Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ra rồi ra rồi, chính là chiếc xe này!"

Ngay khi Thẩm Thính lái xe rời khỏi khu nhà đi lên đường chính, bên trong chiếc xe hơi ở một phía khác, tên paparazzi ngồi trên ghế phó lái quan sát bằng ống nhòm bỗng hưng phấn kêu lên.

Nghe tiếng kêu này, cả ba người đang mơ màng gà gật trong xe tức thì bừng tỉnh, Nhị Lý cầm máy ảnh ngồi ghế sau bật thốt lên: "Không sai, đây là xe của Thẩm Thính. Tam Lưu, lái xe, bám theo!"

"Chầu chực suốt nửa tháng, cuối cùng đã canh được lúc Thẩm Thính một mình lái xe ra cửa." Tài xế Tam Lưu cảm thán, đạp chân ga lao xe về trước.

Bình thường họ muốn đi theo xe bảo mẫu, hiềm nỗi ekip bên đó đông quá, kĩ thuật của tài xế lại quá lụa, dù họ muốn chụp cũng không chụp được gì.
Vả lại vệ sĩ của Thẩm Thính còn rất hầm hố, có mặt vệ sĩ, họ không dám càn rỡ quá.

Chỉ đành canh me khi Thẩm Thính ra ngoài một mình, giờ cuối cùng đã có cơ hội.

"Lái con xe ngon thế này một mình ra ngoài, không chừng là đi gặp ai rồi." Nhị Lý phỏng đoán.

"Thẩm Thính đã ba mươi rồi nhỉ. Đàn ông tuổi này, chắc chắn phải có đàn bà rồi, có mà không công khai thôi." Tam Lưu chà bàn tay vào nhau, "Nếu chúng ta có thể chụp được chuyện yêu đương của cậu ta, khà khà."

Paparazzi thích nhất là chụp những thông tin các sao không muốn lộ ra, chụp được thì về sau sẽ có nhiều tác dụng. Hoặc là tung lên mạng câu view câu like kiếm tiền, hoặc giao dịch riêng với nghệ sĩ, hoặc bán thông tin cho cánh nhà báo truyền thông. Tóm lại bất kể làm gì, chắc chắn có thể kiếm được một khoản lớn.

"Thẩm Thính có thể đi đâu được? Nom tốc độ anh ta chạy xe, có lẽ là đang khá vội."
"Hở? Hình như thật đó."
"Nhanh nhanh, mau đuổi theo, đừng để mất dấu!"

Tam Lưu lái xe rất khá, kiên cường bám sát sau chiếc xe sang của Thẩm Thính.

Đại Trương bấm máy ảnh chụp đuôi xe, chụp xong chậc một tiếng: "Con xe này chí ít cũng phải mấy triệu tệ à."

"Làm sao đúng là lắm tiền." Nhị Lưu nói giọng chua lòm, "Em mà có cái mặt đẹp trai hơn tí, em cũng đi làm sao."

"Chú mày thôi dẹp đi." Đại Trương và Tam Lưu bật cười.
Một lúc sau, Đại Trương nói: "Đã sắp ra khỏi khu vành đai 4 rồi, tên đó cứ vòng qua vòng lại, không phải phát hiện chúng ta rồi chứ."
"Không thể nào." Tam Lưu như đinh đóng cột, "Con xe chúng ta chạy cũ rích cũ mèm như thế, làm sao mà tên đó nhận ra."

Cuối cùng, cả ba trông thấy Thẩm Thính dừng xe trong bãi đỗ ngoài cổng một bệnh viện thú cưng. Tam Lưu lặng lẽ tấp xe vào gần, may mà chỗ đỗ nhiều, tìm được một chỗ tấp vào.

"Đờ mờ, Thẩm Thính vào bệnh viện thú cưng rồi!" Nhị Lưu bàng hoàng suýt rớt cả cằm.

Đại Trương giơ máy ảnh chụp lấy chụp để, nhưng lại phát hiện có vật che chắn, không chụp được.
Bàn nhau một hồi, cuối cùng giao cho Nhị Lý mặt mũi bình thường xuống xe lo liệu. Nhị Lý mang theo cái máy ảnh mini, chỉnh trang lại áo quần, chậm rãi tới gần bệnh viện.

Một lúc sau, Đại Trương và Tam Lưu trên xe nhận được tin wechat từ Nhị Lý —

[Đệt! Thẩm Thính nuôi một con vịt! Anh ta chở một con vịt tới bệnh viện thú cưng khám bệnh!]
Gửi kèm một tấm hình Thẩm Thính nâng con vịt con trong lòng bàn tay.

Đại Trương Tam Lưu: "???"
Chầu chực nửa tháng mới canh được lúc Thẩm Thính ra ngoài một mình, bám đuôi hơn giờ đồng hồ, tưởng sẽ chụp được tin giật gân gì, nhưng kết quả? Thẩm Thính nuôi một con vịt?!

Bệnh viện thú cưng.

Khi Thẩm Thính tới, Lâm Thiên Hà mới tiễn một vị khách đi, còn đương rửa tay. Trông thấy Thẩm Thính bước vào, ngạc nhiên trước bề ngoài đeo khẩu trang đội mũ của anh, không nhịn được ngó thêm mấy lượt, bụng nghĩ: Có cần bọc kín mít thế không?

Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại trang cá nhân duonglam.design.blog và watt3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác tức bạn đã truy cập trang đăng lại trái phép. Bản đăng lại thường sẽ có sai sót và không được cập nhật. Mong bạn đọc ở trang đăng gốc để được đọc bản cập nhập và vá lỗi hoàn chỉnh nhất cũng như ủng hộ người dịch có thêm động lực dịch truyện.

"Chào anh, anh cần gì?"
Thẩm Thính nói: "Tôi đã gọi điện ban nãy, con vịt con tôi nuôi..."

Lâm Thiên Hà sực nhớ: "Ra là anh."

Y cứ cảm thấy vị khách này có chỗ quen mắt — trên tường bệnh viện có treo ti vi, lúc này ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình. Mà kể cũng trùng hợp, nam chính trong phim đúng là do Thẩm Thính đóng.

Lâm Thiên Hà hất văng những ý nghĩ lạ lùng trong đầu đi, nói: "Nó không phản ứng gì à?"

"Phải." Thẩm Thính cẩn thận lấy con vịt con ra khỏi túi áo.
Lâm Thiên Hà nhận lấy. Thấy y suýt đè vào cái chân bị thương của vịt con, Thẩm Thính gằn giọng nói: "Chân nó bị dây siết."

Lâm Thiên Hà đặt con vịt con lên bàn, hỏi: "Tại sao nó lại bị treo ngược cả đêm?"
Thẩm Thính: "... Tai nạn."
Lâm Thiên Hà ngó anh một cái như đang nói: Tai nạn kiểu gì lại khiến một con vịt con bị treo ngược cả đêm?

Thẩm Thính không thể giải thích, chỉ biết im lặng.

"Tôi cần quan sát kĩ đã." Lâm Thiên Hà lấy một cái kính lúp và một ống nghe ra.
Thẩm Thính ngước mắt nhìn bản thân trên màn hình ti vi, cau mày.

Liếc thấy có thứ gì chớp lên ngoài ô cửa kính, anh ngoái nhìn, đối diện với một gương mặt bình thường xa lạ — ngay khi trực diện với ánh mắt Thẩm Thính qua ô cửa, Nhị Lý bất giác muốn lảng mắt đi, may mà cuối cùng đã nhịn được.

Y giấu máy ảnh trong ống tay áo, lại không cam tâm phải cứ thế về xe, bỗng to gan, quyết định đi vào trong bệnh viện.

Vừa kiểm tra cho con vịt con, Lâm Thiên Hà vừa nói: "Chào anh, cho hỏi anh cần gì?"

"Tôi coi thử ít đồ dùng cho thú cưng." Nhị Lý đáp. Gã có thể cảm nhận thấy ánh mắt Thẩm Thính dừng trên người mình, ánh mắt tỏa ra lực áp.
Bảo sao hay nghe mấy đồng nghiệp nói là chụp trộm Thẩm Thính có áp lực rất lớn, quả là như vậy.
Da đầu Nhị Lý râm ran căng lên.

Một lúc sau, áp lực kia tan đi, Thẩm Thính rời mắt.

Nhị Lý vờ như tập trung xem đồ dùng thú cưng, thực tế lại âm thầm dỏng tai nghe ngóng, mắt liếc về phía bên kia, dè dặt mở máy ảnh, định bụng chụp một tấm đặc tả rõ nét.

"Tình hình không lạc quan lắm, loại vịt con này vốn dĩ đề kháng yếu, không dễ sống sót." Lâm Thiên Hà cất kính lúp và ống nghe đi, "Bây giờ nhịp tim nó đập rất yếu, nhiệt độ cơ thể tăng cao, lên cơn sốt rồi."

Tim Thẩm Thính trĩu nặng.
Không ai biết được khi con vật do Khúc Kim Tích biến thành chết đi, cô còn có thể biến về người được không, hoặc dù có biến về được thì sẽ như thế nào.

Chạy mải tới đây, tuy rằng vịt con mãi không có phản ứng gì nhưng có con rùa lần trước làm gương, trong lòng Thẩm Thính vẫn ôm tâm lý may mắn, có lẽ vịt con chỉ đang ngủ quá say.

Lời Lâm Thiên Hà đã đánh tan chút may mắn trong lòng anh.

"Có thể dùng thuốc không?" Thẩm Thính nói, "Cho nó hạ sốt đã."

Lần đầu tiên Lâm Thiên Hà chẩn bệnh cho một con vịt con — chẳng ai lại đi nuôi vịt con cả, mà dù có nuôi rồi bị bệnh, cũng chẳng ai cất công đưa nó tới bệnh viện khám.

Một con vịt con thì đáng bao nhiêu tiền?

Y nghe ra vẻ căng thẳng và lo lắng từ giọng nói của vị khách, điều này khiến Lâm Thiên Hà càng cảm thấy người này rất quen. Y nghĩ một lúc, nói: "Để tôi xem thử có thể cho nó uống thuốc không."

Lâm Thiên Hà quay lưng toan chuẩn bị, một tia sáng bỗng chớp lên trong óc. Y nhìn nhìn Thẩm Thính, cất giọng thoáng vẻ ngờ vực: "Người lần trước đêm hôm mang một con rùa con tới chỗ tôi, có phải cũng là anh?"

Thẩm Thính: "... Phải."

Nhị Lý: "!!!"
Gã lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Đại Trương và Tam Lưu: [Bác sĩ của bệnh viện này nói, lần trước Thẩm Thính từng mang một con rùa con tới!]
Đại Trương: [... Đúng là không thể tin được.]
Tam Lưu: [Vịt con rùa con, Thẩm Thính lại đi nuôi mấy cái con rẻ tiền này?]

Nhị Lý: [Con vịt anh ta nuôi lên sốt, bác sĩ nói phải cho uống thuốc.]
Đại Trương: [Sặc.]
Nhị Lý: [Có chụp nữa không?]
Tam Lưu: [Chờ thêm lúc nữa, xem có nghe được gì khác không.]
......

Lâm Thiên Hà cũng rất ngạc nhiên. Từ khi nhận được điện thoại của Thẩm Thính, biết một con vịt con bị treo ngược một đêm mà gặp chuyện, y đã cảm thấy như từng gặp việc tương tự, không ngờ lại đúng là cùng một người.

Lâm Thiên Hà không biết phải nói gì, chỉ đành bảo: "Thế con rùa đó vẫn khỏe chứ."
Thẩm Thính: "Ừm."

Bấy giờ mắt Lâm Thiên Hà đảo qua màn hình ti vi, vừa hay trên màn hình chính là khung hình đặc tả vai nam chính của Thẩm Thính. Lâm Thiên Hà cứ ngờ ngợ mình đã bỏ lỡ điều gì.

Về việc có người đêm hôm mang một con rùa con tìm tới dạo trước, y có ấn tượng khá sâu, ngày hôm sau còn nhắc tới với nhân viên, nhân thể nói nom diện mạo vị khách này rất giống siêu sao Thẩm Thính. Sau này bận lên, cũng quên cả việc này.

Bây giờ......
Lâm Thiên Hà dòm ti vi, lại dòm vị khách che mặt kín mít đằng trước. Ban ngày ban mặt, còn đang mùa hè, người bình thường ai lại đi bọc mình kín thế làm gì!

"Anh... anh là..."

Thẩm Thính đã trông thấy nhiều những phản ứng kiểu này, dứt khoát gật đầu: "Là tôi, phiền anh coi hộ tôi con vịt." Anh không muốn vì thân phận của mình mà làm lỡ thời gian.

Lâm Thiên Hà đành phải tạm gác lại tâm trạng ngạc nhiên, vừa chuyên nghiệp tìm thuốc cho con vịt con vừa nhủ bụng: Siêu sao tầm cỡ mà bình dân quá vậy? Nuôi rùa con vịt con?

Thẩm Thính khẽ cúi người, dịu dàng vỗ về con vịt con đang hôn mê. Từ góc nhìn của Nhị Lý, có thể trông thấy từ ánh mắt đôi mày anh tòa ra sự dịu dàng và xót xa.

Nhị Lý giật cả mình. Góc độ này, thần thái này, gã là đàn ông mà còn có cảm giác rung động.
Nhất thời khó thể kìm lòng, giơ tay lấy cái máy ảnh trong tay áo chụp lại cảnh này.

Thẩm Thính lập tức ngẩng đầu.

Toi rồi, bị phát hiện rồi.
Nhị Lý quýnh quáng, chẳng buồn nghĩ ngợi đã tông cửa chạy biến. Thẩm Thính cau chặt mày, kế đó rời mắt, không đoái hoài.

Hành động bất thình lình của Nhị Lý khiến Lâm Thiên Hà giật nảy: "Gì vậy?"
"Đó là paparazzi, không cần để ý." Thẩm Thính bình thản nói.

Lâm Thiên Hà: "???"

Thảo nào ban nãy người kia đi vào, y cứ cảm thấy hành động thần thái của đối phương nom là lạ.
Cái bệnh viện thú cưng bé như lỗ mũi này của y, hình như mới diễn một cảnh phim gián điệp vô hình?

Thẩm Thính: "Xin lỗi."
Lâm Thiên Hà hoàn hồn: "Không sao không sao."
Lúc pha thuốc mãi cũng không nhịn nổi, hỏi: "Anh là Thẩm Thính thật?"

Thẩm Thính lo y phân tâm, rời mắt khỏi con vịt con, giơ tay tháo khẩu trang.
Lâm Thiên Hà: "......"

Cuối cùng Lâm Thiên Hà pha thuốc xong, lấy một bơm kim tiêm nhỏ hút thuốc vào. Từ khi biết vị khách này là Thẩm Thính, chẳng hiểu sao y trở nên cẩn thận hơn, thật thà khai nhận: "Thuốc này pha theo kinh nghiệm của bản thân tôi. Trước giờ tôi chưa từng chữa bệnh cho vịt, cũng không biết liệu có hiệu quả không."

Chí ít vẫn hơn không làm gì. Mắt Thẩm Thính trĩu đi, đáp: "Làm phiền rồi."

Lâm Thiên Hà cạy cái mỏ vịt bẹp bẹp ra, bơm từng chút từng chút thuốc vào. Không biết là do thuốc đắng quá hay vì nguyên nhân gì khác, con vịt con mãi im lìm chẳng động cựa đột nhiên vỗ cánh, cặp mắt nhắm nghiền hấp háy chực mở, từ cổ họng trào ra tiếng vịt kêu yếu ớt.

"Vịt ngoan vịt ngoan, đừng nhổ ra, uống hết là sẽ khỏe." Lâm Thiên Hà ấn miệng con vịt con lại, cặp mắt vịt chưa mở ra tuy vậy cánh và cơ thể lại vùng vẫy mạnh hơn nữa.

Thẩm Thính nhận con vịt con từ Lâm Thiên Hà, khẽ giọng nói: "Tôi ở đây."

Lâm Thiên Hà ngạc nhiên mở to mắt. Y nhận ra sau khi Thẩm Thính nói dứt ba chữ này, ấy thế con vịt con lại thật sự thôi vùng vẫy!

"Quạc." Con vịt bật ra một tiếng kêu yếu ớt thều thào, cặp mắt cũng chậm rãi hé mở, bóng ướt tròn xoe như sắp có nước mắt trào ra, kế đó lại dường như an lòng nhắm lại, cơ thể bé nhỏ làm ổ trong bàn tay Thẩm Thính.

Lâm Thiên Hà gần như đứng hình.

Người Thẩm Thính hơi cứng lại, chốc lát sau vỗ nhẹ cơ thể mượt lông của cô, hỏi Lâm Thiên Hà: "Phản ứng ban nãy của nó là tốt hay xấu."

"Giãy khỏe lắm, ý chí sống rất mạnh, nó sẽ sống thôi." Lâm Thiên Hà đáp khẳng định.

Sống lưng dựng thẳng của Thẩm Thính thoáng buông lỏng, liền đó kéo nhẹ cái chân vịt bị dây siết đưa ra: "Phiền anh băng bó lại giúp."

"Chuyện này..." Lâm Thiên Hà liếc nhìn, khó xử, "Chân nhỏ quá, không băng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net