Ngoại truyện 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên chủ x Dụ Đồng (2)

Sau khi bàn bạc, các bác sĩ đang cấp cứu cho Dụ Đồng nhất trí cho rằng tình hình người gặp nạn hiện đang không ổn, cần có động lực để cố gắng cầm cự, nếu không thì khi họ cấp cứu xong, người cũng đã đi rồi.

Nghe người gặp nạn cứ rì rầm cái tên Tiểu Khúc Nhi, các nữ bác sĩ có mặt đều là người từng trải, lập tức hiểu ra nguyên cớ.
Thời này quả hiếm mà thấy một người si tình.

Không phải tất cả các bác sĩ đều đã quen với sống chết sinh tử, coi nhẹ những chuyện này. Nếu có thể gia tăng tỷ lệ sống sót của bệnh nhân, họ linh động một chút thì có gì mà không được.

Vì vậy khi biết "Tiểu Khúc Nhi" đã tới, các bác sĩ nhanh chóng mời đối phương thay đồ cách ly sát trùng rồi vào phòng cấp cứu.

Trước khi vào, Khúc Kim Tích nhìn Thẩm Thính.
Thẩm Thính nhìn cô, cười gật đầu.

Hít một hơi sâu, Khúc Kim Tích theo bác sĩ vào phòng. Khi thấy Dụ Đồng nằm trên bàn phẫu thuật, nước mắt tự động chảy tràn không nghe khống chế.

— Một mảnh sát dữ tợn cắm ngập vào lồng ngực Dụ Đồng.

"Nguy hiểm nhất chính là mảnh sắt này. Giờ ý thức cậu ta không còn tỉnh táo, mảnh sắt cắm vào lồng ngực, ở sát với tim..." Bác sĩ kể vắn tắt tình hình Dụ Đồng.

Khúc Kim Tích nghe không hiểu những từ ngữ chuyên môn. Nghe xong, biết tình hình Dụ Đồng lúc này vô cùng nguy hiểm, nếu không ắt mảnh sắt kia ra thì ắt phải chết, mà lấy ra cũng sẽ có rủi ro tử vong rất lớn, tỷ lệ sống chỉ có một phần trăm.

Bệnh viện đã điều động bác sĩ lâm sàng giỏi nhất của khoa ngoại, có nhiều kinh nghiệm với trường hợp này. Nhưng chính vì đã có kinh nghiệm nên mới hiểu rõ mức độ nguy hiểm của nó.

Nhất là khi —
Vị chuyên gia này nói: "Ý chí sống của cậu ta lúc mạnh lúc yếu, cháu là bạn gái cậu ta, thế đứng bên cạnh gọi tên cậu ta thử đi."

Trong mắt các bác sĩ, cô gái có thể khiến bệnh nhân nhung nhớ như vậy chắn hẳn phải là người yêu.

"Cháu biết rồi." Khúc Kim Tích nói.

Các bác sĩ tiếp tục phẫu thuật, đồng thời chừa ra một vị trí cho Khúc Kim Tích, để cô có thể cúi xuống nói khẽ vào tai Dụ Đồng.

Thực ra Khúc Kim Tích không biết nên nói gì.
Cô không phải nguyên chủ, cô không yêu Dụ Đồng, không hề có tình cảm nam nữ với y, không thể nói những lời đánh động. Song điều này không thể ngăn cô thôi buồn bã bứt rứt khi Dụ Đồng gặp tai nạn.

Ý chí sống lúc mạnh lúc yếu, là vì đã không còn ai níu kéo y ở lại ư?

Từ kí ức của nguyên chủ, Khúc Kim Tích biết Dụ Đồng sinh ra trong một gia đình khá giả, tuy chưa đến mức giàu có song cũng không lo ăn mặc.

Bố Dụ Đồng là luật sư, mẹ là giảng viên đại học. Y còn có một người em trai, hiện đang là bác sĩ thực tập, làm việc ở quê, sống cùng bố mẹ. Cả gia đình đều là người có văn hóa.

Đây cũng là một nguyên nhân khiến nguyên chủ luôn cảm thấy tự ti từ khi yêu đương với Dụ Đồng.

Nguyên chủ là một cô gái nhạy cảm mà ngang bướng. Điều kiện kinh tế của nguyên chủ không tốt, từ khi bà nội qua đời thì chỉ còn một thân một mình, không có một quan hệ bối cảnh, tất cả tự dựa vào bản thân.

Trong suy nghĩ của cô ấy, người nhà Dụ Đồng toàn những người trí thức ở tầng lớp trên, có lẽ sẽ chê xuất thân của cô.
Nhưng cô ấy muốn mình bình đẳng với Dụ Đồng.

Khi gặp khó khăn nguyên chủ chưa từng nhờ Dụ Đồng, cũng không chịu tiêu tiền của Dụ Đồng, dù phải tiêu cũng sẽ chọn thứ rẻ nhất. Nhưng nguyên chủ lại không ngại tiêu tiền của mình cho Dụ Đồng, thậm chí sẽ cho y thứ tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình.

Một người bình thường như vậy nhưng khi ngang bướng thì sẽ nhất quyết không nghe ai. Đây cũng là nguyên nhân năm xưa Liễu Nhứ chỉ ùng mấy tấm hình photoshop là đã thành công khiến Khúc Kim Tích tin tưởng.

Vì lòng tự ti mẫn cảm, trong tình yêu cô ấy luôn thận trọng, ôm lòng hoài nghi liệu Dụ Đồng có thích mình thật không. Có lẽ anh cũng chẳng thích cô đến mức ấy, mà chỉ là cái thích nhất thời thôi chăng?

Liễu Nhứ giỏi hơn cô, Dụ Đồng quay sang thích Liễu Nhứ dường như là việc cô đã liệu trước trong tiềm thức.

Tiềm thức ấy khiến cô sợ hãi, thậm chí không dám chứng thực với Dụ Đồng, sợ đáp án nhận được chỉ sẽ tàn nhẫn hơn. Thế là cô im lặng bỏ trốn, biến đi thật xa.

Cô nghĩ, Dụ Đồng thích người khác cũng chẳng sao, không cần mình nữa cũng chẳng sao. Không có anh, cô cứ việc sống như bình thường, hơn nữa nhất thiết phải sống tốt hơn. Cô phải trở nên nổi bật, trở nên giỏi hơn nữa.

Nhưng một người mới vào cái nơi hỗn loạn như giới giải trí này, muốn nổi tiếng đâu có dễ thế?

Thời còn yêu Dụ Đồng Khúc Kim Tích hầu như không trang điểm, sau khi vào showbiz, tham gia nhiều hoạt động, hình ảnh xuất hiện trên mạng lúc nào cũng là lớp trang điểm đậm dày và bộ trang phục khiến người ta cay cả mắt, hoàn toàn không dính dáng gì tới hai chữ xinh đẹp.

Biến chuyển kinh người ấy há chẳng phải một sự bảo vệ với chính mình.

Trong giới giải trí, người muốn dùng thủ đoạn của leo lên có quá nhiều, Khúc Kim Tích cũng không ngại phải dùng thủ đoạn, bị trào phúng bị mắng chửi cô chẳng buồn để tâm – thủ đoạn để nổi tiếng có rất nhiều, những nghệ sĩ đang nổi lên kia có mấy ai là hoàn toàn sạch sẽ?

Nhưng cô có giới hạn, quyết sẽ không bán đứng thể xác.
Nhưng dù cho không bán, cũng không có nghĩa không bị ai ép buộc – công ty quản lý Khúc Kim Tích ký hợp đồng ban đầu đã thẳng thừng yêu cầu cô đi tiếp rượu.

Bị sờ mó lợi dụng thì cũng thôi, coi như chó cắn, nhưng nếu là những giao dịch tiến xa hơn, cô sẽ không đồng ý. Công ty quản lý tạo áp lực, cuối cùng cô đã nghĩ ra một cách rất hay.

Trang điểm lòe loẹt, mặc áo quần trang sức rẻ tiền, kiểu ăn mặc lố lăng ấy nếu đứng cùng những nữ nghệ sĩ khác sẽ tôn người đứng bên lên như tiên nữ trên trời, còn mình thì là vịt con xấu xí.

Không ai lại hứng thú với một cô ả "xấu xí".
Sau vài lần như thế, không còn ai nổi ý xấu với cô.

Những việc này cô không nói, cũng không ai hiểu được. Mà khi Khúc Kim Tích xuyên tới thì mới đầu không hề có kí ức của nguyên chủ, chỉ thi thoảng mới nhớ ra một hai đoạn ngắn.

Thực tế là đến tận bây giờ Khúc Kim Tích vẫn chưa được nhận toàn bộ kí ức của nguyên chủ, chỉ khi cố gắng nhớ lại điều gì đó thì những kí ức mới chợt nhảy ra một đoạn – kí ức của nguyên chủ giống như một cái máy tính cũ chạy rất chậm, rất chậm, Khúc Kim Tích muốn tra tìm tư liệu nhưng máy rất lag, phải chờ lâu mới tìm ra, đôi khi thậm chí còn không tìm được.

Khúc Kim Tích chỉ biết một phần những chuyện giữa nguyên chủ và Dụ Đồng, ngay đến những chuyện của riêng nguyên chủ cũng chỉ biết chừng sáu mươi phần trăm.
Đấy còn là thành quả tích lũy suốt một năm nay, từ từ lắp ráp những kí ức để hoàn nguyên ra nguyên chủ.

Nguyên chủ có xấu không?
Không, cô ấy chỉ đã ngốc quá.
Cô ấy không có người nhà, không có hậu thuẫn, không có bối cảnh, không có bạn bè, không có người yêu giúp đỡ bày mưu. Cô ấy chẳng có gì cả, chỉ có trơ trọi một mình.

Khi biết giữa mình và Dụ Đồng không có khả năng, lại gặp cụ Thẩm tới tìm, cô ấy đã quyết định lợi dụng họ Thẩm để mưu tính cho mình.
Sai một ly, đi một dặm.

Cô ấy không thích Thẩm Thính, nhưng buộc phải khiến Thẩm Thính "thích" mình, cho dù anh không có chút tình cảm nào với mình cũng chẳng sao. Làm vậy thì cô ấy có thể mượn danh tiếng Thẩm Thính để giúp mình nhanh chóng kiếm được những tài nguyên tốt trong giới.

Chỉ khi nổi tiếng mới có tư cách nói chuyện, chờ đến lúc ấy, nếu còn được gặp lại Dụ Đồng, dù cho cảnh còn người mất, cô ấy vẫn có thể ngẩng cao đầu.

Không thể hối hận, không đường hối hận.
......

Nghĩ đến những điều ấy, Khúc Kim Tích cụp mắt nhìn chàng trai trẻ tuổi với sắc mặt tái trắng, luồng khí chết chóc phủ trùm trên con mắt đường mày.

Nếu khi xưa nguyên chủ không nhận lời cụ Thẩm kết hôn với Thẩm Thính, nếu cô ấy tiếp tục một mình cố gắng trong giới, nếu lúc ấy gặp lại Dụ Đồng, kết quả sẽ ra sao?
Dụ Đồng có ruồng bỏ cô ấy không?

Không đâu, cô nghĩ.
Chàng trai trẻ tuổi này yêu nguyên chủ như thế, cho dù hận cô khi xưa ngu ngốc không hiểu chuyện nhưng nếu thật sự gặp lại, y vẫn sẽ không bỏ mặc cô không quan tâm.
......

"Dụ Đồng." Nghĩ một lát, Khúc Kim Tích cúi xuống kề sát tai y, "Em là Khúc Kim Tích."

Đôi mày chàng trai đang giãn lỏng giờ nhíu lại, thiết bị theo dõi bên cạnh có dấu hiệu khác lạ. Đây là việc tốt. Bác sĩ trầm giọng nói: "Có phản ứng, gọi tiếp đi."
"Dụ Đồng, em cho anh biết một bí mật." Cô dằn giọng thật khẽ, "Anh biết không, trừ anh ra, cả đời này Khúc Kim Tích chưa từng thích ai khác."
Đôi mi Dụ Đồng run run như muốn bừng mở, lại không sức vùng thoát.

"Em cho anh biết thêm một bí mật." Khúc Kim Tích ngước mắt nhìn thiết bị theo dõi. Cô không học y, không hiểu những thay đổi trên đó có ý nghĩa thế nào, nhưng những đường cong gợn sóng lên xuống thì rõ ràng đã mạnh mẽ hơn ban nãy.

Nhìn nó, tim cô nảy lên, quyết định cược một lần.

Khúc Kim Tích áp vào gần hơn. Đây là bí mật lớn nhất của cô, trừ chính cô ra, chỉ có Thẩm Thính được biết.
Còn giờ, cô sắp tiết lộ bí mật này cho Dụ Đồng.

"Dụ Đồng, anh nghe cho rõ, em không phải Khúc Kim Tích ban đầu. Muốn biết Tiểu Khúc Nhi của anh đã đi đâu thì hãy cố cầm cự, đợi khi anh tỉnh, em sẽ cho anh biết."

Thiết bị theo dõi phát ra tiếng cảnh báo sắc nhọn —
Ngay giây sau, bác sĩ đã rút mảnh sắt ra.

Lượng lớn máu tươi chảy ào ra từ vết thương, bắn cả lên người Khúc Kim Tích. Thứ máu bỏng rát hắt lên gò má, khiến tim cô nảy lên thình thịch như điên loạn.
Cô chỉ thấy rất nóng, đầu óc quay cuồng, thế giới trước mắt bắt đầu nhòe đi.

"Thành công rồi!"
"Kẹp cầm máu!"
"Nhịp tim đã giảm xuống mức ổn định."

Các bác sĩ và y tá khó giấu mừng rỡ.

Có lẽ đã nhận ra sắc mặt Khúc Kim Tích trông không ổn, một y tá nói: "Cô không sao chứ?"
Khúc Kim Tích cắn môi, mắt dời sang vết thương đã ngừng chảy máu rồi lảng đi, không muốn gây thêm rắc rối cho các bác sĩ nên lắc đầu: "Tôi không sao."

Người bình thường ít ai từng gặp những cảnh thế này, có lẽ sẽ hơi sợ. Y tá nhìn thiết bị theo dõi, phán đoán tình hình xong thì nói với Khúc Kim Tích: "Cô ra ngoài đợi đi."

Tim Khúc Kim Tích gia tốc từng hồi, mắt tối sầm, nghe lời y tá đi khỏi phòng cấp cứu.

Thẩm Thính đứng ngoài cửa. Trên hành lang lặng im phăng phắc.

Là quản lý của Dụ Đồng, phải đến sau này Kiều Tử Ngôn mới được biết Dụ Đồng và Khúc Kim Tích từng có thời yêu đương. Tuy thế anh ta không nghĩ nhiều.

Dụ Đồng gặp tai nạn anh ta cũng buồn bã bức bối, nhưng Tiểu Trương gọi điện gọi Khúc Kim Tích tới thì thật là quá mức.
Quan trọng là Khúc Kim Tích tới thì tới thôi, lại còn dẫn cả Thẩm Thính cùng tới.

Nhỡ vì việc này mà hai vợ chồng sinh xích mích, thế thì biết phải làm sao?
Kiều Tử Ngôn có lòng muốn nói với Thẩm Thính đôi câu, song giờ không phải thời cơ tốt để nói những lời ấy, chỉ biết day trán bực bội, mắt nhìn phòng cấp cứu, thầm cầu mong người bên trong không việc gì.

Tiểu Trương siết chặt nắm tay, lặng im cầu nguyện.
Khoảnh khắc tai nạn xe xảy ra, Dụ Đồng đã đẩy cậu ta, chính cái đẩy này đã giúp Tiểu Trương chỉ bị xây xát nhẹ.
Trong thời khắc nguy hiểm nhất mà anh Đồng vẫn nghĩ tới mình, người tốt như anh ấy chắc chắn sẽ được bình an vô sự.

Cửa mở, Khúc Kim Tích với gương mặt áo quần lấm tia máu đi ra.
Thẩm Thính sải bước tiến lên, vươn tay ôm chặt cô vào lồng ngực.

"Em thấy không ổn lắm..." Lòng dạ Khúc Kim Tích ngập nỗi bất an, ôm chặt hông Thẩm Thính, lời chưa nói dứt thì ý thức đã chìm vào bóng đen, cơ thể mềm nhũn.

Khi có lại ý thức, Khúc Kim Tích nhận thấy mình đang ở một nơi hỗn độn tăm tối, xung quanh chỉ có hư vô.

Đây là đâu?
Cô ngơ ngác liếc ra bốn phía, lòng sinh hoảng loạn, kế đó hít thật sâu ép mình phải bình tĩnh.

Ngần ngừ giây lát, cô bước chân về trước, nhưng đi một lúc lâu vẫn chỉ có không gian mịt mùng. Ngay ở bờ rìa hoảng loạn, bỗng một bóng người xuất hiện đằng trước.

Khi thấy rõ gương mặt đối phương, Khúc Kim Tích sững người.

"Chào cậu, mình là Khúc Kim Tích." Cô gái giống cô như khuôn đúc kia, lúc này đỏ mắt nghẹn ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net