Bách Hợp ta đọc so với chúng bằng hữu là rất ít. Tuy nhiên họ quả thật là tuyệt phối. Hơn nữa, chuyện của bọn họ cùng quá khứ của ta có phần tương đồng, nên… sau một thời gian do dự, ta đã thử viết Phong Tình Lục. Đó cũng là lần đầu tiên ta sử dụng văn phong cổ trang Bách Hợp, kỳ thực lo sợ không biết có khiến mọi người chê cười hay không.

Sai Nha Quỷ: Áp lực quả rất lớn a…

Vũ Ca: Bất quá Huyên ngươi chưa khiến tiểu quận chúa phật ý. Bằng không, chờ xem ta xử lý ngươi thế nào

Huyên, Minh Khê: …

Sai Nha Quỷ: Tiểu quận chúa bản chất bá đạo, tiểu thần được biết, xuyên suốt thời gian người đeo đuổi hoàng hậu nương nương, đã gặp rất nhiều bất trắc, không ít lần ủy khuất cực kỳ, dám hỏi người cách nào chịu đựng được?

Vũ Ca: Ngươi xem, nàng cười rất đẹp. Hơn nữa, giọng nói cùng đôi bàn tay kia rất dịu dàng, ta uất ức đến đâu, sau đó cũng sẽ tự khắc hạ hỏa, tiếp tục tình nguyện cam chịu. Thật lòng mà nói, chính ta cũng ngạc nhiên với bản thân mình.

Huyên [nhướng mày]: Thì ra chúng tiểu công ai cũng có tuyệt kỹ miệng lưỡi đường mật!

Vũ Ca: Xét về khoản đó chỉ sợ không ai sánh bằng đại nhân đây.

Sai Nha Quỷ: Hai vị, tiểu thần thấy các người đều là những lão công lẫy lừng, cho thể cho tiểu thần hay: tuyệt kỹ kia thật sự lợi hại, công dụng vậy a?

Vũ Ca [nhìn Minh Khê, cười ám muội]: Vậy phải hỏi ý đối tượng của ngươi đã.

Huyên [phe phẩy quạt]: Không sai, lại nói, phụ thuộc rất nhiều vào bản lĩnh người dùng nữa.

Sai Nha Quỷ [quay sang Minh Khê, giọng khẩn khoản]: Hoàng hậu nương nương, người trả lời giúp ta với ~

Minh Khê: Người khác ta không dám nói, riêng trường hợp của ta và Vũ nhi… Ân, hiệu nghiệm, hiệu nghiệm. [cười]

Sai Nha Quỷ [ngớ ngẩn]: Chẳng phải nương nương là mẫu người “lý trí tuyệt đối” ư? Những lời đường mật… người cũng thích nghe?!

Minh Khê: Ta là người, không phải thánh nhân. Khiến ngươi thất vọng rồi.

Vũ Ca [cười lớn, cầm tay Minh Khê, hôn]: Chỉ nhi hảo ngoan! Hiểu chuyện rồi nên ứng đáp giỏi ra hẳn nha!

Minh Khê [đỏ mặt, cười ngượng]: Vũ nhi!

Huyên [nhếch miệng]: Các người tình thâm nghĩa trọng, làm ơn nghĩ cho ta một chút đi!

Vũ Ca: Haha, Huyên, tiên trách kỷ, hậu trách nhân. [trách mình trước hẵng trách người].

Sai Nha Quỷ: A, tiểu thần quên mất, tác giả đại nhân, ngài không đưa phu nhân theo cùng sao?

Huyên [tằng hắng]: E hèm ~! Các ngươi có mời nàng sao?

Sai Nha Quỷ: Trong thư, Diêm Vương gia đích thân đề rõ:”Kính mời đại nhân cùng gia quyến” a.

Huyên [lơ]: Vậy có lẽ ta đọc không kỹ rồi. Bất quá, hôm nay nàng cũng bận việc, không tiện theo ta đến đây.

Sai Nha Quỷ [hí hửng]: Thế nên đại nhân mới phải lâm cảnh khốn khổ, bị tiểu quận chúa trêu chọc.

Huyên [giẫm chân tiểu quỷ không biết điều]: Cứ chờ xem, cứ chờ xem…!

Sai Nha Quỷ [cắn răng chịu đau]: Tổng kết lại, đối với nữ nhân, những lời đường mật luôn có công dụng?

Vũ Ca: Ân!

Huyên:Còn tùy “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”.

Minh Khê: Không sai, nhưng dùng nhiều quá, chỉ sợ tác dụng ngược.

Vũ Ca [ngây ra]: Hai người trả lời thế… chẳng khác nào ta là kẻ nông cạn nhất?!

Minh Khê: …

Huyên: Ngươi a, vẫn còn yếu kém!

Vũ Ca:Ngươi dám nói bổn quận chúa thua ngươi?

Huyên: Nếu quay lại xuất phát điểm, giả sử ta cùng hoàng hậu nương nương hữu duyên tương kiến trước, cũng không hẳn nàng và ngươi sẽ nên duyên đôi lứa.

Vũ Ca [nén giận, bày ra thái độ không còn gì tự tin hơn]: Cũng không đồng nghĩa nàng sẽ để ý đến ngươi, phải không Chỉ nhi?

Minh Khê [khó xử]: Chuyện này…

Vũ Ca [phừng phừng lửa giận]: Chi nhi a!

Huyên [cười khanh khách]: Sự đời không thể nói trước đâu, Tiểu Vũ Ca!

Vũ Ca [đột nhiên điềm tĩnh lạ thường, cười, ôn tồn mà khách khí]: Đại nhân, sau chương trình, ta sang quý phủ thăm phu nhân ngài, không phiền chứ?

Huyên [biến sắc rõ rệt]: Ấy đừng! Trăm sự đều có thể thương lượng, dĩ hòa vi quý… dĩ hòa vi quý.

Sai Nha Quỷ [không rét mà run]: Hóa ra chúng lão công đối với nhau ngoài mặt thì hòa thuận, bên trong âm thâm chém giết, ra tay trừ khử…! [Dõng dạc] Câu hỏi tiếp theo: câu nói của đối phương khiến chư vị nhớ nhất?

Vũ Ca: “Vũ nhi, ta yêu ngươi.”.

Minh Khê [đắn đo hồi lâu]: Với ta, câu nào của nàng ấy nói ra cũng đáng nhớ. Nhất thời phải chọn, quả là làm khó ta…

Sai Nha Quỷ: Nương nương, cố chọn ra một câu tiêu biểu đi vậy.

Minh Khê [cười vui, bất lực]: Tiểu yêu nghiệt phát ngôn lắm lúc không suy nghĩ, nhưng những câu nói của nàng khiến người ta từ ngạc nhiên cho đến buộc phải nhớ mãi.

Sai Nha Quỷ: Tiểu quận chúa hành sự dứt khoát, kể cả trả lời câu hỏi này cũng ngắn gọn, súc tích, bội phục, bội phục.

Vũ Ca: Ba tiếng đó đủ quan trọng, thiêng liêng rồi.

Minh Khê: Nếu vậy, là câu “Chỉ nhi đã nói ta lừa ngươi, mà, cũng có lẽ ta thực sự lừa ngươi, chỉ mỗi một mình ngươi. Nhân gia thầm nghĩ muốn lừa ngươi cả đời, lừa ngươi chấp nhận tình yêu của ta, lừa ngươi yêu ta, lừa ngươi vĩnh viễn ở bên ta, lừa ngươi cùng ta hạnh phúc đến bạc đầu.”.

Sai Nha Quỷ, Huyên [mắt tròn mắt dẹt].

Sai Nha Quỷ:Oa, nương nương, một câu dài như vậy, người từng câu từng chữ đều thuộc?

Minh Khê: Bấy lâu đem ghi tạc trong lòng, sao có thể quên?

Huyên [gật gù]: Chỉ nhi là mẫu người hướng nội, mọi việc đều thầm lặng cất giấu vào tâm.

Vũ Ca: Ai chuẩn cho ngươi gọi nàng “Chỉ nhi”?!

Huyên: Ơ… thế thì “Tiểu Minh” vậy.

Vũ Ca: … [nét mặt sa sầm]

Sai Nha Quỷ: dẫu sao “Ý tại ngôn ngoại” như tiểu quận chúa cũng khiến chúng nhân ngưỡng mộ. Câu kế tiếp: Câu nói của đối phương khiến chư vị đau lòng nhất?

Vũ Ca: Ta không biết

Sai Nha Quỷ: Hơ???

Vũ Ca: Kỳ thực, Chỉ nhi nàng ấy rất ít nói, nỗi lòng lại càng không chịu bày tỏ, vậy nên ta nghĩ, những lúc nàng im lặng mới khiến thương tâm nhất.

Sai Nha Quỷ: Hoàng hậu nương nương?

Minh Khê: “Chúng ta buông tay đi”.

Sai Nha Quỷ: Ân, câu đó đúng là có sức sát thương rất lớn.

Vũ Ca: Chỉ nhi, ngươi đừng quá đau lòng a. Sau này ta không nói thế nữa. Bất quá, trăm sai ngàn sai đều do Từ Huyên hắn!!

Huyên [ngớ ra]: Ta á?!

Vũ Ca [giương trảo]: Còn không phải?

Huyên: Ta… ta… chỉ tường thuật lại cho độc giả tình huống thôi. Tiểu Minh, cứu mạng a!

Minh Khê: Tác giả đại nhân, ta lực bất tòng tâm [cười hiền]

Huyên: Tiểu quỷ, cứu ta!!

Sai Nha Quỷ: … [làm lơ]

[Trảo ảnh xoẹt qua, như ngũ đao đoạn thiên nhai. Kẻ nọ gương mặt bỗng dưng từ đâu hiện ra năm đường lưỡi cày, rướm máu, đau rát kêu la oai oái]

Huyên [khóc lóc]: Các người thông đồng ức hiếp ta!

Sai Nha Quỷ [vờ như không thấy]: Lần đầu tiên cùng đối phương hẹn hò?

Vũ Ca: Giang Nam du hành

Minh Khê: Ân.

Vũ Ca: Công khai là vậy, còn nói, những lúc riêng tư bên nhau cũng được tính là “hẹn hò” thì phải kể đến…

Sai Nha Quỷ: không, không, chỉ tính “công khai” theo nghĩa nào đó thôi ạ. Chuyện riêng của hai vị trong cung, tiểu quỷ không dám quản.

Minh Khê, Vũ Ca: …

Cung Khuynh Phong Tình Lục - Phiên Ngoại (Trung)

Sai Nha Quỷ: Được biết, là do tiểu quận chúa hạ dược trong trà của hoàng hậu nương nương rồi đem người đi. Trước đó tiểu quận chúa đã có vô số thành tích bất hảo, nương nương, vì sao người còn tiếp tục tin tưởng?

Minh Khê: Ta nghĩ nàng biết hối cải, vì trước đó một hôm, sau khi ta bỏ đi, kín đáo ngoái đầu lại nhìn… vô tình thấy được nàng khóc. Hơn nữa, Vũ nhi chân chính là hài tử đáng yêu, căn bản không có ác ý, vậy nên khi nàng dâng trà, ta đã không từ chối.

Vũ Ca: Chỉ nhi thiện lương quá đỗi! Muốn có ngươi, việc gì ta không dám làm chứ! [Cười gian xảo]

Minh Khê: …

Sai Nha Quỷ: Nương nương, lòng người khó đoán.

Minh Khê: Ân, bất quá ta vẫn tin Vũ nhi là người tốt.

Sai Nha Quỷ: Đó là lý do cho việc mười năm sau, cố sự tái diễn?

Minh Khê: …

Vũ Ca: Có gì không tốt?

Minh Khê: Kỳ thực nếu năm đó không phải bị nàng lừa đến Giang Nam, ta đến tận khi đặt chân xuống Minh Giới vẫn chỉ là kẻ cô độc, ngu ngốc.

Sai Nha Quỷ: Nhân tiện nói đến “ngu ngốc”, chư vị từng nghĩ qua đối phương rốt cuộc là kẻ ngốc hay người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net