phần 1life everyday (cuộc sống hàng ngày)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện: CUỘC ĐỜI CỦA MỘT THẰNG GAY BỊ NGUYỀN RỦA®

+Chào mọi người..Đây là chuyện đầu tay của mình và là chuyện của bản thân mình lun có gì sai sót mọi người thông cảm và góp ý bằng cách comment bên dưới nha!! :)

P1: ✓life everyday (cuộc sống hàng ngày)

Nghĩ đến giờ tôi vẫn cứ căm hận cuộc đời,căm hận số phận của một thằng gay như tôi!.Tôi ước gì lần đó tôi không làm như vậy thì chắc giờ đây tôi không bị phân biệt, kì thị như thế này.Và tại sao cái xã hội này có thể nhẫn tâm như vậy

bản thân tôi nói riêng tôi đã làm gì sai đâu và tôi đâu có muốn bản thân mình sinh ra bị như vậy ,ai cũng muốn mình sinh ra được bình thường mà!! ..Đúng không??

Tôi là một thằng bêđê như bao người thường gọi..Mỗi ngày tôi đến trường là mỗi ngày tôi đi nghe những lời miệt thị, xúc phạm,xỉ nhục của mọi người kể cả thầy cô..tôi đâu muốn đến nhưng bắt buộc!!...ĐM cuộc đời!! Chẳng lẽ ông trời sắp đặt để tôi sinh ra cho họ miệt thị hay sao hay kiếp trước tôi đã làm gì sai hả... Tôi đã cố gắng sống tốt,tôi là một con người hoà đồng, biết chia sẻ và dễ tin cũng vì vậy mà tôi bị lợi dụng cả tình cảm và chuyện tình dục....

Tôi không dám khẳng định tất cả những người LGBT đều tốt nhưng đa số là vậy!.. họ đều mong muốn mình được sinh ra bình thường hay sống thật với bản thân và được tự do.. pháp luật không cấm họ nhưng cái luật quái quỷ của xã hội này cấm như vậy!

Lên lớp 4 tôi đã bắt đầu hiểu về mình, tôi thấy mình có tình cảm với đàn ông, thấy yếu đuối và muốn được những người mạnh mẽ hơn mình che chở,bảo vệ...Và nhiều lần tôi có biểu hiện như vậy mọi người đã bắt đầu xa lánh tôi kể cả những người bạn và anh em của mình .Họ nói cái thằng bêđê này nọ chơi với nó bị lây đấy...chuyện này vẫn xảy ra cho đến tận bây giờ!!

Ngoài mẹ tôi ra tôi như một kẻ cô độc thiên hạ không ai chuyện trò,chia sẻ cùng vì vậy mà tôi đã trầm tính, ít nói hơn.Đôi khi tôi cứ muốn chết đi để quên mình, để không còn biết mình là ai và như thế nào.. dù chết xuống âm phủ tôi cũng muốn mình hồn bay ,phách tán không bao giờ trở lại.. có câu từng nói sinh ra để sống và sống để mà hưởng thụ..Đấy tôi sống đây và tôi hưởng thụ những cái đau khổ bất hạnh của cuộc đời bị nguyền rủa..

Tôi ước gì tôi là một thằng đàn ông đích thực,tôi muốn xóa đi cái tính cách con gái trong mình để được bình thường như bao người.....nhưng.....chắc đó là một điều viển vông vì ông trời đã sắp đặt vậy rồi vì thế tôi muốn sống thật với bản thân muốn làm điều mình thích và muốn tự do. Cái tự do này là tự do của tính cách và tinh thần.

Giá đình tôi rất nghiêm khắc tôi chưa dám công khai giới tính thật của mình sợ họ không chấp nhận và sẽ buồn..tôi mới 15 tuổi mà mọi người trong gia đình đã nói về chuyện GĐ của tôi sau này.."tôi phải lấy vợ biết làm ăn .. này nọ" :)..Vì gia đình tôi như vậy nên khi thấy đàn ông làm cái gì là tôi cứ bắt trước và làm theo nhưng tôi không thể bỏ đi được sự yếu đuối của mình.. nói thật là tôi chẳng có cảm xúc gì với con gái cả..tôi với họ chỉ muốn làm bạn mà thôi

Đồng tính (nam)có hai loại : người thích mặc đồ con gái và thích biểu lộ như một phụ nữ còn người thì vẫn thích giữ nét của riêng mình đó là tôi tuy là gay nhưng tôi không thích mình ẻo lả,ăn mặc như con gái tuy nhiên tôi ít nói lắm nên giao tiếp là dễ bị phát hiện :)

Là một con người biết ăn biết nói nên tôi cũng muốn có một tình yêu như bao người khác muốn được chiều chuộng, che chở nhưng vì bêđê.. vì đồng tính nên có ai gần đâu..ai cũng xa lánh như tôi là một con người bị bệnh thế kỷ.."thế giới này ko có tình yêu cho những thằng bêđê như mày đâu" câu nói này như cưa cả cuộc đời tôi..tôi sống làm gì???

Lên lớp 8 tôi có đăng ký thi hsg môn văn và cũng đạt được chút thành tích từ đó tôi dần khẳng định được bản thân và cũng có vị trí hơn xưa nhưng đôi lúc vẫn ...... vì thói đời mà đâu ai bỏ được!!

Chắc mọi người đều biết Hương Giang phải ko mình rất khâm phục chị ấy , chị là một con người nghị lực vượt lên tất cả sự dàng buộc của cuộc sống và chị có được sự thành công! .. chị rất great!!

P2: khoảng mấy ngày có nha!! Mọi người ủng hộ nhé..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net