Chương 4: Có phải Ba đó không...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể nói rằng một đứa trẻ mang cho mình cảm xúc thiếu thốn gia đình , phải mạnh mẽ tự lập từ nhỏ nhưng khi đứng trước những người thân quý đó một lần nữa cảm xúc của tôi vẫn là một đứa trẻ 3 tuổi khi đòi bố mẹ nhưng bao bạn trang lứa vậy thôi
Cuộc sống vẫn cứ lặp đi lặp lại ở khu Bán trú đó chúng tôi ở một phòng có 6 người nằm ở giường tầng , bên cạnh đó ở phòng có chiếc Tivi có thể gọi là gắn liền tuổi thơ cả tuổi tiểu học khi đó ( MyTV ) chúng tôi coi những bộ phim lẻ Ma kinh dị hành động khi có dịp ngồi lại với nhau, không thì xem hoạt hình ở các kênh CN ,HTV7
Đến giờ ăn tối chúng tôi tụ tập ở nhà ăn và ăn với nhau rửa chén chúng tôi sẽ phân chia đều cho mọi người theo lịch không kể lớn nhỏ nên chúng tôi đã được học cách tự lập khi ở đó. Cả việc giặt áo quần cũng vậy đôi khi chúng tôi cũng tự phải tự giặt rồi phơi áo quần , xong xuôi chúng tôi sẽ được lên lớp học có cô giáo đến dạy hoặc chúng tôi sẽ tự làm bài tập trên lớp , rồi về rửa mặt đánh răng và đi ngủ , cuộc sống đơn giản vậy nhưng vui lắm chỉ là cùng nhau ở cùng nhau ăn , cùng nhau sẻ chia từng chút có bánh chia bánh có kẹo chia kẹo , nhiều lúc có phụ huynh của mấy bạn trong phòng tới thăm , tôi cũng tủi buồn đó chứ...những lúc vậy tôi hay đi một mình ra sân bóng đi bộ còn không đi dạo quanh sân trường vậy thôi
Thỉnh thoảng chúng tôi được nghỉ học thì bày trò với nhau chơi trốn tìm mà chỗ trốn là cả toà nhà trong trường đủ hiểu nó kịch tính và hay nhường nào! mỗi lần đi tìm cũng sợ dữ lắm tại đen thui ak

Rồi tôi cũng ở đó cho đến lớp 2 , cũng như bao ngày thôi nhưng ngày hôm đó lại là ngày đặc biệt khác thay đổi cuộc đời tôi lần nữa
Chúng tôi đanh cất sách vở để chuẩn bị về , ngoài cửa lớp là phụ huynh đang đứng đợi đón mấy bạn
dường như tôi ít khi nhìn ra ngoài lắm vốn dĩ cũng không có ai ở đó để chờ và đón tôi, chỉ lặng lẽ về Bán Trú như bao ngày thôi
Nhưng hôm đó thì lại khác tôi nhìn ra cửa thấy ba của bạn tôi vậy ...nhưng sau lưng chú đó có bóng dáng của một chú nào đó che khuất sau đám đông nhưng lại rất thân quen

tôi cố nhìn kĩ thêm lần nữa, chú đó cũng chen lên để nhìn vào lớp, Tôi nhìn cứ tự hỏi: Có phải Ba không...?
Tôi nhận ra đúng vậy và hét to tên :Ba ơi !khiến mọi người đều nhìn vào
tôi không chờ trống đánh nữa mà bay thẳng ra cửa ôm ba tôi và khóc to , 2 cha con tôi ôm nhau mà khóc to cảnh tượng đó là một cái gì đó giá trị không điều gì mua nỗi
Ba tôi nhìn tôi với ánh mắt thương xót vì lúc đó tôi vừa gầy ,vừa bẩn tóc dài lắm, móng chân móng tay cũng dài nữa vì có ai cắt cho đâu
Mọi người xung quanh có người vui cùng có người thì xúc động mà khóc theo vì vốn dĩ gia cảnh tôi được mọi người biết đến rất nhiều vì thiệt thòi trong một trường Tư nhà nhà có điều kiện như này
Đi về Ba tôi xin phép bán trú và đưa tôi đi vào chiều hôm đó , tôi đi cắt tóc, cắt móng tay và chân
rồi Ba đưa tôi đi ăn cháo gà, một chiếc đùi gà to như chưa bao giờ được ăn vậy
có lẽ ba tôi cũng có thấy khó xử vì cũng không nhận ra con của ba đã khổ và trải qua nhiều thiệt thòi đến nhường nào....

-> còn tiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC