Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là ban đầu cụ Thẩm định cho Thẩm Kế lấy Khúc Kim Tích.

Một vì Thẩm Kế lớn hơn Thẩm Thính hai tuổi, đàn ông ba mươi mà tới nay bên cạnh vẫn chưa có một mống phụ nữ, quá là khó nói.
Hai thì vì tính Thẩm Kế vốn hoạt bát vui vẻ, tuổi tác hơi lớn hơn Khúc Kim Tích, có lẽ có thể sống thuận hòa với cô.

Nhưng vì công việc mà Thẩm Kế quanh năm không ở nhà, khi được biết chuyện này lại càng không dám về.
Còn nói là nếu cứ ép buộc, anh chàng sẽ lập tức dẫn một gã trai về ra mắt.

Đã nói tới như thế rồi, lại thêm tính Thẩm Kế vốn không đứng đắn, nghĩ là làm, nhỡ ép anh ta dẫn đàn ông về thật thì được không bù nổi mất.

Nên mới đến lượt Thẩm Thính.

Sở dĩ Thẩm Kế không kết hôn, không tìm bạn gái chỉ đơn giản vì cảm thấy đàn bà rắc rối, không dưng tìm một ràng buộc cho cuộc sống của mình? Ăn no rảnh mỡ rồi chắc.

Hơn nữa Thẩm Kế bận công việc, lấy vợ về chẳng cũng bỏ mặc người ta ở nhà?

Tuy anh ta không về nhà nhưng lại hiểu rõ mọi thông tin ở gia đình. Nghe nói cô em dâu này không được lòng người nhà, anh ta cũng đã coi ảnh, thậm chí còn lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan.

Đọc xong, để an ủi cậu em trai, Thẩm Kế ngỏ ý rằng nếu Thẩm Thính muốn mở công ty giải trí, có gì cần anh ta giúp cứ việc mở miệng.

Nhưng lần này về gặp được người thật, không chỉ thấy khác hẳn như trên mạng mà anh ta còn phát giác thái độ của cậu em trai vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ nhà mình cực kì khác lạ.

Thẩm Kế nhìn Khúc Kim Tích bằng ánh mắt khó tả.
Sao anh ta lại cảm thấy công phu chọc ngoáy của Khúc Kim Tích giống Thẩm Thính thế nhỉ?

Chốc sau, Thẩm Kế lên tiếng, ra chiều đứng đắn đạo mạo: "Em dâu giỏi ăn nói quá nhỉ."
Khúc Kim Tích liếc nhanh qua Thẩm Thính, sau đáp: "Quá khen quá khen."
Thẩm Kế: "..."
"Lái xe cả tối rồi." Thẩm Kế ngáp to, "Lên tầng ngủ đây, mai gặp nhé."

Đoạn nhảy cóc lên tầng.

Khúc Kim Tích nhìn sang Thẩm Thính. Cô dám chắc mình không nhìn nhầm. Thẩm Thính đang cười.

"Đi thôi, tới giờ nghỉ rồi." Thẩm Thính lướt qua cô đi lên tầng, nụ cười trong mắt chưa tan hẳn.

Khúc Kim Tích vội đuổi theo, thấy Thẩm Thính không hề có ý nhắc sẽ ngủ nơi nào, ấp úng hỏi: "Anh Thẩm này, em ngủ ở đâu thế?"

Cô đã rất mệt, muốn ngủ một giấc đàng hoàng.

Thẩm Thính mở cửa một phòng ngủ, đi vào trong. Khúc Kim Tích đứng trước cửa, trong đôi mắt to viết rõ "em thì sao".

"Còn không vào?" Thẩm Thính ngoái lại.
Khúc Kim Tích: "Dạ?"

Thẩm Thính nhìn cô, mặt vẫn không biểu cảm: "Giờ em là vợ hợp pháp của tôi, rõ chưa hả?"
Khúc Kim Tích gật đầu lia lịa: "Rõ rồi ạ."
Cô lập tức đi vào, còn biết điều đóng kín cửa.

Cô đã hiểu rõ, tuy rằng trước nay nguyên chủ chưa từng cùng giường chung gối với Thẩm Thính – Chắc chắn Thẩm Thính cũng không đồng ý.

Nhưng đây là nhà chính.
Hơn nữa Thẩm Kế cũng đã về.

Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Chắc chắn Thẩm Thính không muốn khiến anh trai và cả mẹ mình cho rằng vợ chồng họ thậm chí không duy trì được bề ngoài hòa thuận, khiến người ta cho rằng họ ngược đãi cô.

Phòng ngủ rất lớn, đồ dùng tiện nghi cần có đều có đủ. Khúc Kim Tích liếc mắt thấy ngay cái sô pha mềm mại, một mình cô nằm trên đó còn có thể lăn tròn một vòng!

Thẩm Thính lấy quần áo đi tắm. Khúc Kim Tích thì mở tủ đồ, thấy bên trong cũng có vô số kiểu quần áo dành cho cô. Nhà giàu chính là như thế.

Khúc Kim Tích ngồi trên sô pha, tai nghe tiếng nước rào rào vọng ra từ phòng tắm, chẳng biết bị chập dây thần kinh nào mà bấm mở tấm hình động lưu trong điện thoại – tấm hình mấy diễn viên quần chúng share cho hôm nọ.

Phối với âm thanh nghe được lúc này, mặt Khúc Kim Tích tức thì phừng đỏ.

Cô bỗng tắt phựt điện thoại, giơ tay che mặt.
Khúc Kim Tích, dừng lại ngay! Mày đang nghĩ gì vậy!

Khúc Kim Tích lại nhặt điện thoại lên, mở game, chờ khi vệt đỏ trên mặt tan bớt, cô nghe thấy tiếng mở cửa, ngửa đầu.

Thẩm Thính để trần nửa trên, hông quây khăn tắm đi ra.

Khúc Kim Tích: "..."

"Áo ngủ ướt rồi." Thẩm Thính thản nhiên buông một câu, tới tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ khác.

Trong tủ quần áo có gương.

Qua gương tủ, Thẩm Thính trông thấy cô gái nọ hoảng loạn bưng tay che mắt, một giây sau lại lén lút tách ngón tay thành kẽ hở, qua hai giây thì quyết đoán quay lưng, vùi mình vào sô pha.

Thẩm Thính thay đồ ngủ khô ráo, quay lại với nét mặt thản nhiên như thường.

Khúc Kim Tích nhìn anh một cách bình thản. Nếu ban nãy không trông thấy phản ứng của cô qua gương, suýt nữa anh đã bị diễn xuất này lừa đẹp.

Thẩm Thính khẽ nhướng mày, im lặng, kế đó lên giường, dựa vào đầu giường lấy sách ra đọc.

Khúc Kim Tích do dự một lúc, cũng lặng lẽ ôm quần áo vào phòng tắm.

Trong phòng tắm còn vương hơi nóng và mùi sữa tắm thoang thoảng. Khúc Kim Tích lau đi hơi nước phủ mờ mặt gương, trông thấy gò má đỏ lựng của mình. Buổi tối nên ánh sáng không tốt, có lẽ ban nãy Thẩm Thính không nhìn rõ sắc mặt mình đâu.

Trong óc tự động chớp lên nửa thân người mới thấy sơ ban nãy, Khúc Kim Tích đanh mặt nhìn gương mặt xinh xắn của mình trong gương: "Mê trai."

Gương mặt này đã đủ đẹp rồi, có mê thì tự mê mình đi, mê người khác làm gì.

Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Nghĩ như vậy, cuối cùng quả tim nhỏ đang phơi phới xuân về đã bình ổn lại. Tắm xong lấy đồ mỹ phẩm đắt tiền trên bồn rửa để dưỡng da, vốn định đắp mặt nạ nữa song nghĩ Thẩm Thính đang ở bên ngoài nên lại thôi.

Lúc đi ra, cô kinh hãi phát hiện cái sô pha to đùng mềm mại kia đã biến mất tiêu.

???
Khúc Kim Tích vô thức giơ tay dụi mắt, đồ rằng phải chăng mình đã mệt quá mà ảo giác.
Không có. Vẫn không có.

Cô túm góc áo ngủ, thấy Thẩm Thính cúi đầu đọc sách quá ư là nghiêm túc. Dưới ánh đèn trông anh dịu dàng hơn đôi phần.
"Anh Thẩm này, ờm... sô pha đâu rồi?"
"Hử?" Thẩm Thính ngẩng lên.
Khúc Kim Tích đành lặp lại: "Sô pha."
"Bị hư, tôi bảo người chuyển đi rồi."

"..." Sô pha chỉ có cô ngồi ban nãy, giờ lại bị hỏng. Cô chột dạ ghê gớm, "Không, không phải em ngồi nên mới hư chứ?"

Thẩm Thính nhìn cô chăm chú, một lúc lâu sau mới cất tiếng trong tâm trạng thấp thỏm của Khúc Kim Tích: "Không phải, sô pha để lâu không dùng, ban nãy một góc bị sụp."

Khúc Kim Tích thở phào.
Nhưng hơi chưa kịp ra đã nghẹn lại cuống họng.
Sô pha không còn, chỉ có một cái giường, cô biết ngủ đâu?!

Mắt liếc qua cái giường cỡ đại. Thực ra giường rất lớn, cô ngủ một bên, lăn lộn cỡ nào cũng không thể chạm tới Thẩm Thính. Cũng đâu thể ngủ sàn nhà được đúng không?
Đằng nào lúc biến hình chả bị Thẩm Thính sờ hết mó hết rồi.

Khúc Kim Tích gom góp can đảm, vòng qua đuôi giường tới bên kia, vén chăn lên giường. Đuôi mắt liếc trông Thẩm Thính, thấy anh không phản ứng gì, lập tức yên lòng.

Cô nhét mình vào trong chăn.
Tò mò liếc cuốn sách Thẩm Thính đang cầm, không ngờ là "Diễn viên tự tu dưỡng".

"Anh mà cũng đọc sách này?"
Thẩm Thính chững tay: "Em đọc rồi?"

"Đương nhiên rồi." Khúc Kim Tích, "Lúc muốn làm diễn viên phải đọc tới mấy lần rồi."
Chỉ là không nghĩ Thẩm Thính cũng sẽ đọc nó.

"Tại sao em muốn làm diễn viên?" Thẩm Thính khép sách, nhân thể hỏi.

"Tại thích trải nghiệm những cuộc đời khác biệt trong phim." Đôi mắt Khúc Kim Tích mơ màng hồi tưởng, "Có thể sáng tạo hết mình trong khi diễn. Hơn nữa nếu nổi tiếng thì thù lao sẽ cao hơn ngành khác rất nhiều."

"Những nghề bình thường, dù có lên tới cấp quản lý bậc cao thì tiền lương một năm quá lắm chỉ có chừng triệu tệ. Diễn viên đóng một bộ phim cát xê đã tới mấy triệu, là số tiền người bình thường làm lụng cả đời cũng không thể dành ra. Quan trọng nhất là nếu có tiền, mắc bệnh cũng có thể chữa trị, không sợ vì không có tiền mà..."

Bỗng phát giác mình đã nói quá nhiều, Khúc Kim Tích ngưng bặt.

Thẩm Thính nheo mắt, phút chốc bắt được ý để ngỏ trong lời cô: "Chữa bệnh gì?"
"Không có gì." Khúc Kim Tích cười cười, "Nói bừa ấy mà."
"Thế ư."

Mỗi lần Thẩm Thính nói "thế ư", Khúc Kim Tích đều có ảo giác mình bị đối phương nhìn thấu.

Khi Khúc Kim Tích kết hôn với Thẩm Thính, họ Thẩm đã điều tra mọi thông tin tình hình thân thể cô. Bà nội Khúc Kim Tích mắc bệnh qua đời nhưng Khúc Kim Tích thì rất khỏe mạnh, sức khỏe không gặp bất cứ vấn đề gì.

Trước cái nhìn của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích rúc vào trong chăn, vô thức bật thốt: "Muộn vầy rồi, chúng ta ngủ đi."

Chốc sau, Thẩm Thính nói "ừ".

Đèn tắt.

Xung quanh bỗng chốc tối om, Khúc Kim Tích ngủ rất ngoan lành tiêu chuẩn.

Vốn tưởng có Thẩm Thính ở bên, nhiều khả năng mình sẽ mất ngủ, nhưng chẳng biết phải vì mệt quá hay không mà chỉ mới nhắm mắt không bao lâu, Khúc Kim Tích đã say sưa ngon lành.

Thẩm Thính mở bừng mắt trong bóng tối, mấy giây sau, quay đầu sang.
Đúng thật là vô tư.

Anh thở dài, mệt mỏi nhắm mắt.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, một nguồn nhiệt lăn tròn sát tới, một cánh tay vươn ra vắt trên vai Thẩm Thính. Anh bừng mở đôi mắt, nhìn thấy gương mặt cô gái ngủ say sưa, hoàn toàn không có vẻ gì là sắp tỉnh.

Hơi thở phà ra cọ trên da cổ. Thẩm Thính cứng đờ người, duỗi tay định gỡ tay Khúc Kim Tích ra khỏi.
Chẳng ngờ chưa kịp hành động, đối phương đã áp vào sát hơn nữa, miệng còn thì thầm một câu gì.

Thẩm Thính lắng tai nghe.
Người nọ bập miệng vào: "... Bố."
Thẩm Thính: "..."

Hôm sau, Khúc Kim Tích thức giấc trong tiếng loạt soạt của vải vóc, mở mắt trông thấy bóng lưng Thẩm Thính đang thay đồ. Đầu cô lơ mơ, bật thốt hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Bàn tay Thẩm Thính đang gài cúc chững lại, quay sang nhìn xuống cô từ trên cao, không đáp còn hỏi: "Ngủ ngon không?"

Suốt đêm không mộng mị, ngủ rất ngon. Khúc Kim Tích thật thà gật đầu.

Thẩm Thính bỗng khom lưng, nới cúc cổ tay trái, chìa ra bắp tay chắc nịch: "Lúc biến thành heo cũng không thấy răng em tốt như thế."

Khúc Kim Tích đờ đẫn dời mắt đi xuống, trông thấy trên bắp tay Thẩm Thính có một dấu răng rõ rành rành.

Chắc không thể là Thẩm Thính tự cắn mình đâu.

Còn cô thì bỗng phát giác là rõ ràng mình ngủ ở nửa bên phải giường mà khi tỉnh dậy lại nằm ở nửa bên trái, chiếm hết một nửa địa bàn của Thẩm Thính!

Nếu vậy...
Cô nơm nớp nhìn lên Thẩm Thính.

Trời cao hỡi, rốt cuộc cô đã làm gì vậy.
Tướng ngủ của cô tốt lắm đó, chỉ có thi thoảng tỉnh dậy thấy mình nằm dưới gầm giường thôi.

Nhưng còn cắn người...

"Em, em..." Khúc Kim Tích quýnh quáng cả lên, muốn giải thích nhưng lời đến bên môi lại không biết phải biện giải thế nào.

"Muốn nói là không cố ý?" Thẩm Thính kề vào sát gần hơn.
Khúc Kim Tích nóng đầu lên, bật thốt: "Không thì anh cắn lại đi?"
Vừa nói cô vừa chìa cánh tay ra: "Muốn cắn đâu cũng được!"

Chính trong lúc ấy một cảm giác quen thuộc ùa lên. Khúc Kim Tích thầm kêu một tiếng "không ổn", chỉ kịp nhìn Thẩm Thính một cái áy náy rồi cảnh vật trong mắt đã biến đổi trời vực.
Tấm chăn đang đắp phủ người cô kín mít.

Thẩm Thính bình thản đứng thẳng người. Đã thấy cảnh Khúc Kim Tích biến hình nhiều lần, lúc này anh đã quen, chẳng buồn lo xem Khúc Kim Tích không dưng biến mất thì phải giải thích với người nhà thế nào, hơn thế còn thấp thoáng tò mò không biết lần này cô biến thành thứ gì.

Lặng im phăng phắc, dưới tấm chăn không hề có dấu hiệu thứ gì nhấp nhô.

Thẩm Thính khẽ nhướng mày, đợi chẵn mười giây sau, anh vén chăn.

Một quả bí đỏ tròn vo vàng óng béo ú béo nần "ngồi" chễm chệ trên giường.

Lần này, dẫu Khúc Kim Tích dùng hết sức bình sinh cũng không thể cử động mảy may.

Tác giả:
Loại bí đỏ tròn vỏ vàng này đa-zi-năng lắm nha, còn rất ngọt nữa! Bỏ vô nồi cơm điện hầm cùng với gạo thì, mlem mlem ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net