Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bằng một cách vô tình nào đó mà cả hai người đã đến bờ sông. Có lẽ là do nước sông hôm nay quá lạnh nên bạn vô thức ôm lấy cánh tay mình.

“Ngươi lạnh à?” Cung Viễn Chủy nhìn thấy động tác của bạn xong liền hỏi, bạn gật đầu đáp lại lời y.

Sau đó, Cung Viễn Chuỷ cởi áo choàng và khoác nó cho bạn. Tư thế này tựa hồ giống như y đang ôm lấy bạn, cực kỳ ám muội. Bạn có chút lúng túng kéo áo choàng lên, nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi tai của người trước mặt đã đỏ bừng.

“Ngài ngại à?” Đột nhiên bạn muốn trêu chọc y.

Đúng như dự đoán, Cung Viễn Chuỷ đã bắt đầu hoảng loạn. Vẻ mặt y bỗng trở nên cực kỳ mất tự nhiên, thậm chí không dám đưa mắt nhìn bạn.

Bạn đối với bộ dạng này của y thì cực kỳ thích thú. Khi Cung Viễn Chủy phản ứng lại, y có chút khó chịu, không để ý đến bạn mà đi thẳng về phía trước.

Khắp đường đi đầy rêu với đá khiến bạn phải vén váy chạy theo: “Viễn Chủy, đợi ta với!”

“A!” Bạn vội vàng đuổi theo y, mắt lại không thấy trước mặt có một cái hố nên đã vấp trúng dẫn đến bị trẹo chân. Ngay lập tức, bạn cảm nhận được cơn đau nhói từ mắt cá chân đang truyền đến.

“Ngươi không sao chứ?” Cung Viễn Chủy vội vàng quay lại với vẻ mặt lo lắng.

“Trẹo chân rồi.” Bạn bĩu môi, nước mắt lưng tròng. Khi Cung Viễn Chủy nhìn thấy thì tim liền đập thình thịch, sau đó đột nhiên mất kiểm soát mà tăng tốc.

“Để ta xem.” Cung Viễn Chủy cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nhấc chân bạn đặt lên đầu gối y.

Bạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như được tạc tượng của y. Sau đó, một tiếng ‘cạch’ vang lên và bạn gần như ngã ngửa vì đau.

“Còn đau không?” Cung Viễn Chủy một mặt mang vẻ nghiêm túc xen lẫn với chút ngây thơ hỏi bạn.

“Đại ca à, huynh thử nói xem! Không thấy mặt ta tái mét vì đau sao?!” Bạn thầm hét trong lòng nhưng ngoài mặt lại chỉ gật đầu.

“Đều là lỗi của ta, nếu không thì ngươi đã không bị thương.” Cung Viễn Chủy vẻ mặt ngượng ngùng, không đợi bạn lên tiếng mà đã ngồi xổm trước mặt bạn.

“Ta cõng ngươi.” Thấy bạn vẫn bất động, y nắm lấy tay bạn đặt lên vai mình. Ngay sau đó, y đột nhiên đứng dậy khiến bạn sợ đến mức ôm chặt lấy y.

“Ngài...không giận nữa à?”

“Ta tức giận cái gì.” Cung Viễn Chủy chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng lại nâng bạn lên.

“Cung Viễn Chủy, tai ngài đỏ quá.” Bỗng bạn đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào nhưng không ngờ y đột ngột dừng lại.

“Giang Tri Vân, ngươi còn tiếp tục nói, ta liền ném ngươi đi!” Cung Viễn Chủy có chút tức giận lên tiếng.

Bạn nhanh chóng ngừng nói, ngoan ngoãn ôm lấy cổ y: “Đừng, đừng, đừng, nếu ném ta đi thì ta sẽ chết mất, khi đó sẽ không có ai làm phiền ngài như ta đâu.”

Khi về đến nơi, Cung Viễn Chủy đã mang thuốc mỡ đến cho bạn. Thấy y tự nhiên ngồi ngay cạnh giường bạn, sau đó mở lọ thuốc ra, bạn lập tức hiểu rằng y sẽ đích thân bôi thuốc cho bạn.

Mặc dù bạn rất vui sướng, nhưng người đứng dưới mái nhà không thể không cúi đầu (*), nếu Cung Thượng Giác phát hiện ra chuyện này, không chừng sẽ nghi ngờ bản thân có tâm tư gì đó.

* Có nghĩa là khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng hoặc trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc mà bản thân không muốn làm.

Cuối cùng vẫn là bạn tự mình bôi thuốc, nghe Cung Viễn Chủy nói vừa rồi có một tân nương ở nữ khách viện đã đến Chủy Cung khám bệnh.

“Mấy ngày nữa, ca ca và Cung Tử Vũ sẽ chọn tân nương.”

Nghe vậy, bạn liền nhìn y: “Ngài cũng muốn à?”

“Muốn cái gì?” Y thắc mắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC