Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị không liên hệ được với Khúc Kim Tích, chuyện gì vậy? Con bé đi đâu rồi?"

Ngũ Lập Thu lao xộc vào văn phòng, trông thấy anh chàng đang đùa với con cá chép đỏ vang danh khắp nội bộ công ty hai hôm nay mà nghẹn lời.

Chị không nhận ra là khi mình nói dứt câu, con chép đỏ kia quay một vòng trong nước với vẻ rõ là chột dạ, chĩa đuôi về phía mình.

Thẩm Thính cất viên thức ăn nuôi cá đang cầm đi, đáp: "Cô ấy có ít việc."

Ngũ Lập Thu cau mày: "Chị đã liên hệ tìm cho nó một buổi phỏng vấn với cả đêm hội từ thiện của Đông Ngu vào tối nay, đã đăng ký tên hết rồi, cậu nghĩ cách liên hệ với nó đi, miễn còn có thể xuống giường thì phải tới đây ngay cho chị."

Trước đây khi phụ trách Thẩm Thính Ngũ Lập Thu cũng vô cùng quyết đoán. Bây giờ tái xuất, nhận sự ủy thác của Thẩm Thính mà phụ trách Khúc Kim Tích. Đã như vậy, bất kể lúc trước Khúc Kim Tích có tai tiếng cỡ nào chị cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để giành giật tài nguyên cơ hội về.

"Cậu nhìn lại tình trạng nó bây giờ đi, mấy cái phim đóng lúc trước toàn phim vớ va vớ vẩn thì cũng thôi, nhưng thậm chí còn không phải đóng nữ chính, không có lấy một tác phẩm đàng hoàng đúng nghĩa, quái gì thế hả! Chị mặc kệ hai cô cậu có quan hệ thế nào, cho dù sau này có là giám đốc phu nhân thì bây giờ cậu cũng đã giao con bé đó cho chị rồi, mọi việc phải do chị quản lý. Nếu tự nó đã không quan tâm thì đừng có bắt chị phải phụ trách."

Ngũ Lập Thu xối xả một tràng.

Thẩm Thính ra vẻ đăm chiêu, không hé một lời.

Ngũ Lập Thu nhìn sang, thấy anh vẫn trông về con cá chép nọ, dường như chưa từng nghe lọt những lời mình mới nói.
"..."
"Thẩm Thính!"

Ngay khi Ngũ Lập Thu sắp giận điên, Thẩm Thính bỗng ngẩng lên nhìn: "Chị cần biết một việc này."
Ngũ Lập Thu: "?"

Cũng lúc ấy, Khúc Kim Tích trong bể cá bỗng sinh một linh tính không lành.
Quả nhiên, trực giác của cô không hề sai –

Thẩm Thính duỗi tay chỉ con chép đỏ, nói với Ngũ Lập Thu: "Đó chính là Khúc Kim Tích."

"???" Trông Ngũ Lập Thu như sắp sửa bốc cháy, mặt đanh lại vô cảm, "Thẩm Thính, chị không biết là cậu còn thích đùa đấy."

Thẩm Thính nhìn chị, im lặng.
Ngũ Lập Thu: "..."

Từ khi Thẩm Thính vào nghề đã do Ngũ Lập Thu phụ trách. Hai người quen biết đã gần mười năm, không nói Ngũ Lập Thu hiểu rõ mọi điều về Thẩm Thính nhưng chí ít vẫn phải nắm được tính cách anh.

Thẩm Thính không phải người thích đùa. Trên thực tế, dù họ đã quen biết ngần ấy năm nhưng số lần Thẩm Thính nói đùa chỉ có thể đếm vừa trên một bàn tay.

Cùng với sự im lặng của Thẩm Thính, Ngũ Lập Thu chậm rãi chuyển ánh nhìn sang con chép đỏ, bẵng một lúc sau mới bật thốt: "Cậu bảo chị sao có thể tin con cá này là Khúc Kim Tích?"

Thẩm Thính: "Chị có thể tự kiểm chứng."

Nói rõ chân tướng cho Ngũ Lập Thu là quyết định của Thẩm Thính sau khi đã suy nghĩ rất kĩ càng – Tuy rằng cái sự "kĩ" của anh chỉ trọn trong một khoảnh khắc ban nãy.

Ngũ Lập Thu là quản lý của Khúc Kim Tích, giấu Ngũ Lập Thu tình hình của Khúc Kim Tích sẽ chỉ mang tới nhiều rắc rối hơn, chẳng bằng cứ nói thẳng ra mọi việc.

"Mày... thật sự là Khúc Kim Tích?" Ngũ Lập Thu đi tới trước con chép đỏ.
Khúc Kim Tích chỉ biết gật đầu.
Tận mắt thấy một con cá gật đầu, Ngũ Lập Thu: "..."

Ngũ Lập Thu lén véo vào lòng bàn tay, nhờ đó tìm về sự bình tĩnh. Chị hỏi Thẩm Thính: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Một người đang yên lành sao lại biến thành một con cá? Nó là yêu tinh à?"

Chẳng lẽ thế giới này thật sự có yêu tinh mà tiểu thuyết, phim truyền hình hay miêu tả???

"Không phải." Trước phản ứng của Ngũ Lập Thu, Thẩm Thính bình tĩnh thuật lại tình trạng của Khúc Kim Tích.

Ngũ Lập Thu nghe xong câu chuyện, trong đôi mắt viết rõ "mất niềm tin vào cuộc đời".
Một con người bình thường, trải qua một vụ tai nạn là sẽ biến thành đủ loài động vật bất cứ lúc nào? Hơn nữa còn không chỉ giới hạn trong động vật?

Bỗng chị nhớ tới hotsearch về Thẩm Thính nuôi thú cưng mấy lần trước.

Trong thời gian ở nhà chăm con thi thoảng chị vẫn để ý tin tức về Thẩm Thính, lúc ấy hotsearch xuất hiện đã thấy rất lạ. Vì quả thật Thẩm Thính không thích những loài động vật nhỏ, đặc biệt động vật có lông.

Nhưng tuy thấy lạ, chị vẫn không nghĩ nhiều. Biết đâu giờ Thẩm Thính thay đổi, thích rồi thì sao.

Bây giờ mọi việc đã sáng tỏ.
Những con vật xuất hiện bên cạnh Thẩm Thính đó đều do Khúc Kim Tích biến thành.

"Vậy phải làm thế nào mới biến trở về được?" Rất lâu sau, cuối cùng Ngũ Lập Thu đã tiêu hóa được sự thật này.
Thẩm Thính: "Không biết."

Ngũ Lập Thu day trán, chốc sau bảo: "Ok, chị hoãn hai hoạt động kia lại trước."

Đừng mà.
Khúc Kim Tích sốt xình xịch.

Sau khi đóng máy, trừ chương trình talkshow lần nọ thì cô không có lấy một công việc. Bây giờ chẳng dễ gì có cơ hội làm việc, cô phải trân mắt nhìn nó bay biến hay sao.

Cô nóng ruột quay mòng mòng trong nước.

Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính đang bàn chuyện, không tâm trí để ý đến cô. Cho đến khi một tiếng choang vang lên, cả hai đồng loạt quay lại – bể cá đã vỡ tung!

Toàn thân sũng nước, Khúc Kim Tích xuất hiện trước mặt cả hai.

Mặt bàn và sàn nhà bị vụn thủy tinh vỡ và nước bể biến thành một đống bầy nhầy, một số tài liệu trên bàn cũng chịu nạn theo.

Khúc Kim Tích: "..."

Ngũ Lập Thu săm soi Khúc Kim Tích trên dưới, nỗi rúng động trong mắt tan dần đi, nhanh nhẹn nói: "Rất tốt, không cần hủy lịch trình rồi. Sửa soạn lại đi, lát nữa xuất phát với chị."

Chị quay gót sải bước đi khỏi văn phòng, bước chân như đi trên mây.
Còn việc Khúc Kim Tích đang ướt sũng phải sửa soạn chuẩn bị ra sao thì không đến phiên chị tốn công, sẽ tự có người lo liệu.

"Ắt... xì." Khúc Kim Tích che mũi hắt hơi.

Thẩm Thính nhìn cô, đủng đỉnh buông câu: "Giờ thì tôi phải giải thích với nhân viên nguyên nhân chép gấm cầu may báu vật của công ty biến mất kiểu gì đây?"

Khúc Kim Tích: "..."
Ai dám bắt anh giải thích hả.

"Tự vào phòng nghỉ tắm đi, tôi sẽ bảo Tần Tang đem quần áo lên."

Trong văn phòng của Thẩm Thính có một cánh cửa ẩn, mở ra sẽ thấy một gian phòng nghỉ bên trong, nếu mệt có thể vào đó ngả lưng một lát.

Không gian không lớn, kê cái giường đơn giản và một gian phòng vệ sinh.

Khúc Kim Tích chẳng kịp nghĩ gì khác. Giờ đã chớm đông, cảm giác mặc áo ướt chẳng lấy gì làm dễ chịu. Cô cũng chẳng muốn mắc cảm.

Nhanh chóng tắm xong, Khúc Kim Tích nhìn cái khăn bông duy nhất vắt trên giá, trong lúc kéo xuống bọc người lại không khỏi trộm nghĩ: Thẩm Thính đã từng dùng chưa?
Chắc là chưa đâu.

Từ khi Thẩm Thính về nước hai người vẫn ở cùng nhau, Thẩm Thính gần như chưa từng đặt chân vào phòng nghỉ.
Bởi vậy, giờ thì hời cho cô được dùng trước rồi chăng.

Khúc Kim Tích mải nghĩ miên man, mở cửa, trên giường đã đặt sẵn một bộ quần áo sạch.

Cô mới tháo khăn tắm toan mặc vào, giọng nói thân thuộc đã vang lên: "Mặc xong chưa?"
Cửa mở ra, in hằn trong mắt là một khoảng trắng ngần. Thẩm Thính sững ra như trời trồng.

Khúc Kim Tích đang cong lưng lấy quần áo trên giường, cơ thể như bị nhấn nút tạm dừng. Mắt chạm vào mắt, trong một khoảnh khắc thời gian như ngừng chảy.

Cả hai đồng thời có hành động:

Khúc Kim Tích vơ ngay chăn bọc kín người.
Thẩm Thính đóng sầm cửa lại.

Năm phút sau, Khúc Kim Tích đã thay đồ xong hít một hơi sâu, bình ổn cõi lòng đang xáo động, mở cửa phòng nghỉ đi ra.

Song trong văn phòng đã chẳng còn bóng dáng Thẩm Thính.

Quả tim Khúc Kim Tích đang chơi vơi lơ lửng đặt về lồng ngực. Cô bưng kín mặt, vần vò cho vệt đỏ tan đi.

"Tiên sinh?" Đang trong văn phòng của mình thì thấy Thẩm Thính đẩy cửa đi vào, Tần Tang tưởng Thẩm Thính có việc quan trọng muốn căn dặn, lập tức đứng ngay dậy.

"Không có gì." Thẩm Thính nói bình tĩnh, "Tôi ghé lấy hai cuốn sách."

Trong văn phòng Tần Tang có một tủ sách, trên chất đầy những sách đủ thể loại. Thẩm Thính đứng trước tủ sách, nghiêm túc chọn từng quyển.

Tần Tang cứ thấy hơi sai sai.

Trong văn phòng tiên sinh cũng có sách, số lượng còn nhiều hơn ở văn phòng y. Hơn nữa nếu tiên sinh cần lấy sách thật thì cứ việc bảo y đưa tới là được mà.

Thẩm Thính "nghiêm túc" lựa chọn suốt hơn mười phút đồng hồ, cuối cùng lựa đại hai cuốn, về văn phòng mình. Đúng như anh dự đoán, Khúc Kim Tích đã đi.

Anh đặt sách lên bàn, trong óc chớp lên hình ảnh ngỡ ngàng ở một thoáng ban nãy.
Chốc sau, Thẩm Thính tự rót cho mình một cốc nước đá.

Khúc Kim Tích đã cảm nhận được chỗ tốt khi có hậu thuẫn.

Phỏng vấn lần này là chuyên mục hỏi chuyện cá nhân nghệ sĩ của tòa soạn Chanh Tân Ngu Ký. Chuyên mục này đã từng phỏng vấn không ít nghệ sĩ tên tuổi, Ngũ Lập Thu có thể giành được buổi phỏng vấn này cho cô đã phải dùng tới rất nhiều quan hệ.

Tới địa điểm phỏng vấn, lần đầu tiên Khúc Kim Tích được nhận đãi ngộ của nghệ sĩ ngôi sao. Suốt quá trình các nhân viên vô cùng niềm nở ân cần, không hề có hiện tượng ơ hờ lạnh nhạt.

Khúc Kim Tích hiểu rất rõ, đây đều là nhờ ơn Ngũ Lập Thu.

Phỏng vấn kết thúc, Khúc Kim Tích vào nhà vệ sinh, chưa kịp ra đã có hai người nữa đi vào, kế đó cô nghe một giọng nữ nói: "Nghe nói cậu trở lại làm việc, mình cứ tưởng cậu sẽ chọn một người mới tiềm năng nào đó hoặc tiếp tục phụ trách Thẩm Thính chứ. Không ngờ cậu lại chọn Khúc Kim Tích."

Cô biết người này là ai. Đó là tổng biên của chuyên mục này, Trần Mỹ Á. Trước khi phỏng vấn, Ngũ Lập Thu đã dẫn cô gặp mặt người nọ một lần.

Ngũ Lập Thu: "Khúc Kim Tích cũng rất tiềm năng."
"Tiềm năng kéo anti ấy hả." Trần Mỹ Á cười, "Nói thật nhé, nếu không vì nể mặt cậu, mình chẳng thèm phỏng vấn cô nàng đâu."

Ngũ Lập Thu lườm: "Từ bao giờ cậu cũng học được cách kết luận phẩm tính một người chỉ qua thông tin trên mạng thế?"

"Không phải vì thế đâu." Trần Mỹ Á lắc đầu, "Trên mạng có một số tin tất nhiên không thể coi là thật, nhưng mình có cô bạn từng hợp tác với Khúc Kim Tích, nói là con người thật của cô này chẳng ra làm sao cả. Lập Thu, cậu đừng có nóng đầu lên mà coi cỏ dại thành vật báu."

"Cứ cho cậu nâng đỡ Khúc Kim Tích nổi tiếng rồi thì sao?" Trần Mỹ Á tiếp, "Giả như cô ả nổi rồi, cảm thấy cậu không còn giá trị lợi dụng, e rằng sẽ đá cậu ngay thôi."

Ngũ Lập Thu dựng thẳng hàng mày sắc lẹm: "Cô bạn cậu nói là Từ Nam Nam đấy hả."

Trần Mỹ Á không gật cũng chẳng lắc.

Ngũ Lập Thu cười nhạt: "Thế sao cậu không nghĩ thử xem, là nếu Khúc Kim Tích thật sự như cô ả nói, tại sao Thẩm Thính lại chịu nhận Khúc Kim Tích vào công ty mình?"

Trần Mỹ Á sửng sốt.

"Với hiểu biết của mình về Thẩm Thính, nếu nhân phẩm Khúc Kim Tích thật sự có vấn đề, lại cộng với những việc Khúc Kim Tích đã làm với Thẩm Thính khi trước, cậu ta đã có thể thẳng chân sút bay Khúc Kim Tích ra khỏi showbiz rồi."

"Cậu ở trong cái giới này bao nhiêu năm rồi thế mà vẫn chưa bỏ được cái thói dễ bị ảnh hưởng bởi quan điểm của người khác. Còn về Từ Nam Nam..."

Nhắc tới Từ Nam Nam, Ngũ Lập Thu ra vẻ khinh rẻ, thậm chí không buồn bình luận một lời, rửa tay xong là quay gót đi thẳng.

Trần Mỹ Á đứng tại chỗ một lát, đoạn cũng rời đi.

Khúc Kim Tích chầm chậm mở cửa buồng, đi ra bồn rửa, vặn vòi nước rửa tay.

Khoảng thời gian này Từ Nam Nam đã nhận vô số công việc. Cô ta không thiếu tiền, ekip riêng hiện tại cũng do tự cô ta trả lương cao thuê về. Khi Thẩm Thính thành lập công ty, Từ Nam Nam đã tìm gặp thẩm Thính tỏ ý muốn được ký hợp đồng với S&T, Thẩm Thính không đồng ý.

Tức tối là việc khó tránh, nhưng nghĩ tới tính cách Thẩm Thính chỉ đành nhẫn nhịn.

"Sau này vẫn còn cơ hội hợp tác với Thẩm Thính." Quản lý an ủi, "Hơn nữa nếu em tới S&T thật thì sẽ bị người khác quản lý, với tính em liệu có thể chịu được?"

Cơn giận của Từ Nam Nam được anh ta vuốt xuôi.

Không lâu sau, quản lý nhận được điện thoại, nét mặt trở nên rất kỳ lạ.
Từ Nam Nam thấy vậy cau mày: "Sao vậy hả?"

Quản lý quan sát nét mặt cô ta, e dè nói: "Em biết chuyện Thẩm Thính mời Ngũ Lập Thu quay về rồi nhỉ."

"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Ngũ Lập Thu là quản lý vàng trong giới, được Thẩm Thính mời quay lại làm việc đã không phải chuyện bí mật.

Nét mặt anh quản lý rất khó tả: "Ngũ Lập Thu dẫn Khúc Kim Tích tới Chanh Tân rồi."

"Anh nói cái gì?! Ngũ Lập Thu dẫn Khúc Kim Tích đi?" Gương mặt Từ Nam Nam trở nên méo mó, "Cô ta ký hợp đồng với S&T?"

Quản lý im lặng. Vô duyên vô cớ Ngũ Lập Thu không thể dẫn Khúc Kim Tích cùng đi tham gia phỏng vấn, việc này xảy ra chứng minh Khúc Kim Tích đã ký hợp đồng với S&T, chỉ là vẫn chưa công khai.

Hơn nữa người quản lý hiện tại của Khúc Kim Tích lại là quản lý vàng đã từng phụ trách Thẩm Thính năm xưa, từ đó là biết S&T vô cùng coi trọng Khúc Kim Tích, đã định sẽ tập trung nâng đỡ.

Điều anh ta nghĩ được, đương nhiên Từ Nam Nam cũng có thể nghĩ tới.

Từ Nam Nam hít vào thật sâu, sắc mặt rất tệ, gằn từng câu từng chữ: "Tôi hỏi anh một câu, anh cảm thấy tại sao Thẩm Thính lại ký hợp đồng với Khúc Kim Tích?"

Quản lý: "..."
Anh ta biết thế quái nào được.

Từ Nam Nam cũng không mong chờ câu trả lời từ anh ta, lại hỏi: "Anh từng gặp Khúc Kim Tích, anh cho rằng giữa tôi và cô ta, ai đẹp hơn ai?"
Quản lý: "Tất nhiên là em, Khúc Kim Tích sao mà so với em được."

Từ Nam Nam nhìn anh ta chăm chăm: "Tôi cần anh nói thật."

Quản lý im lặng, chẵn năm phút sau mới cất tiếng: "Hai người không cùng một loại hình, phong cách hoàn toàn khác nhau. Nếu thật sự phải so sánh, quả thật mặt mũi vóc dáng Khúc Kim Tích có nhỉnh hơn em một chút."

Anh ta cảm thấy câu trả lời của mình đã uyển chuyển lắm rồi.

Cô đã là đàn bà ba mươi hơn rồi, có thể so sánh với con gái mới ngoài hai mươi được hả???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net