Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng trước biển cả mênh mông,từng cơn sóng đánh vào bờ,từng cơn gió vụt qua tôi. Đôi mắt tôi vô hồn,từng bước nặng trĩu tiến về phía trước. Đi càng xa bờ nước càng dâng cao,từng cơn sóng đánh vào người tôi,từng nhịp từng nhịp,có những hạt cát theo cơn sóng đánh vào tôi truyền đến một cơn đau rát. Nhưng đôi mắt tôi vẫn vô hồn mà tiến về phía trước,đối với tôi nó chẳng là gì cả,nỗi sợ hãi với cái ch.ế.t tôi còn chẳng biết nó là gì nữa. Từng cơn đau do những hạt cát đập vào người toi chẳng là gì so với cơn đau trong lòng tôi cả. Bộ váy trắng làm bằng tơ tằm đã nhuốm màu nâu,tôi đi mãi cho đến khi nước dâng đến cổ,tôi chẳng biết đã đi bao lâu rồi,tôi từ từ nhắm mắt lại,tay dần thả lỏng để đón nhận cái c.h.ế.t......
______________Vài năm trước ______________

Xin chào! Tôi là Siony, tôi sinh ra trong một gia đình khá giả à không phải nói là giàu có mới đúng. Tôi sinh ra đã ở vạch đích,ba mẹ chiều tôi lắm,mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ gia đình tôi,ngưỡng mộ cuộc sống cả tôi. Lúc đó,tôi cũng tự hào lắm,mỗi khi bạn bè khen lấy khen để gia đình tôi thì tôi lại vênh mặt lên ra oai. Nhưng rồi mọi thứ trong gia đình tôi càng càng lạ,khi tôi lên 11tuổi, đó là năm tôi lên cấp hai,tôi đã cố gắng thi tốt và đậu vào một ngôi trường điểm danh giá,với số điểm cao ngất,nhưng tôi chỉ đạt hạng hai sau thủ khoa 0,1 điểm. Khi nhận được tin,tôi vui lắm,chạy về ôm ba mẹ vào lòng mà oà khóc. "Ba mẹ,con làm được rồi,con làm được rồi" Tôi nói. "Vậy thì tốt,nhưng con được thủ khoa không?" Ba tôi hỏi. Tôi khá bất ngờ "Sao ba không hỏi mình thi có mệt không? Sao ba không hỏi mình muốn thưởng gì không?" Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi lúc đó. Nhưng nó đã bị xé toạc khi mẹ nói "Con đừng nghĩ nhiều ba chỉ muốn xem con có làm tốt không thôi. Có được hạng nhất mà nếu không được thì thôi." Tôi nhìn chằm chằm vào mắt mẹ,nhưng trong ánh mắt bà ấy lại có một thứ gì đó khác lạ,lời nói ân cần của mẹ hoàn toàn khác với ánh mắt. "D...ạ...dạ...con...c..hỉ..được...hạng hai th..ôi ạ" Môi tôi mấp máy có đôi chút run đáp. Mẹ vỗ vai tôi mỉm cười "Không sao đâu lần sau cố gắng". Ơn trời mẹ và ba không trách tôi,tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi cũng xin phép lên phòng,khi bước vào phòng,tôi đóng cửa lại,ngồi xuống chiếc giường thân yêu cười tủm tỉm. Bỗng nhiên tôi chợt nhận ra gì đó,hình như cái vỗ vai,cái ánh mắt của mẹ và ba có vấn đề......
________________END____________
Đôi lời tg muốn gửi:Hi mik là Younie đây là lần đầu mik vt tiểu thuyết tuy có kinh nghiệm hơn 1 năm làm tg nhưng mik vẫn chx chắc tay lắm. Mik hiện đag là hc sinh lớp 6 nên có j mn giúp đỡ. Đây hoàn toàn là hư cấu ko có thật nhé! Mik ko cho phép bất cứ ai reup lại truyện của mik và chuyển ver. Lấy ý tưởng =xin phép mik+cre(nhưng pk có sự đồng ý của mik nếu đc sự đồng ý mà ko cre hay tự ý lấy ý tưởng thì bị phốt ráng chịu) mik có thể vt lại truyện này trên mangatoon vào acc của mik và mik đã gt acc đó rồi
Bye 👋


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc #nguoc
Ẩn QC