Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi đã nhìn rõ chưa?" Cung Viễn Chủy lạnh lùng nói.

"Hoàn toàn chính xác ạ, Giang cô nương tựa hồ còn rất nóng lòng đi tìm Tuyết Trùng Tử..."

Lời còn chưa dứt, chén trà trong tay đã bị Cung Viễn Chủy ném mạnh xuống đất.

“Công tử, Tuyết Cung truyền đến lời nhắn, bảo thuộc hạ thông báo cho ngài, Giang cô nương sẽ tạm thời ở lại đó."

“Cái gì?!” Cung Viễn Chủy lập tức đứng dậy.

Thuận Diên nói: "Công tử, ngài nói xem Giang cô nương và Tuyết Trùng Tử liệu có..."

“Chát” âm thanh rõ ràng của cái tát vang vọng khắp phòng.

"Ngươi đang sủa gì thế hả?! Nếu ta còn nghe thấy những lời bàn luận như vậy nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi làm thuốc!”

Thuận Diên lập tức ngừng nói, khoanh tay đứng sang một bên, người thông báo đó lo lắng đến mức nuốt khan: “Giang...Giang cô nương cũng nói, công tử đừng suy nghĩ nhiều, cô ấy chỉ đi chữa bệnh thôi."

Nghe tới đây, Cung Viễn Chủy nhíu mày mới nhẹ nhàng thả lỏng: "Chẳng lẽ...chí hàn chi độc lại phát tác rồi?”

"Công tử, Giang cô nương còn nói công tử không được tự mình thử thuốc khi cô ấy đi vắng, nếu không..."

Cung Viễn Chủy lại cau mày: "Nếu không cái gì?"

"Giang cô nương nói, nếu không thì cô ấy sẽ chuyển tới Tuyết Cung, không quay về nữa."

"Hoang đường!" Cung Viễn Chủy tức giận, tay siết chặt thành nắm đấm.

"Các ngươi trước tiên lui xuống đi!"

Cung Viễn Chủy đột nhiên gọi Thuận Diên lại: “Đợi đã! Ngươi đi điều tra cho ta, Giang cô nương hôm nay đã đi đâu."

Thuận Diên nhận lệnh rồi lui xuống, Cung Viễn Chủy nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt có chút u ám.

SÂN NỮ KHÁCH VIỆN
"Ấy? Cậu là thị vệ của Chủy công tử, Giang cô nương không có ở đây." Chưởng sự bà bà vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Thuận Diên.

Thuận Diên đặt tay lên chuôi đao: “Mấy ngày nay Giang cô nương có tới đây không?”

Chưởng sự bà bà gật đầu: “À, hôm qua cô ấy mới tới, còn vào phòng cũ xem. Nhưng mà nói ra cũng lạ, một lát sau đó cô ấy đã vội vội vàng vàng rời đi, ta còn tưởng rằng Chủy cung có gác cổng cơ!"

Thuận Diên nói: “Dẫn ta đến phòng Giang cô nương nhìn xem.”

Chưởng sự bà bà đoán được chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhanh chóng dẫn họ lên. Vừa bước vào phòng, Thuận Diên đã bị mùi hăng này làm cho choáng váng.

Hắn che mũi, vẻ mặt ghét bỏ: “Đây là mùi gì thế?"

Chưởng sự bà bà vội vàng nói: “Đây là dầu thơm từ ngoài cung mang vào cách đây không lâu. Có điều là mùi trong phòng Giang cô nương khác với mùi trong các phòng khác, ngửi lâu lại có chút lạnh.”

Thuận Diên đưa mắt ra hiệu với người phía sau, người này lập tức đi tới thổi tắt ngọn lửa, gói dầu thơm lại mang đi.

"Có nhớ ai đã từng vào đây không?" Trước khi rời đi, Thuận Diên hỏi.

Chưởng sự bà bà bất lực: “Cậu như này là đang hỏi khó ta rồi, sân viện cả ngày có biết bao nhiêu cô nương ra ra vào vào như thế, làm sao ta có thể nhớ được?”

Thuận Diên ngẩng đầu nhìn lại căn phòng đó, thấp thoáng nhìn thấy một bóng người màu trắng vụt qua, hắn cau mày rồi cùng một đám người rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC