Cuộc đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày nọ có thể là ngày nào đó, trong 365 ngày (hoặc 366 ngày của năm nhuận) có một đứa bé chào đời. Nó có thể chào đời do mong muốn của cha mẹ nó, có thể nó không được chào đón đến với thế giới này. Nếu như theo đạo Phật có lẽ nó được sinh ra và được làm người đều đã được Ngọc Hoàng định trước, có thể kiếp trước nó chẳng là gì cả, một con vật, một cây cỏ một sinh linh, một phần tử bé nhỏ...nhưng do nó đã tu đủ để được làm người hay là nó tu chưa đủ phải sống kiếp con người mà chịu đựng mà...Còn theo đạo Chúa có lẽ nó chào đời do ý muốn của Chúa, Chúa cử nó xuống trần gian làm điều mà Chúa không làm được, tóm lại nó đã mang một sứ mệnh mà Chúa giao cho nó và nó phải hoàn thành, đến khi hoàn thành rồi thì nó lại về bên Chúa. Dù thế nào, dù giải thích ra sao? Dù đúng dù sai, tóm lại là Nó đã chào đời, như bất kì đứa trẻ bình thường khác, vì sao lại nói là bình thường, vì là không phải ai được sinh ra cũng bình thường, và phản ánh bề ngoài đúng với bản chất bên trong , mọi cái đã được định đoạt, Nó không thể thay đổi lúc nó chào đời, không thể thay đổi hình dáng của nó. Nó không thể nào vừa ra đời đã biết mình nếu ra đời như vậy thì không tốt tẹo nào và lại chui tọt lại vào bụng mẹ nó. Và vì sao phải gọi người sinh ra Nó là Mẹ là Má là Bu là Mế, là Mother là Mum, là Haha, Okasan...Đơn giản Nó ra đời có thể sau hàng tỷ người, hàng tỷ tỷ người mà trước đó người ta đã gọi như vậy rồi nên giờ Nó phải làm theo thôi. Nếu không có gì đặc biệt thì Nó không thể gọi người sinh ra Nó là Cô là Bác, là Dì, là Chị...mà Nó lại sinh ra bình thường ở hoàn cảnh bình thường, nên Nó phải làm hành động bình thường thế thôi.

Thế là nó chào đời bằng tiếng khóc, nếu nó mà không khóc thì người ta lại nói Nó không bình thường mà Nó chắc cũng mơ màng, hay có kinh nghiệm rằng cứ chui ra khỏi bụng Mẹ là phải khóc, nếu Nó cười hay Nó nói rằng " Nó chào đời rồi đấy" thì Nó ngày hôm sau, hay 1h sau không biết chừng lập tức lên báo và nổi tiếng toàn thế giới liền. Nó sợ như vậy nên Nó nghĩ ( Không biết lúc đó nó nghĩ gì chưa, suy nghĩ của đứa trẻ sơ sinh ) ôi phải khóc như người ta. Thế là Nó khóc để báo nó đã chào đời, để mọi người xung quanh cười vì nó khóc đó là lần đầu tiên mà người ta cười thật lòng, cười vui vì nó khóc chứ không phải cười đểu, cười mỉa mai, cười đủ kiểu như sau này nó lớn lên. Mà sau này ra sao thì mặc kệ, miễn là người ta vui vì Nó khóc, thì nó ra đời là một điều có ích lúc đó rồi.

Cứ thế mẹ Nó cho nó thưởng thức những dòng sữa ngọt ngào. Nó phải nhắc lại rằng là Nó ra đời bình thường, trong hoàn cảnh bình thường. Không ối người lại nói : " Chẳng phải ai cũng có sữa mẹ để uống đâu", với đôi đứa trẻ sơ sinh giống nó có được hưởng hạnh phúc như vậy đâu, cứ khóc thoải mái, Nó có quyền đó mà thế là có sữa uống thôi . Lớn lên nó mà khóc người ta lại cho nó sữa ngay đó, nó phải bỏ tiền ra mà mua mới được , dù nó không phải bỏ tiền thì người khác cũng phải bỏ tiền ra nó mới có sữa mà uống. Bây giờ với vài ngày tuổi, vài tuần tuổi,vài tháng tuổi, hai ba năm tuổi thì nó chẳng biết tiền là gì cả, hình như nó chỉ là tờ giấy mà người ta trao đổi với nhau thôi, ôi mặc kệ lúc nào lớn nó tìm hiểu sau, giờ thì hạnh phúc của nó là vậy Khóc và có Sữa.

Bố Mẹ nó đã đặt cho nó một cái tên. Cũng đơn giản thôi, thì bình thường như bao người khác, có cái tên để gọi, không quá mỹ miều kiêu sa, tất nhiên bố mẹ nó cũng bắt đầu kì vọng vào nó sau này nó sẽ làm gì để làm bố mẹ mở mày mở mặt, sống hạnh phúc...Thì cũng là những kì vọng như bao ông bố bà mẹ khác mà thôi chẳng có gì lạ vì thế nên cái tên cũng là một trong những ước mơ đó. Ôi dào tên nào mà chẳng được hay đơn giản là đã được định rồi nó sẽ có cái tên như thế trước khi sinh ra kìa, đã được sắp đặt từ lúc mà Chúa hay Phật Tổ có ý định gì đó, ai mà biết được. Thế là nó có tên như bao đứa trẻ sinh ra không cùng ngày cùng tháng hoặc cùng ngày cùng tháng.

Nó bắt đầu biết bò, bò khắp cả mọi nơi, bố mẹ nó phải mệt hơn khi trông chừng nó. Rồi nó biết đi, biết nói, biết đọc, biết viết, biết quậy phá, biết yêu đương nhăng nhít tuổi học trò. Một năm, hai năm, ba năm....12 năm, Nó bắt đầu tuổi dậy thì, tâm sinh lý bắt đầu phức tạp, không còn những câu hỏi vô tư hồn nhiên như vì sao con gà cục tác khi đẻ trứng? Vì sao ông nội già hơn bố? Vì sao cây lại không biết đi như con người? Vì sao?...Nhiều lắm những câu hỏi mà Bố mẹ nó không trả lời được. Với biết bao câu hỏi như thế, với biết bao nhọc nhằn của cha mẹ Nó đã lớn 12 tuổi rồi, nó bình thường nên trong 12 năm qua nó chẳng có suy nghĩ gì già hơn tuổi vốn có của nó và cũng chẳng có hành động gì khiến người ta phán cho nó là thiên tài. Tóm lại là bình thường trong suốt 12 năm. Cái tuổi 12 còn bé, mới học lớp 7 mà, ở trường học cũng nhiều nhiều, rùi cũng biết thích thích bạn khác giới, rồi cũng ghen tỵ này nọ, ôi thôi là một mớ phức tạp. Tất nhiên nó cần người để giải đáp chia sẻ...ừa thì mẹ nó cũng được, bố nó cũng được, bà nội , bà ngoại, ...ai là người thân nó cũng kiếm, định kiếm để hỏi những thắc mắc ở cái tuổi 12, không ai đáp ứng được nhu cầu của nó thì nó tìm kiếm trên mạng, ở trên đó có khối thứ để học, để đọc, để xem...và tất nhiên nó cũng có thần tượng, yêu thần tượng...cứ thế nó lớn lên 13, 14, ...18 năm trôi qua kể từ khi nó chào đời. Nhanh vậy đó, trong 18 năm qua, nó vẫn sống cuộc sống bình thường cũng có khi buồn như còn chuồn chuồn, chán như con gián...nhưng mới 18 tuổi thì biết gì nhiều đâu , vẫn quanh quẩn trong vòng tay Bố mẹ. À giờ nó biết tiền là gì rồi: là thứ cho nó niềm vui vì mua được đồ nó thích, là thứ cho nó những buổi đi chơi, đi picnic cùng bạn bè, tiền có vẻ có quyền năng, lúc này nó đâu biết mặt xấu của tiền, và cũng chưa muốn biết kiếm tiền cực khổ vất vả như thế nào, nó vẫn vô tư sống vô tư hồn nhiên, vô tư nhận tiền từ cha mẹ. Nó nghĩ đó là chuyện hiển nhiên. Nhưng không hẳn là thế đâu nhé, Nó cũng bắt đầu lo cho cái tương lai của mình. Nó đâu biết là rồi nó sẽ được đặt vào một chô nào đó, vào một con đường nào đó mà đã định ra trước khi nó ra đời, nhưng giờ thì nó phải lo thôi, không lo sao được. Nó sắp thi đại học, một bước ngoặc trong cuộc đời nó.

Bắt đầu bằng những câu hỏi: có lẽ là đến lúc đó, giờ đó ngày đó sẽ có những câu hỏi như thế đó " Tiểu Mai ơi! Bạn định thi trường gì? Mai Mai ơi! Sau này bồ định làm gì? Nhỏ Mai, mày tính làm nghề gi trong tương lai?..." ôi hàng tá câu hỏi giống như nó hỏi con bạn nào đó của nó và những con bạn đó lại hỏi lại nó vậy thôi, nếu như người ta biết được, có thể vạch ra lịch trình cho cuộc đời mình thì làm diễn viên đóng phim cho rồi, à vì sao à? Vì ngay từ khi bấm máy Nó đã biết kết cục của nó ra sao rồi. Quên: nó là một đứa con gái, tóc không dài, không ngắn đủ để nó làm điệu với đủ kiểu như bạn bè teen của nó, gương mặt không đẹp nhưng xinh, sao người ta phân ra vậy nhỉ? Nó có nét không đài cát, không kiêu sa như hoa hồng, không rắn rỏi như xương rồng, không te tua như hoa giấy, không phải vẻ của hương đồng gió nội, không thanh thiện như hoa thủy tiên , không phải vẻ đẹp tinh khiết...một vẻ khuôn mặt bình thường, dễ nhìn, khả ái. Tên cha mẹ cho nó là Trần Lý Ban Mai. Một tên đẹp đúng không?

Quay lại cái tương lai chết tiệt bọ chó của Nó ( Cái cách nói này là tác giả nói) cách nói của nó cũng dễ thương như cái tên và con người của nó. Nó cũng chọn cho mình một trường để thi cũng như một nghề để sau này còn kiếm tiền chứ. Rồi nó cũng thi, cũng đậu và đi học, cũng trải qua vài cảm xúc đầu đời, cũng vui buồn cùng tuế nguyệt.

Và rồi nó thấy nó không bình thường như bao người khác nữa, Nó là nó không phải là ai kia ngoài xã hội đầy cạm bẫy chết người, nó nhận ra rằng nó được sinh ra đời có một ý nghĩa nào đó mà nó không biết tuy rằng chẳng đặc biệt gì, có thể là một ý nghĩa góp thêm vào xã hội một con người, một tiểu tế bào trong hàng triệu tiểu tế bào mà xã hội sản xuất ra mà thôi.

Nó bắt đầu suy nghĩ, rời xa gia đình Nó bắt đầu suy nghĩ hoặc là nó bị bắt vào hoàn cảnh phải suy nghĩ nhiều thứ, có gì đâu ai mà chẳng phải suy nghĩ ở cái tuổi như nó. Cũng có vài chuyện xảy đến với nó, nó có lúc rất cô đơn nhưng có khi lại tràn trề hạnh phúc. Ôi dào, đời mà phải có lúc này lúc kia chứ. Rồi nó cũng yêu, một cảm xúc xếp vào hạng cao trong những cảm xúc của con người, một cảm xúc phức tạp và là môi trường sinh ra những cảm xúc khác. Yêu nếu đẹp nó sẽ làm cho lòng tốt, lòng trắc ẩn, lòng vị tha thăng hoa...nhưng nếu không tốt có thể sinh ra thù hận, ghen ghét, đố kỵ, hẹp hòi, có thể sinh ra lòng cao thượng, đức hi sinh, ... nói chung nó là một môi trường sinh sôi cả virus tốt và virus xấu hay lợi khuẩn hoặc hại khuẩn...nó yêu như bao nhiêu người vậy thôi cái tình yêu nam nữ chứ không phải tình yêu cao cả như yêu cha mẹ, yêu quê hương, làng xóm, yêu đất nước, yêu con người, yêu động vật, yêu cỏ cây, yêu bài ca tiếng hát, yêu văn hóa, yêu nét truyền thống...một tình yêu tầm thường như người ta sinh ra để yêu tầm thường như thế và tạo hóa phải tạo ra môi trường tình yêu đó thì mới có thể duy trì giống nòi. Nó không yêu cuồng nhiệt, yêu hết mình , yêu bất chấp vì nó không muốn con mình sinh ra có cuộc sống khác những người bình thường, nó muốn con nó ra đời sống bình yên như nó không phải chịu cảnh đời cơ cực, khó khăn, nó biết nó chưa đủ hành trang kinh nghiệm để có thể cho con nó ra đời, vì thế nó yêu nhẹ nhàng thôi, và yêu trong những hành động nhẹ nhàng bình dị. Có thể nó được sắp xếp rằng nó may mắn hơn vô số người và ít may mắn hơn vô số người, nhưng nó được đi học, được bước từng bậc thang để vào đời, nó không phải bon chen nhiều, vất vả nhiều, trầy trật nhiều...nó vẫn bình thường sống.

Bạn bè nó có đứa đã lấy chồng khi nó còn mài đũng quẫn trên giảng đường đại học, có đứa thành ông chủ, bà chủ một tiệm nho nhỏ khi nó vác đống hồ sơ xin việc, bạn bè nó có đứa nhỏ nhỏ bi bô gọi mẹ , gọi cha, khi Nó hì hục làm lụng để kiếm tiền. Đời có quá đơn giản hay phức tạp như nó nghĩ không nhỉ? Chẳng biết chỉ biết là đời Nó còn may mắn hơn vạn vạn người, nó vẫn còn có khi được cười, vẫn còn đôi mắt để nhìn đời buồn vui, vẫn còn đôi tay chỉ đôi khi sờ lên mái tóc của chính mình, khối người đâu có diễm phúc đó, nó còn đôi chân để đi , đôi tai để nghe đủ thứ chuyện, cái miệng để nói đủ thứ điều, cái mũi để thưởng thức đủ loại mùi hương, một trái tim để hòa nhịp cùng đủ mọi cảm xúc , một cái đầu đủ để nhận biết đúng sai...tóm lại nó còn đầy đủ hơn rất nhiều người, hạnh phúc hơn rất nhiều người. Như vậy có thể nó là hạnh phúc đúng không. Nhưng đôi khi nó vẫn cứ vô tâm vì vài thứ nhìn thấy, hận thù vì vài thứ trôi qua, luyến tiếc, không chấp nhận, ...đơn giản nó là con người, một con người bình thường, không phải thánh nhân không thể bao dung cho hết thảy, không thể nhìn nhận được hết tất cả mọi vấn đề. Do đó mà nó có những hành động, những việc làm mà ở tuổi đó, hoàn cảnh đó, không gian đó nó đơn thuần sẽ diễn ra. Ừa , bạn nó sẽ nói " Tiểu Mai à! Đời mà, bạn sẽ không có tất cả mọi thứ như mong muốn, không mất đi mọi thứ đang có, họ chỉ lấy đi ( Họ là ai đó trên trời kìa!) cái phần mà chỉ ở với bạn đến lúc đó thôi , vì thứ bạn bị lấy đi để tạo khoảng trống cho thứ khác có chỗ mà chen vào, không thì bạn sẽ bị chết vì nghẹt thở do có quá nhiều thứ chiếm lấy không gian và khoảng trống của bạn " Nó chẳng hiểu gì lời bạn nó nói, triết lý quá cao siêu nó chỉ hiểu nó đã mất và nó có vào ngày tháng năm đó thôi.

À giờ nó 25 tuổi rồi, đã đi làm vài năm và đã quên tiệt mối tình bọ xít, hai ba mối tình bọ cam, giờ nó độc thân nhưng không hẳn là " Độc thân vui tính " như một bộ phim hài nào đó, Nó bắt đầu nghĩ ngợi nhiều hơn, nó nhận ra, không phải khóc là có sữa nữa. Nó khóc có nghĩa là nó đã bị lấy mất thứ gì đó, nó khóc là do nó bị làm tổn thương , làm cho tức tưởi đến phát khóc, là vui mừng quá đỗi, là phải xa vài thứ...tóm lại trạng thái khóc của nó giờ không phải là đơn nữa mà là phức hợp của nhiều cảm xúc, khi nó biết yêu ở tuổi 18 thì trạng thái khóc của nó cũng bắt đầu phức tạp hơn. Ông trời ổng ác vậy nó, ông cho thứ này thì ổng cũng cho luôn thêm một thứ khác. Ừa thì con trai có quyền tán tỉnh con gái cũng có nhưng không phải ai cũng chấp nhận điều đó. Vì sao lại không gọi là Bà trời mà lại gọi là Ông trời, vì là Ông trời nên ông thiên vị cho đàn ông có nhiều đặc quyền, còn cho con gái ít đặc quyền hơn, ít hơn thôi chứ ông không dám là không cho thứ gì, ông mà làm vậy thì Bà trời xơi tái ổng ấy liền. Vì lẽ đó, mà người làm Chúa, làm phật, làm Ông trời, đều là đàn ông cả, tại sao lại thế ư, có thể đàn ông cũng có thiên vị nhưng lại khách quan hơn đàn bà, và không ác bằng đàn bà. Và cũng có thể trước giờ chẳng ai thật sự nhìn được mặt những vị đó, nên nó được mặc định là đàn ông rồi. Đó là chuyện triết lý nhân sinh, cao xa vời vợi, chẳng mấy ai để ý đến đâu, ở tuổi 25 họ để ý tới tiền, nhà, xe, việc làm, người yêu...những thứ gần gũi với đời sống hàng ngày cơ, chẳng ai thèm quan tâm hôm nay ông trời hắt hơi mấy lần đâu, nhưng ông sếp hắt hơi xổ mũi thì lại khác, biết đâu lại có cơ hội nịnh nọt này nọ. 25 tuổi họ quan tâm sắc đẹp, thời trang, hàng hiệu, thị trường, văn hóa...Nó cũng vậy thôi vì nó 25 tuổi. Ôi dời! vẫn là đời mà, nó đã thoát khỏi đời đâu. Bên cạnh nó, hoặc đâu đó có vài chuyện xảy ra, ừa thì đôi khi nó cũng khóc cho điều đó, khóc một cách thật lòng, khóc vì lòng trắc ẩn một cảm xúc khác của khóc mà nó khám phá ra, nhưng rồi nó cũng quên thôi ngay sau khi nó khóc hoặc lâu hơn nữa một chút, vì chuyện đó không ảnh hưởng gì nhiều tới cuộc sống của nó. Nó, 25 tuổi vẫn còn nhìn đời bằng màu hồng phấn mà, nên vài chuyện xảy ra chỉ như đồng hồ gõ sai nhịp, trái banh rơi không đúng chỗ thôi. Tuổi 25 không đẹp không xấu. Tóm lại vẫn ổn. Nó đã sống 25 năm trên đời. Thêm vài đứa bạn, thằng bạn của nó, chia tay đời sống độc thân, thì đã đến lúc chúng nó không còn được độc thân nữa , vậy thôi. Nó thì còn, nó còn phải làm việc kiếm tiền vì nhiều thứ cho cuộc sống của nó nữa mà, ít nhất là để nó có cái mà nhét vào miệng chứ , 25 tuổi mà còn về nhà xin bố mẹ cho ăn nữa, có mà nhục như con cá lục ấy. Nó cũng không còn là đứa trẻ sơ sinh mà Khóc là có Sữa nữa đâu. Một mái ấm gia đình là gì nhỉ? Giống gia đình nó không? Giống như những thứ nó đọc được ở đâu đó không? Người ta luôn khát khao nó và lại luôn tự mình làm mất nó? Nó chẳng biết, và vì nó không nghĩ nhiều như thế, hoặc nghĩ nhiều hơn thế , nên nó đã quên là nó đã từng có câu hỏi đó trong đầu. Nó đã qua vài mối tình linh tinh tuổi teen và tuổi đôi mươi, cũng chẳng thể nói là mối tình gì cho nó to tát cả, tình yêu là một lĩnh vực phức tạp mà. Nó cũng đâu hiểu được bọn khác phái nghĩ gì và muốn gì ? Nó mà biết thì Nó cũng giống như bọn chúng rồi, với lại đời đâu có ai giống ai đâu, mỗi người một hình hài một tính cách mà.

Chần chừ, ậm ừ, cũng được 30 tuổi đời rồi, nó vẫn độc thân và không vui tính. Nhưng nó sắp không còn độc thân rồi. Nó sắp tình nguyện, tất nhiên là tình nguyện rồi, ai bắt được nó chứ dù điều đó đã được quyết định từ trước khi nó ra đời, nó bị thằng đàn ông lừa phải sống trọn đời bên thằng đó, ôi thì sống, sợ gì mà không sống, người ta vẫn sống ầm ầm đó thôi có chết choc gì đâu mà nó sợ. Tuy nhiên, 30 tuổi rồi, nó cũng có nhiều cái để sợ hơn, nhiều mối quan hệ phức tạp hơn, và cùng với sự lớn lên cả về thể xác lẫn linh hồn của Nó, thì xã hội cũng thay hình đổi dạng rất nhiều rồi, vì thế làm sao nó không lo cho được chứ. Tên sắp làm chồng nó , chỉ đơn giản là đã được sắp đặt đứng cạnh nó , chứ không phải tên mà nó đã dốc lòng, dốc sức yêu, yêu quằn quại, yêu đau đớn nhưng không hi sinh ( Nó còn khôn hay dại lắm ), nhưng tên đó đủ để nó tin, đủ làm chỗ dựa cho nó ở tuổi 30. Tuổi cần một bến bình yên, cần một mái ấm để về, cần một bờ vai để dựa, và vì đến tuổi này mà không có chồng người ta gọi là gái già, nên nó phải tự nguyện chọn, dấn thân vào cuộc sống hôn nhân sóng gió thôi ( Nó phải nói sóng gió, vì cuộc sống hôn nhân không phải là môi trường chỉ dành cho lợi khuẩn ).

Nó gặp anh- chồng tương lai của nó vào một chiều chạng vạng, không đẹp cho lắm, nó không thích chạng vạng , mà thích ban mai hơn vì nó tên Ban Mai , hay vì thích thì thích nó cũng chẳng muốn tìm hiểu. Tìm hiểu làm gì cho nhức đầu, nó còn ối thứ phải lo nghĩ. Anh không đẹp trai, không phong độ như nhiều người , không bắt mắt người ta ngay cái nhìn đầu tiên, anh cũng bình thường như bao đàn ông khác, nhưng anh lại làm nó chú ý trong dòng xe cộ đông đúc khi tan ca, đúng là chạng vạng nên mọi thứ đều chạng vạng. Nó không bị anh lấy mất hồn khi đó, chẳng qua anh cũng như vài người có lòng trắc ẩn mà thôi. Nó nghĩ vậy khi về nhà và tự cười một mình với suy nghĩ của mình. Nó đâu biết ở cái tuổi 30, cái gặp tình cờ hay hữu ý , để đến mức bị anh ấy lừa một cách tự nhiên vào cuộc đời anh. Anh hơn Nó 4 tuổi, và ế như nó. Thì những đứa ế mới gặp nhau , chứ gặp nhau theo những tình huống khác, thì cuộc sống Nó lại không được gọi là bình thường rồi.

Nó cũng bắt đầu nghĩ đến ơn nghĩa sinh thành, công dưỡng dục, không phải 30 tuổi nó mới nghĩ mà khi Nó 18 đôi mươi gì đó, Nó đã nghĩ rồi, một vài suy nghĩ đơn giản thôi. Giờ thì Nó nghĩ sâu hơn, xa hơn, biết trân trọng hơn, kính mến hơn. Thì 30 tuổi phải khác chứ. Vì sao Nó nghĩ à? Vì Nó sắp làm vợ và làm mẹ, không Nó sẽ làm vợ trước rồi mới làm mẹ, Nó không làm ngược lại đâu vì Nó được sắp đặt là gái ngoan mà.

Cha mẹ nó đã vất vả thế nào để nuôi Nó lớn khôn, khó khăn thế nào để dưỡng dục Nó, khi Nó biết đi, khi Nó biết nói, khi Nó bước chân đến trường vào những năm đầu tiên, khi đó cha mẹ Nó đã phải chắt chiu như thế nào, và làm thế nào có thể vượt qua được tất cả những điều đó, Nó vẫn chưa hiểu được, nhưng lòng Nó thì muốn thốt lên lời cám ơn, cám ơn đã cho Nó một cuộc đời, cám ơn đã luôn bên Nó, đến giờ trao Nó cho người gọi là chồng Nó, dù vẫn dõi theo nhưng sẽ bớt lo lắng hơn, vì Nó đã có thêm chỗ dựa. Tuy nhiên bớt lo cái này thì sinh ra lo cái khác. Ông trời mà đâu có thích lấy và cho một chiều. Thì nó cưới chồng cũng lại lo đủ thứ, để sao cho con mình không phải thiệt thòi với người ta...Nó chẳng hiểu.

Sống với chồng cũng vài năm, có với chồng cũng 2 đứa nhóc, nó đã hiểu cảm giác của cha mẹ. Nó thấy biết ơn nhiều hơn. Cuộc sống vợ chồng cũng có khi vui khi buồn, cũng cãi vã. Thì ai mà chẳng vậy. Nó lại giống cha mẹ nó ngày xưa thôi , và nó không biết con cái nó nghĩ gì? có giống nó ngày xưa không. Ông trời đâu cho nó biết, nó cứ vậy mà sống thôi.

40 tuổi: đủ chin chắn để nhìn nhận hơn, nhưng đôi khi cũng có vài rung động ngoài chồng ngoài vợ, nhưng không thể phá vỡ một tổ chim ( tổ ấm ) vì vài rung động vớ vẩn đó, vài người họ đã làm rồi họ thấy hối hận đó thôi, ừa thì cũng hạnh phúc một chút, được là chính mình một chút, nhưng chính mình trong vô nghĩa, rồi lại thấy có lỗi , thấy này nọ. Lúc người ta rung động người ta không nghĩ nhiều thế đâu, người ta lại để lòng mình , tim mình về tuổi teen mặc dù mang hình hài của bậc trung niên. Có sao đâu đời là phải thế. Nhưng ta có dám phá vỡ mọi nguyên tắc không, có dám chấp nhận mọi kết cục khi ta làm không? Nó không biết người ta nghĩ gì ? Nhưng nó nghĩ nó không dám, không đủ can đảm làm điều đó, hoặc là nó vẫn yêu cái tổ chim bé nhỏ với hai thiên thần bé nhỏ và trân trọng điều tạo hóa ban cho nó ông chồng tốt nên nó không buồn gì mà vứt bỏ hết vì những điều vớ vẩn. Nó ngoại tình tư tưởng thôi, vẫn đi làm đẹp với vài bà bạn già, chồng nó có giống nó không nó không biết, thì chắc cũng này nọ nhưng vẫn coi gia đình là nơi bình yên để về, thì việc gì phải vứt bỏ nơi bình yên như thế. Vợ chồng nó vẫn ngoại tình tư tưởng, sống chút giả tạo, và vuốt ve nhau. Có sao đâu, vợ chồng mà . Ờ thì cũng chia sẻ cũng , trình bày quan điểm, cũng tham khảo vài ý kiến này nọ, nhưng lại biết áp dụng đúng chỗ đúng lúc nên tổ chim của nó vượt qua được bão giông to nhỏ khác nhau.

Con cái Nó đã lớn, cũng sắp bay ra khỏi vòng tay cha mẹ, cũng có những cảm xúc phức tạp, và cũng giống đại đa số người thôi. Nó từng đi qua mà. Nó hiểu chứ? Nhưng hiểu ít ít à, vì thế hệ của con cái nó khác thế hệ của nó có suy nghĩ khác nhiều với suy nghĩ của Nó. Tất nhiên mà, người ta lớn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net