Ngoại truyện 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ahahahaha." Khúc Kim Tích vùi trong lồng ngực Thẩm Thính, cười rung người. Cô đã phát hiện chỗ tốt khi biến về dáng vẻ hồi bé rồi, xỉa xói đã quá đi mất.

Cứ nghĩ tới bộ mặt ngơ ngác của Lâm Tình An, cô lại thấy buồn cười, lòng sinh khoái cảm vì làm ác thành công.

Cưa cẩm chồng cô ngay trước mặt chính chủ, không bị cô nhìn thấy thì thôi, chứ đã thấy rồi, nếu không phản kích thì chẳng phải có vẻ vô dụng quá.

"Em nói với cô ta gì vậy?" Thẩm Thính mặc cho cô cười, cười xong mới hỏi.
"Không nói với anh." Khúc Kim Tích ra chiều thần bí, "Đây là bí mật."

Thẩm Thính không gặng hỏi, trông nét mặt cô vầy là biết cô đã "thắng".

"Thẩm Thính." Một người đàn ông bỗng lại gần vỗ vai Thẩm Thính, "Không ngờ ông lại có rỗi tới tham gia buổi tiệc thế này."

Khúc KimTích nhận ra người đàn ông trẻ tuổi điển trai trước mắt, cậu chủ trẻ Lục Viễn của Đằng Huy. Năm ngoái khi mới xuyên tới, nhờ ơn Thẩm Thính mà cô mới có may mắn được tham gia buổi tiệc mừng của Đằng Huy.

Khi ấy cô bị Liễu Nhứ làm khó chuyện thư mời, là Lục Viễn đã giúp cô giải vây, cho mọi người biết là anh ta mời cô tới.

Họ Lục cũng là danh môn vọng tộc, tới tham gia tiệc của họ Cố là việc rất bình thường.

Lục Viễn nhớ là thực tế Thẩm Thính không hề thích những hoạt động kiểu này. Riêng những hoạt động trong giới thôi đã không thể đi hết, còn nếu là tiệc ngoài giới thì anh chưa từng tham gia.

"Ớ, con nhà ai đây." Trước đó Lục Viễn đứng ở xa, khi thấy Thẩm Thính bế một đứa bé còn không dám nhận, phải khi chắc chắn là Thẩm Thính rồi mới lại gần.

Bé gái có khuôn mặt trắng hồng phúng phính, khiến người ta nhìn chỉ muốn bẻo. Lục Viễn nghĩ như thế, cũng đã thò tay tính bẻo mặt cô bé.

Bốp.
Khúc Kim Tích đập mạnh vào tay hất đi.

Thẩm Thính véo thì cô còn nhịn, chứ người lạ... dù là Lục Viễn từng giải vây giúp mình cũng không được!

Lục Viễn thích thú: "Cô bé đáo để quá nhỉ."

Khúc Kim Tích cũng không muốn đắc tội anh ta, mà người này còn là bạn của Thẩm Thính, bèn bưng mặt không biết ngại giở cute kế: "Anh trai nói rồi, không được cho mấy chú lạ sờ mó. Chú nào tự tiện sờ cháu chính là người xấu, chú à, chú là người xấu ạ?"

Lục Viễn: "..."
Anh chàng bảo Thẩm Thính: "Ranh con đâu ra vậy, người có tí xíu mà mồm mép gớm nhỉ."

Thẩm Thính bâng quơ: "Nhặt được."
Còn lâu Lục Viễn mới tin: "Nếu đã tới rồi, thế sao không dẫn cả bà xã theo?"
Thẩm Thính không đổi sắc mặt: "Bận việc, không có thời gian."

"Chậc." Lục Viễn lắc đầu: "Ông mới công khai không lâu, vợ chồng đã lâu ngày không gặp mặt, bộ không sợ cô vợ xinh đẹp nhà ông phất lên nhanh quá, không cầm giữ được, quay sang chướng mắt ông rồi một phát sút bay à?" Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Lục Viễn và Thẩm Thính là bạn tốt nhiều năm, ăn nói thoải mái quen rồi, hơn nữa giờ cũng chỉ có hai người – trẻ con không tính, hiểu cái gì.
Nên ăn nói chẳng giữ ý giữ tứ gì hết.

Khúc Kim Tích nghe lời Lục Viễn mà cáu tiết mài răng, nghe xem, ăn nói kiểu gì vậy, làm như cô giống cái kiểu không thể chống lại cám dỗ lắm ấy.

Dường như Thẩm Thính đọc hiểu lửa giận trong lòng cô, nhướng mày cười, đáp: "Không sao, quá lắm cứ để cô ấy chơi cho thỏa, chơi xong lại theo đuổi về."

Lục Viễn: "???"
Anh chàng ngờ rằng có khi tai mình hỏng rồi, sao mấy cái lời sến rện này có thể thốt ra từ miệng Thẩm Thính được. Rốt cuộc cái tên này phải thích Khúc Kim Tích cỡ nào?!

Sự chú ý của Lục Viễn đặt cả vào Thẩm Thính, do vậy không thấy rằng cô bé con trong lòng bạn tốt đã vui vẻ uốn cong đôi mắt, nép sát vào lòng Thẩm Thính.

Con gái ấy mà, có ai không thích những lời mật ngọt, hơn nữa lời này của Thẩm Thính còn không hẳn là dỗ dành đường mật, khiến người ta nghe mà lòng dạ vui vẻ thư thái.

Vui là vui, cô bày tỏ nó ra vô cùng thẳng thắn.

Thẩm Thính mò tới tay cô nắm chặt, bật cười. Bình thường ở trước anh Khúc Kim Tích vẫn phần nào giữ kẽ, đấy là sự e thẹn cơ bản ở các cô gái.

Bây giờ thu nhỏ, lại đâm không che giấu nữa.
Anh thích cảm giác được cô ỷ lại, biết cô thích mình này.

"Tôi nói thật, ông không biết có bao nhiêu người thích Khúc Kim Tích đâu." Lục Viễn cười, "Nếu ông không công khai, chẳng lâu nữa sẽ có kẻ dám ra mặt cướp thật đấy."

Đằng Huy là công ty hàng đầu trong giới, công ty của Thẩm Thính còn non trẻ, so ra vẫn kém hơn Đằng Huy nhiều lắm, thành thử Lục Viễn cũng biết được nhiều tin tức hơn Thẩm Thính.

Trong giới đã có vô số sao nữ về làm dâu nhà giàu, đa số trong đó là vì mặt mũi xinh đẹp mà vào mặt xanh một số người, những người này nghĩ đủ cách theo đuổi, nhưng thật lòng bao nhiêu thì khó biết.

Khi Khúc Kim Tích ngày càng nổi tiếng, đã có một số bạn bè của Lục Viễn tỏ ra hứng thú với Khúc Kim Tích, đến khi Thẩm Thính công khai thì tiếc nuối vô cùng, cho rằng mình đã ra tay quá chậm.

Thẩm Thính đã biết từ lâu, thậm chí có người biết Khúc Kim Tích là nghệ sĩ trong công ty anh, còn tìm tới anh đưa ra yêu cầu quá phận. Tất nhiên Khúc Kim Tích không hề biết những điều này, Thẩm Thính cũng không muốn cho cô biết những chuyện dơ bẩn ấy.

"Không nói mấy chuyện ấy nữa." Bây giờ Thẩm Thính cũng không muốn nói, tránh làm bẩn tai cô bé con.

Lục Viễn lại không biết bé con chính là Khúc Kim Tích, chỉ nhất thời xúc động mới nói những chuyện này. Là một trong những người bạn được biết nội tình, ban đầu khi hay tin Thẩm Thính bị cụ Thẩm bắt cưới một cô nàng chẳng ra gì anh chàng còn rất bất bình thay Thẩm Thính.

Không ngờ cuối cùng Thẩm Thính lại nghiêm túc, hai vợ chồng tu thành chính quả, từ đó thấy được thế sự vô thường.

Khúc Kim Tích còn muốn nghe nữa, nhưng hai người đàn ông đã chuyển chủ đề, bắt đầu bàn tới chuyện công việc. Cho đến khi ở phía bên kia, bà Quế nghe bà Thẩm khen Khúc Kim Tích một chập hết lời đã không nhịn nổi nữa – bà ta cũng muốn nhìn xem con ranh này có thật thông minh như Mai Đinh Lan nói, có thể ăn đứt cháu gái mình không.

Thế là bà Quế đi tìm Thẩm Thính khắp nơi, cuối cùng tìm được, hớt hải vòng ngay về nói với đám bà Thẩm: "Đinh Lan, tôi thấy cậu Hai Thẩm rồi, bà bảo con bé dễ thương như thế, bọn tôi là người lớn, không tặng con bé ít quà gặp mặt thì sao nghe được có đúng không?"

Sau đó một nhóm người đi tới chỗ Thẩm Thính. Lục Viễn trông thấy, sợ nhất là trò chuyện với "tập đoàn bác gái" này, vội nói: "Tôi còn có việc, đi trước."

Thấy Thẩm Thính chăm sóc Khúc Kim Tích rất tốt, bà Thẩm đã yên tâm, nhận lấy Khúc Kim Tích đang trong lòng Thẩm Thính, cười bảo: "Tích... Kim Kim, đây là bác Quế. Bác Quế có đưa cháu gái, lớn hơn con một tuổi. Đây là bác Nguyên, bác Trần..."

"Đây là bác Cố, mẹ của chị Niệm Thu mới tặng dây chuyền cho con ban nãy." Bà Thẩm giới thiệu rất chi tiết, Khúc Kim Tích nghe lời bà ngoan ngoãn chào hỏi, cái giọng mềm mềm làm tim các bà tan chảy.

— Xét về tuổi thì có thể làm bà được rồi, ấy thế lại được gọi là bác, cô bé con còn ngoan ngoãn thế này, dầu đa số các quý bà có hơi dị nghị với bà Thẩm nhưng cũng không hẹn mà cùng bị cô bé con khuất phục, nụ cười có thêm mấy phần thật lòng, khi tặng quà vô cùng hào phóng.

Nhoáng cái Khúc Kim Tích đã nhận được không ít quà tặng như nhẫn, dây chuyền, vòng tya.

Mẹ của Cố Niệm Thu, bà Cố thấy cô bé nhỏ người không cầm hết được, nhanh nhẹn bảo người làm lấy một cái hộp trang sức tới, bỏ vào cho Khúc Kim Tích.

Mọi người đắm chìm trong thú vui chọc trẻ, Khúc Kim Tích cười tới nỗi cứng cả mặt, cho đến khi bà Quế với gương mặt đã sắp nứt toạc lên tiếng, Khúc Kim Tích mới nên mình phải làm gì.

"Cô bé, mẹ nuôi cháu nói cháu thuộc thơ Đường, thế bác khảo cháu vài bài, nếu cháu đọc được, bác sẽ tặng cái này cho cháu nhé, có được không?" Bà Quế gỡ cái nhẫn phỉ thúy đeo trên tay xuống với hơi chút tiếc rẻ. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

"Cháu cảm ơn bác Quế." Khúc Kim Tích trao đổi một cái nhìn với bà Thẩm, cho bà ánh mắt ý bảo mẹ cứ yên tâm.

Tuy không biết cụ thể đã có chuyện gì xảy ra, song trực giác của phụ nữ cho cô biết lúc này tất phải cho mẹ chồng nở mặt.

Dù gì cô cũng là một người trưởng thành, có thể ăn gian một cách quang minh chính đại.

Trẻ con ba tuổi, dù giỏi hơn nữa thì cũng có thể học thuộc mọi bài thơ Đường? Ngay cả người trưởng thành cũng làm không được, đa số người trưởng thành cũng chỉ biết những áng thơ nổi tiếng được giảng dạy trên lớp.

Thế nên bà Quế vô cùng tự tin, ngay từ khi bà Thẩm nói con bé này biết ba trăm bài thơ Đường là bà ta đã không tin một chữ. Nổ thôi mà, có ai không biết đâu?

Bây giờ bà ta phải vạch trần lời nói dối của Mai Đinh Lan ngay trước mặt mọi người, cho mọi người nhìn xem ả đàn bà vẫn luôn đoan trang nền nã có tiếng này cũng chỉ dối trá như bao người.

Bà Quế nhân lúc nãy đi tìm Thẩm Thính đã chuẩn bị sẵn, lên mạng tìm kiếm ba trăm bài thơ Đường. Nhằm khiến người ta không nhận thấy là mình cố tình làm khó, bà ta đã nhặt ra mấy bài ít gặp song cũng không phải quá lạ lẫm.

Bà ta yêu cầu Khúc Kim Tích đọc bài "Văn quan quân thu Hà Nam, Hà Bắc".

Bài thơ này có tổng cộng tám câu, thuộc thể thơ thất ngôn, có giảng dạy trong chương trình, không được coi là quá lạ lẫm.
Song đối với một đứa trẻ lên ba, gặp bài trường thi ngẫu nhiên thế này, nếu không có ai giúp đỡ thì đã là rất rất khó.

Thực ra sắc mặt bà Quế cũng không được tự nhiên lắm. Thường thì khi khen phụ huynh sẽ luôn cảm thấy con nhà mình rất tốt, khen quá lên mấy câu cũng là rất bình thường.

Bà Quế kiểm tra một đứa trẻ lên ba mà ra đề bài khó như vậy, nói rõ đang muốn khiến bà Thẩm mất mặt.

Khúc Kim Tích buồn cười.

Trên đường tới đây, bà Thẩm đã hỏi cô biết những gì, mục đích để chuẩn bị lát nữa mang khoe bảo bối của mình ra với người ta. Tất nhiên bà sẽ không làm việc mà không có nắm chắc.

Khoe với bà Quế rằng Khúc Kim Tích biết ba trăm bài thơ Đường, đó là vì bà đã chắc chắn Khúc Kim Tích biết rồi nên mới nói.

Khi biết Khúc Kim Tích thuộc hết ba trăm bài thơ Đường, bà Thẩm vô cùng ngạc nhiên, có cảm giác như đã nhặt được bảo bối. Cảm thấy trước đó mình đã hiểu quá ít về con dâu.

Mỗi người đều sẽ biết một vài kĩ năng đặc biệt, một trong những kĩ năng của Khúc Kim Tích chính là trí nhớ tốt.

Là diễn viên, nếu trí nhớ không tốt thì sẽ khó học nổi cả đống thoại dài, dài, dài trong phim.

Từ bé đến lớn Khúc Kim Tích vẫn luôn có trí nhớ rất tốt. Nhưng sở dĩ cô biết ba trăm bài thơ Đường thì là do có một dạo nọ, khi ấy cô làm giáo viên mầm mon.

Trường mầm non sẽ chuẩn bị sẵn một số đồ dùng khai phá trí tuệ học sinh như tập ảnh các loại, trong đó có cả ba trăm bài thơ Đường hay thơ văn thời Tống vân vân, Khúc Kim Tích đọc hết ngày này qua ngày nọ, dần dà đã thuộc hết.
Đến giờ chưa quên.

Trước bài tập cố tình làm khó của bà Quế, Khúc Kim Tích học theo điệu bộ thực tế của mấy bạn nhỏ ba tuổi, chắp hai tay tsau lưng, lắc lư cái đầu đọc bài một cách nghiêm túc.

Từng chữ tròn vành, không sai một chữ, hơn nữa khi đọc còn vô thức diễn đạt truyền cảm, từ lúc nào đã thu hút đa số ánh mắt tại đây nhìn vào.

"Một cô bé đang đọc thơ kìa."
"Ôi chao cái điệu nghiêm túc trông cưng quá."
"Con nhà ai vậy?"
"Hình như là con nhà họ Thẩm dẫn tới."
"Trời ạ, nếu không lên mạng tìm, tôi còn không biết bài này đọc như vậy đó."
"Bao lớn rồi vậy, một cục nhỏ nhỏ dễ thương ghê."

Có người lấy luôn điện thoại ra ghi hình.

Bất kể người có thân phận thế nào cũng luôn có một bệnh chung – thấy những điều thú vị, việc đầu tiên chính là giơ điện thoại ra quay lại, bất kể là gì, cứ quay trước tính tiếp.

"Coi thử cô bé nhà người ta, lại ngó về thằng trời đánh nhà mình..."
Những người xung quanh thì thào kháo nhau.

Sắc mặt bà Quế nom rất tệ, có nằm mơ cũng không thể ngờ con ranh này lại có thể đọc được. Bài này bà ta đã cất công chọn lựa, con ranh này lại đọc được, chẳng đã chứng minh lời bà Thẩm là sự thật – con bé này thuộc cả ba trăm bài thơ Đường.

Nghĩ lần trước cháu gái mình phạm lỗi ở nhà họ Tần, việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu lại ngàn dặm hay, khiến đa số nhà giàu trong giới đều đã biết cháu gái bà ta không có giáo dục, ngang ngược hống hách.

Nhà họ Thẩm dắt một đứa bé nói là con nuôi tới dự tiệc thì lại trở nên nổi bật, được bao nhiêu người yêu quý, cho bà Thẩm nở mày nở mặt.

Hơn nữa bây giờ còn lỗ mất một cái nhẫn phỉ thúy. Càng nghĩ càng tức giận, bà Quế cắn răng, lại tiếp tục ra đề, yêu cầu Khúc Kim Tích đọc "Vọng nguyệt hoài viễn".

Khúc Kim Tích đọc ra vanh vách.

Người lớn chung quanh đã có không ít lặng lẽ lên mạng tra – họ còn không biết tới bài thơ này.

"Không ngờ tôi lại coi một cô bé đọc thơ tới nghiện."
"Phải họ Quế kia quá đáng rồi không? Bắt nạt một cô bé thì hay lắm à?"

"Ôi, nghe bảo lần trước cháu gái bà ta tới nhà họ Tần đã đánh chó của bà Tần bị thương. Cô cháu gái của ba ta vô lễ hống hách, năm tuổi rồi mà còn chưa biết lễ nghi cơ bản nhất, chẳng biết đã được dạy dỗ kiểu gì nữa. Họ Quế tốt xấu cũng đâu đến nỗi..."
"Tôi hiểu rồi, thế này là ganh ghét cô bé của họ Thẩm giỏi giang hơn cháu gái mình?"
"Chậc chậc."
......

Khúc Kim Tích tính toán trong bụng, giờ nổi bật đủ rồi, nếu còn đọc nữa e quý bà trước mắt đây sẽ khóc mất.

"Bác Quế, cháu xin lỗi, cháu thấy hơi khát, cháu uống ít nước đã rồi đọc tiếp được không?" Cô bé phồng đôi má trắng hồng phúng phính, ra chiều không khỏe, nhưng dù vậy thì vẫn xin lỗi trước rồi mới đưa yêu cầu.

So sánh với bà Quế đã mấy chục tuổi...
Ấy thế lại không bằng cả một đứa trẻ, thảo nào lại dạy dỗ cháu gái thành ra như thế.

"Không đọc nữa không đọc nữa." Những quý bà khác giành trả lời, câu nào câu nấy gạt phắt bà Quế ra khỏi bọn – không lâu trước họ còn đứng về phe bà Quế nữa kìa.

"Đinh Lan, bà kiếm đâu ra cô con gái nuôi này vậy, cô bé giỏi quá, làm tôi cũng muốn nhận một đứa con gái nuôi, coi dễ thương chưa này."

Có người bóng gió bà Quế: "Bà Quế, chẳng lẽ bà còn tính bắt một đứa bé ba tuổi đọc hết tất cả các bài thơ Đường đấy hả? Trẻ con họng còn yếu, bà đâu thể chỉ biết mỗi mình mà mặc kệ con bé được. Nếu bà thích nghe cô bé đọc thơ thật thì cứ về dạy cháu gái mình, bảo nó ngày ngày đọc cho chẳng phải được rồi?"

Bà Quế hơi mất bình tĩnh, cảm thấy nếu tiếp tục ở lại sẽ còn tức hơn, bèn kiếm cớ rời đi. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Bà Cố là nữ chủ nhân của họ Cố, liếc thấy bà Thẩm dắt tay Khúc Kim Tích, gương mặt không giấu nổi sự yêu quý. Bà và bà Thẩm khá hợp tính, quan hệ tốt đẹp hài hòa, mà thực ra hai bên cũng đều có ý cho con cái thành đôi với nhau, tiếc thay tạo hóa trêu người.

Cố Niệm Thu có ý với Thẩm Kế, người làm mẹ như bà vẫn có thể nhận rõ một vài, ví dụ bấy nhiêu năm qua con gái bà vẫn chưa từng yêu đương, thi thoảng nói chuyện còn hay nhắc tới Thẩm Kế...

Tạo quan hệ với họ Thẩm là việc đương nhiên, Thẩm Kế tiếp quản Thẩm thị, nếu hai bên liên hôn, việc này với nhà họ Cố thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Do vậy, tất nhiên bà Cố đứng về họ Thẩm.

Bèn bảo bà Quế: "Mạn Nhu, có phải bà quên gì rồi không?"

Bà Quế vẫn đang giận bốc đầu, không đáp.

Bà Cố chỉ chiếc nhẫn trên tay bà ta, dịu giọng nói: "Ban nãy bà đã nói với Kim Kim là nếu nó đọc được thơ cổ thì sẽ tặng nhẫn cho nó đấy. Chúng ta đều là người lớn, phải làm gương cho bọn trẻ, không thể nói lời nuốt lời."

Bà Quế: "..."

Bà ta đeo khá nhiều trang sức trên người, trong đó đắt giá nhất chính là chiếc nhẫn phỉ thúy này. Có trời mới biết tại sao ban nãy bà ta lại ra vẻ hào phóng như vậy, lấy cả chiếc nhẫn này ra.
Lúc đó bà ta đoan chắc rằng một con ranh ba tuổi không thể đáp được đề bài bà ta đưa ra.

Sớm biết...
Bà Quế keo kiệt có tiếng, nhưng giờ bao con mắt đang nhìn vào, chỉ có thể cắn răng nuốt máu, còn phải duy trì vẻ mặt tươi cười, gỡ chiếc nhẫn đưa cho Khúc Kim Tích.

"Cảm ơn bác Quế." Khúc Kim Tích nhận chiếc nhẫn, cười tươi như hoa nở — đọc mấy bài thơ đã đổi được một chiếc nhẫn giá trị thế này, mùi vị không làm mà hưởng thiệt quá là sung sướng.

Cô cảm thấy mình chỉ tới nhà họ Cố một chuyến mà đồ đạc mang về đã bằng giá trị chiếc váy lam bà Thẩm mua cho.

Tuy rằng giờ cô không thiếu tiền, song đâu ai chê tiền nhiều đúng không, đặc biệt là tiền từ trên trời rơi xuống.
......

Buổi tiệc kéo dài ba giờ đồng hồ. Khi rời tiệc, hộp trang sức bà Cố chuẩn bị cho Khúc Kim Tích đã đựng đầy đồ, trở nên nặng trịch.

Suốt buổi tối chưa lúc nào bà Thẩm thôi cười. Quyết định dẫn Tích Tích đến đây hôm nay chính là quyết định làm bà vui vẻ nhất cả năm nay.

Bình thường bà không buồn so đo với những người kia, không muốn lãng phí tâm tư ấy. Hôm nay hiếm khi phí công một cần, kết quả rất rất tốt đẹp, tâm trạng cũng tốt đẹp lạ thường.

Khúc Kim Tích bước đi lâng lâng, mí mắt bắt đầu đánh nhau chan chát, buồn ngủ díp mắt.

Bà Thẩm chào bà Cố ra về, Cố Niệm Thu uyển chuyển hỏi Thẩm Thính tin tức về Thẩm Kế, Khúc Kim Tích thì ôm cái hộp nhỏ của mình, dựa vào đùi Thẩm Thính gà gật.

Đối với trẻ con bình thường, giờ này hẳn đã là giờ ngủ rồi. Khúc Kim Tích cố gắng đến giờ, thực sự không cố nổi nữa.
Bố ông trời cũng không ngăn nổi cơn buồn ngủ của cô.

Bao giờ thì hai "người lớn" mới nói chuyện xong đây.
Trong mơ màng, ý nghĩ này chớp lên, cô quay lưng ôm đùi Thẩm Thính, ý thức dần chìm vào cơn mê, đặt mông ngồi bịch xuống chân Thẩm Thính.

"Đã một thời gian anh không liên hệ gì với Thẩm Kế, anh ấy..." Thẩm Thính bỗng ngừng lời, cúi đầu nhìn xuống, Tiểu Kim Tích vòng một tay ôm chân anh ngủ khò, gò má trắng hồng cấn vào chân hiện ngấn, một tay còn ôm chặt hộp trang sức của mình như sợ bị rơi mất.

Thế này thì ai mà chịu nổi?

Tim gan Thẩm Thính như tan thành nước, ngắm nhìn một chốc, bấy mới cẩn thận bế cô bé con vào lòng.

Đây là báu vật độc nhất vô nhị của mình, anh nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net