Chương 2: LỜI TỎ TÌNH DANG DỞ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần cuối cùng cũng trôi qua. Những ngày vắng Tài thật trống trải, Mộc Giao cứ dằn vặt câu nói nặng lời với anh, tối đi ngủ lại lấy hai lọ kem ra ngắm. Cảm giác nhớ ai đó đã lặp lại lần 3 trong Giao mà vẫn làm cô bé chảy nước mắt...

Đã tan học, Hương bắt Giao phải làm một việc cực kì đau đớn đối với cô. Búp Bê đợi sẵn trước cổng trường chờ Tài tới. Anh là người về cuối cùng. Khi cậu nhìn thấy Giao đang đứng đó thì cố làm như không nhìn thấy mà tiến thẳng về phía trước. Cô giữ tay anh, ngập ngừng:

- Anh nghỉ cả tuần rồi hôm nay mới đi... Hương lo cho anh lắm nên nhờ em chuyển lời hỏi thăm giúp.

Tài quay sang nhìn Giao, thấy cô vội cúi đầu xuống, anh hỏi:

- Đã không muốn gặp mặt còn nhận lời chuyển hộ câu nói cho tôi. Ý em thế nào?

- Là... thì là Hương nhờ nên em mới giúp... em... em...

- Bỏ tay tôi ra. Cô đang trêu đùa tình cảm với ai hả? – Thấy Giao cúi gằm mặt, sụt sịt khóc, Anh hỏi – Khóc gì? Đóng vai giỏi quá rồi! Hương muốn quan tâm tôi nên nhờ cô à? Nực cười!

Giao nhìn cậu rồi hét to trong tiếng nấc:

- Là em lo cho anh đấy đồ đáng ghét!

Búp Bê buông tay Tài định chạy đi, nhưng anh lại nắm chặt bàn tay cô bé kéo lại, Giao dựa vào lồng ngực cậu, nhắm chặt mắt. Anh vòng một tay ôm người Búp Bê, tay kia xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng:

- Anh hiểu chuyện này do ai làm rồi! Nín đi, anh xin lỗi! Lần sau nhớ đừng nghe theo lời nhỏ đó nhé, nó toàn tự nghĩ ra thôi!

Giao chưa hết ngạc nhiên vẫn nhắm mắt, đầu dựa trên người Tài, nấc nhè nhẹ. Hương ngồi trong quán nước đối diện nhìn thấy, tức đến nóng mắt mà không thể làm gì. Cô ta nghĩ: "Được! Cứ vui những này còn lại đi, cậu sắp lên thiên đường rồi!", Hương cầm điện thoại gọi cho ai đó...

Một lúc lâu sau, Giao mới giật mình lùi lại, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Tài đặt hai tay lên vai Búp Bê, mỉm cười:

- Có số điện thoại của nhau rồi, có gì em cứ gọi tâm sự với anh, đừng giấu trong lòng, được chứ?

- Anh... không giận em sao?

- Giận gì chứ? Em đâu phải người có lỗi – Cậu lau nước mắt trên má Giao – Em có thể coi cái ôm lúc nãy là lời tỏ tình không?

Giao tròn mắt nhìn Tài:

- Anh nói gì? Lời tỏ tình... tỏ tình sao?

- Phải! Là tỏ tình!

- Anh về đi, muộn rồi! – Nói xong, cô chạy nhanh về nhà

Cậu cố nói to: "Tối phải có câu trả lời nhé! Anh sẽ gọi". Anh cười tươi nhìn theo Giao rồi mới từ từ lên xe về... Búp Bê chạy vào nhà, thở hồng hộc uống cốc nước lọc một hơi hết sạch. Hà ngồi ở giường nhìn Giao hỏi:

- Anh ta dọa ăn thịt mày hay sao mà chạy bán sống bán chết về đây thế?

- Không! Là một lời tỏ tình.

- Sao? Con bé này quả thật có phúc nha!!! Được một anh trai đẹp, nhà giàu, tài giỏi thích. Ghen tị với mày quá!

- Hương nói nếu tao gần anh ấy thì có thể anh sẽ chuyển trường – Giao buồn bã – Nhưng... anh lại nói những lời của cô ta là bịa đặt? Tao nên theo ai đây?

- Con này! Mày hãy nghe theo người mày tin tưởng. Ai có ác ý mà chả làm mọi việc để thành công...

- Cuộc sống của tao như ở trong bóng tối vậy! – Giao thở dài.

Tối hôm đó...

Búp Bê vừa tắm xong thì chuông điện thoại reo lên. Tim đập thình thịch, cô nhấc máy:

- Anh à?!

- Em có câu trả lời chưa? – Tài hỏi với giọng vui vẻ

- Thực ra thì... em chưa nghĩ đến yêu, em... em muốn có công việc ổn định sau đó mới...

- Nghĩa là em không đồng ý à?

- Em muốn anh và em là những người bạn tốt của nhau, xin lỗi anh...

- Thôi được! Anh sẽ đợi em! Ngủ ngon nhé!

Cậu dập máy, Giao thở phào vì anh không giận nữa. Lại một lần nữa chuông điện thoại reo. Giao nghe máy:

- Bố ạ?

- Dạo này thế nào rồi? Bố sắp có con rể chưa?

- Bố... ố... ố...! – Búp Bê kéo dài giọng

Ông cười rồi hỏi:

- Con có thể hiện cái tính ngang bướng ra không đấy?

- Bố ơi! Ai mà ghét con, con sẽ không chịu người đó đâu! Con gái bố vẫn hiền mà, chỉ là hơi nóng tính thôi!

- Con nghe bố này! Ra ngoài xã hội không ai thật lòng thương mình đâu! Con cố gắng đừng để xảy ra bất hòa với bè bạn, đến lúc có chuyện không ai gánh được cho con đâu nhé!

- Vâng, vâng, vâng! Bố cứ dạy em ngoan, con lớn rồi mà!

- Vậy ngủ sớm rồi gắng mà học nhé! Chào Búp Bê của bố...

Sáng hôm nay là ngày nắng đẹp, tâm trạng vui vẻ của Giao cũng cùng cô lên lớp. Búp Bê nở nụ cười thiên thần khiến các nam sinh trong trường nhìn theo không chớp mắt. Vừa vào lớp, Mộc Giao lại bị Lan Hương kéo ra nhà vệ sinh. Đứng đối mặt nhau, Giao hỏi:

- Có vẻ chỗ cậu ưa thích để xử lý mọi việc là phòng vệ sinh nhỉ?

- Là vì khi nới chuyện với loại hạ đẳng như cậu, tôi chỉ có thể ra đây mà thôi. Chỗ này xứng với cậu lắm thì phải?!

- Tôi thấy mấy tiểu thư các cậu có chuyện gì chả chui vào WC to nhỏ với nhau. Tôi từ lúc quen cậu tới giờ, chỉ có mình cậu lôi tôi vào đây. Cậu thích mùi trong này à?

- Cậu... - Hương tức giận

- Học báo chí đấy! Chả biết chữ nghĩa thế nào mà nói năng như khỉ!

- Phải!!! Tôi không học bằng cậu, cũng không biết cách lợi dụng con trai nhà giàu như cậu. Cậu còn được anh Tài tỏ tình cơ mà, lợi hại lắm đó nha!

- Sao... sao cậu biết? – Giao ngạc nhiên

- Không cần biết lí do, cô chỉ cần biết cô là kẻ cô đơn nhất thế giới thôi! Cứ vui vẻ mà tận hưởng nốt mấy ngày ngắn ngủi còn lại đi! – Hương vừa đi ra ngoài vừa chế giễu – Thật tội nghiệp cho tuổi thanh xuân đẹp đẽ này...

Búp Bê nhìn theo cô ta, khuôn mặt lộ rõ vẻ tò mò... Và đương nhiên, trưa nào Giao và Tài cũng đi với nhau, Hương luôn luôn là kẻ theo sau đeo theo bộ mặt nặng trịch.

*

* *

Ngày diễn đã đến... tối hôm đó...

- Cậu chuẩn bị xong chưa? – Cậu bạn diễn hỏi Giao

- Tất cả đều OK rồi! Tí nhớ đâm mạnh vào bụng tôi đấy! Diễn thế mới đạt giải cao được. – Búp Bê đang trang điểm

- Sao tôi cứ cảm thấy có gì không ổn nhỉ?

- Người không ổn nhất là tôi đây! Chắc lát tôi sẽ quên vài lời thoại – Cô đùa cợt – Cố lên! Tôi biết cậu diễn tốt mà!

- Cảm ơn cậu!

Tiếng loa ở trường phát ra: "Đề nghị các em học sinh ổn định, mời các diễn viên không chuyên ra ngoài tập trung, yêu cầu để hết dụng cụ diễn trong phòng hóa trang". Giao bước ra ngoài, Tuấn Tài, cậu bạn thân của anh và Hà đợi ở trước cửa nhìn cô với ánh nhìn ngạc nhiên. Búp Bê cười tười như một bông hoa hồng chạy ra ôm Hà một cái nhẹ rồi hỏi:

- Không đi ổn định chỗ ngồi sao? Giờ còn đợi tôi làm gì?

- Có phải là mày không đấy? Xinh như tiên nữ giáng trần vậy! – Hà tròn mắt

- Lần đầu tiên trang điểm đương nhiên nhìn phải khác rồi! Mộc Giao đây sẽ khiến nam sinh trường này "đổ" hết! – Cô vỗ tay lên ngực

- Tao ghen với mày thật sự rồi em yêu ạ! Cố lên! – Cô bạn thân vỗ vai Giao

Cả hai nàng mải "tám" với nhau một lúc mới nhớ đến Tài và anh bạn đang đứng cạnh. Búp Bê và Hà quay lên nhìn các anh và cùng gọi đồng thanh:

- Này!!!

- Đây là cô gái cậu kể với tôi à? – Cậu bạn thân nhìn Giao không rời

- Tôi không biết nữa! Chắc là vậy rồi. – Chàng thiên sứ cũng nhìn Giao không chớp mắt

Trong lúc đó, Lan Hương đang đứng cùng một kẻ mặc bộ đồ đen, bịt kín mặt nấp sau tường ngoài hành lang nhìn. Cô ta nói nhỏ: "Chính là cái phòng bọn họ đang đứng kia. Nhớ hành động thật nhanh gọn, đừng để ai nhìn thấy..."

Tiết mục của lớp Giao bắt đầu, Ai cũng hồi hộp đứng ở cánh gà nhìn mọi người hô hào, cổ vũ. "Vở kịch xin được bắt đầu!" – Cô MC giới thiệu... 5 phút trôi qua, đã đến hồi kết của vở kịch. Ai cũng vỗ tay rầm rầm, riêng Hương, cô ta ngồi nhếch mép lẩm bẩm: " Đến đoạn gay cấn rồi đây!"

- Sống đẹp sống tốt là cái gì? Cô đừng hòng dạy tôi! Tôi sẽ cho cô chết – Cậu bạn diễn nhập tâm hết mức, cầm chiếc dao găm trên tay chỉ vào bụng Giao

- Anh giết tôi xong, liệu mẹ anh có sống lại được không? Đừng vì vài người đã vô tâm khi mẹ anh nguy kịch mà đòi giết tất cả... - Giao dõng dạc trên sân khấu

- Đừng nói nữa! Chết đi!!!

Cậu bạn chạy đến đâm thẳng vào bụng Giao mà tay run run. Cả khán đài im lặng quan sát... Khi cậu đâm, máu từ bụng Búp Bê túa ra bắn vào mặt cậu. Cô giữ chặt con dao quỵ xuống sàn, chảy nước mắt nhìn bạn diễn, miệng há ra không kêu nổi thành tiếng. Hà vội vã nói với Tài ngồi cạnh: " Anh! Anh! Sao... Sao lại chảy máu?". Anh nghe xong lo lắng chạy vội lên sân khấu, đẩy cậu bạn diễn ra rồi đỡ đầu Giao trên tay. Mọi người "ồ" lên một tiếng rồi bàn tán xem vì sao Tài lại phá buổi kịch hay. Cô giáo thốt lên: "Thôi chết! Mau... Mau gọi xe cấp cứu!". Lúc này cả trường mới ngỡ ngàng túm lại xem tình hình của Búp Bê. Cô bạn thân chạy ra hỏi bạn diễn:

- Cậu làm gì vậy hả?

Bạn diễn run cầm cập đứng nhìn Giao, mãi mới nói nên lời:

- Tôi... tôi không biết...!

Tài đỡ cô nằm trên sàn, tát nhẹ vào má Mộc Giao và lo lắng nói: "Cố lên Giao! Em mở mắt nhìn anh đi này! Nhìn anh đi! Hôm nay em làm tốt lắm!!!". Búp Bê vẫn mơ màng, đôi mắt nhắm dần rồi gục đầu trong tay anh. Lan Hương đứng từ xa khoanh tay cười hả hê: "Lần này mày chết chắc!"...

*

* *

Đã 5 tiếng trôi qua... Cô giáo, Tài, cậu bạn thân và Hà lo lắng bên ngoài phòng phẫu thuật. Chàng thiên sứ chống tay lên đầu gối, gục đầu xuống và nhắm mắt. Hà ngồi cạnh khóc thút thít chắp tay cầu trời cho Giao bình an. Bỗng Tài lên tiếng:

- Cũng đã 2 giờ sáng rồi! Mọi người về đi, ở lại cũng không thể giúp gì, mình tôi ngồi chờ là được rồi. – Anh nhìn cậu bạn - Cậu giúp tôi đưa cô và Hà về nhé!

- Không được! – Hà nấc lên – Tôi muốn chờ Giao tỉnh lại! Mọi người về đi.

Cô giáo ra bên cạnh xoa lưng Hà:

- Tài nói đúng đó. Phụ nữ chúng ta sức không bền bằng đàn ông đâu em, nên để Tài chịu vất vả một hôm vậy. Mai chúng ta vào thăm bạn sau. Đã liên hệ với người nhà rồi chứ?

- Em đã báo cho họ biết rồi ạ! – Cậu bạn thưa – Được rồi, về thôi cô, Hà!

Thế là ba người về trước, mình anh vẫn ngồi ngoài sốt ruột chờ kết quả.

Một tiếng nữa trôi qua... Bác sĩ bước từ phòng phẫu thuật ra, Tài chạy đến sốt sắng:

- Thưa bác sĩ! Cô gái đó thế nào rồi ạ?

- Vết thương khá sâu nhưng may là phẫu thuật đã thành công. Giờ bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt, mai mới có thể thăm. Cậu nên về nhà nghỉ ngơi, ở đây đã có y tá quan sát.

- Vậy nhờ cả vào bác sĩ ạ! Cháu cảm ơn!...

Sáng hôm sau... Tài ngồi bên nhìn Giao, hai tay cậu nắm chặt bàn tay cô không rời. Bố Giao nhìn vẻ lo lắng, mệt mỏi chạy vào phòng cuống quýt hỏi:

- Ai! Ai là người đã hại con gái tôi ra nông nỗi này?

Chàng thiên sứ giật mình ngẩng đầu lên nhìn ông rồi vội đứng dậy chào. Bố Búp Bê đưa bàn tay thô ráp nắm chặt lấy tay Tài, mếu máo:

- Cảm ơn cháu đã quan tâm chăm sóc cái Giao. Tiền viện phí tôi sẽ cố gắng thu xếp trả cậu. Nhưng... Làm ơn hãy tìm ra thủ phạm đã hại con tôi! Tôi xin cậu đấy!

- Chú đừng lo lắng quá! Cháu sẽ tìm ra thủ phạm ạ. Giờ chú ở đây với em, cháu ra ngoài có chút việc – Tài đưa danh thiếp cho ông – Đây là số điện thoại của cháu, có gì chú cứ gọi cháu ạ. Vậy cháu xin phép chú!

Lúc đó tại lớp...

Cô gọi bạn diễn cùng Giao đứng dậy và hỏi:

- Em có thuê dao giả không vậy?

Bạn nam kia ngắt ngứ, giọng lo sợ:

- Em... em đã mua nhưng không biết tại sao... lại có chuyện này...

- Thưa cô! – Bỗng Hương đứng dậy – Chắc chắn ai đó đã tráo dao rồi ạ!

- Bạn Hương nói có lí – Cô gật đầu nhè nhẹ - Chuyện này tuy không báo công an nhưng nhà trường sẽ điều tra rõ ngọn ngành, học sinh làm việc này sẽ bị đuổi học. Chiều nay ai có liên quan đến vai diễn đến phòng hội đồng cùng hợp tác...

- Thưa cô! – Hà dơ tay và đứng dậy – Cố ý giết người là hành vi không thể tha thứ. Tại sao lại không báo cho công an ạ? – Có một vài tiếng đồng tình – Nếu công an không thể làm việc thì... phòng hóa trang lắp camera đúng không ạ?

Cô thở dài:

- Phòng đó có camera nhưng đã hỏng từ lâu nên vụ việc này mới khó giải quyết như vậy!

Hương, Hà và cậu bạn diễn ngồi xuống. Hương cười tủm tỉm đắc thắng. Chợt Tài đứng trước của lớp xin cô giáo:

- Cho phép em nói vài lời – Cậu bắt đầu phát ra hàng ngàn tức giận – Riêng chuyện này tôi sẽ không tha cho bất kì ai trong lớp, những ai đang đố kị với Giao "đứng lên"!

- Thôi đi Tài! Em không nên kích động như vậy! Em về đi, nhà trường sẽ điều tra rõ.

- Hương à! – Cô ta ngồi nghe thấytiếng Tài liền giật mình – Tối nay đến nhà tôi, có chút việc tôi muốn hỏi em

- Vâng – Giọng nói Hương cất lên lo sợ, mọi người ai cũng nhìn cô ta rồi xì xào...

Tối hôm đó tại phòng riêng của Tài...

- Do em làm phải không? – Cậu đứng tựa vào bàn hỏi Hương đang ngồi trên giường, hai người đối mặt

Nét mặt cô ta tỉnh bơ:

- Anh nói gì hay vậy? Em phải tốn công tốn sức đi hại một đứa nhà quê sao?

- Anh còn chưa nói là chuyện gì mà. Quả nhiên là do em! – Tài khoanh tay vẻ hoài nghi – Anh nghĩ đi nghĩ lại thì hình ảnh của em cũng không chịu thoát đi đâu trong đầu anh. Em từng nói với tôi em rất thích đóng phim, kịch, vậy mà giờ cơ hội ngay trước mắt em lại cho Giao cái đó. Và bây giờ... sự việc rất theo ý em rồi.

Lan Hương nắm chặt tay cáu lên:

- Chẳng phài giờ cậu ta đang nằm trong phòng cấp cứu và dần hồi phục đó sao? Con đó thì có gì tốt...

- Đủ rồi!!! – Anh quát to cắt lời cô và đứng thẳng dậy – Cậu bạn kia mà nghe theo lời Giao đâm mạnh vào bụng thì chỗ cô ấy nằm bây giờ có lẽ sẽ là nhà xác đấy! Cô không thể bỏ được cái tính ích kỉ của bản thân thì cũng đừng để bàn tay nhuốm máu vậy chứ! Làm sai mà sáng còn nhởn nhơ như không có gì xảy ra.

- Phải rồi! – Hương đứng dậy vừa nói vừa gật đầu – Anh thích cậu ta cơ mà! Là em đã thuê người tráo chiếc dao đó, không phải em đâm cậu ta. Đừng mở miệng ra là kêu bàn tay em nhuốm máu! Bất kể ai cướp anh đi, em sẽ đều bất chấp tất cả, anh hiểu chưa?!

- Đây là lời nói của một sinh viên Báo Chí sao? Vậy tôi cũng xin nói, kẻ không có lương tâm thì tôi không thể nhìn mặt được. Mời cô về! – Tài chỉ tay ra ngoài cửa

Cô thở mạnh, nghiến răng và lườm Tài rồi mở của phòng chạy đi. Xuống phòng khách, mẹ Tài ngồi đó hỏi:

- Hương ơi! Tài nó lại bắt nạt cháu à? Có chuyện gì vậy?

- Bác à! Anh Tài có người khác rồi! – Cô ta cúi đầu – Cháu xin phép ạ!

Mẹ Tài nhìn theo chân Hương ra về rồi gọi:

- Tài ơi! Xuống đây ngay cho mẹ.

- Dạ! – Cậu lững thững bước xuống ngồi cạnh mẹ

- Con lại làm em Hương giận rồi kìa! Nó là con dâu tương lai của nhà mình, đừng có bất hòa với nó nữa. Từ bé đến giờ lúc nào con cũng làm nó buồn là sao?

- Mẹ, chuyện tình cảm không thể sắp xếp cố định, con không kết hôn với nhỏ đó đâu. Em ý đã làm một việc ngay cả mẹ cũng không tưởng tượng được đâu ạ.

- Nó làm việc gì? Con không thể ghét vợ mình như vậy được! Mà đêm qua con đi đâu cả đêm vậy?

Tài nhìn thẳng vào mắt mẹ :

- Cô ta không phải vợ con mẹ ạ! Giờ con lớn rồi, không thể nghe lời bố mẹ tùy tiện vậy được. Con lên phòng đây mẹ!

Tài bỏ lên phòng, mẹ cậu lại nhìn theo không nói thêm gì được. Đúng lúc bố anh về, mẹ Tài lập tức kể với bố chuyện đó... Chàng thiên sứ nằm trên giường thì nhận được tin nhắn: "Giao đã tỉnh lại rồi cháu nhé!", cậu vui mừng mỉm cười và thở phào...

Sau một tuần có vẻ vết thương của Giao đã dần hồi phục và được chuyển sang phòng bệnh thường. Nhưng theo lời bác sĩ, Búp Bê phải nằm viện một tháng. Bố Giao có việc đột xuất phải về nên cô phải ở một mình đợi hôm sau Tài vào giúp. Đêm hôm đó, cô đang nằm đọc sách thì bỗng một tên lạ mặt bước vào phòng, tay cầm chiếc dao găm nhọn tiến gần đến Giao. Mộc Giao hoảng sợ giật kim chuyền ở tay, cầm sách đập lên đầu hắn rồi lấy hết sức chạy. Tên lạ mặt choáng váng một lúc mới đuổi theo Giao. Cô ôm chặt vết thương đang rỉ máu ở bụng cố chạy,tên đó vẫn đuổi theo không ngừng. Chạy xuống tầng dưới, Bác sĩ đang đi lại rất nhiều nên hắn ta đành trốn một góc, Búp Bê hoang mang ra đường bắt taxi về nhà. Đến trước nhà, cô thở yếu ớt mở cửa đi vào và nằm trên giường, Giao thiếp đi, khuôn mặt nhợt nhạt dần, vết thương vẫn không ngừng chảy máu.

Tài ở nhà cảm giác có gì đó không ổn, gọi điện cho Giao thì không thấy nhấc máy nên đành vào viện. Mở phòng ra, cậu thấy giường bệnh lộn xộn liền báo cho bác sĩ tìm khắp bệnh viện còn mình thì chạy thẳng đến nhà Giao... Tài vào nhà thấy Búp Bê nằm trên giường liền hoảng hốt chạy đến đỡ Giao, vỗ nhẹ vào má rồi gọi cấp cứu. Anh lo lắng lay người Mộc Giao rồi sờ nhẹ lên trán cô. Búp Bê không biết gì, đầu ngả lên người cậu, miệng nói lẩm nhẩm... Bác sĩ vừa đến nơi. Tài mắng:

- Các anh làm việc kiểu gì mà bệnh nhân đi đâu cũng không biết vậy? Cô ấy đang sốt cao lắm, vết thương vẫn chảy máu. Mau sơ cứu đi!!!...

Một lần nữa Mộc Giao lại nằm trong phòng cấp cứu phải truyền máu. Chàng thiên sứ cứ thẫn thờ ngồi cạnh, anh gọi cho vệ sĩ và thuê họ đến bảo vệ phòng nghiêm ngặt. Bỗng chuông điện thoại của Giao reo lên, Tài nhấc máy:

- A lô! Cháu chào bác!

- Sao lại là cháu? Giao đâu rồi? – Ông ngạc nhiên

- Cháu xin lỗi – Cậu ngập ngừng – Giao bị ai đó đuổi nên chạy về nhà và đã ngất do vết thương hở ra, là do cháu không bảo vệ cô ấy tốt...

- Tôi nên hẹn cháu trước mới đúng, cháu không có lỗi đâu! Mai chú sẽ lên, nhờ cháu trông nó giúp chú đêm nay.

- Không cần đâu ạ! Chú cứ ở nhà lo việc, cháu sẽ chăm sóc Giao, chú đừng lo ạ.

- Vậy tôi đành làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net