Chương 16. Cưỡng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cô ấy rất thông minh, nhờ có ý kiến của cô ấy mà chúng tôi mới an toàn vượt khỏi con tàu có thuốc nổ đó. - La Cảnh Dương lãnh đạm đáp, không quá nhiệt tình với lời cảm kích của Tô Cẩn Phong.

Tô Cẩn Phong nhìn lướt qua Tô Cẩn Viên đang đứng bên cạnh mình, cong môi. - Chỉ sợ con bé tùy hứng như thế sẽ gây ra không ít phiền toái cho La tổng đây thôi.

Tô Cẩn Viên ở bên cạnh lập tức bất mãn bĩu môi, lại tinh nghịch sờ sờ gương mặt anh tuấn của Tô Cẩn Phong, đắc ý nói. - Em trở nên tùy hứng như thế này chẳng phải là do anh nuông chiều sao?

Tô Cẩn Phong nhíu mày, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô xuống, ra vẻ trách cứ. - Đừng làm rộn.

Lời của anh chẳng có tí sức mạnh đe dọa nào đối với Tô Cẩn Viên, cô căn bản biết anh không hề có ý trách cô, chỉ là muốn bảo vệ hình tượng lão đại của mình.

La Cảnh Dương lãnh đạm đứng nhìn một màn này. Hiện giờ anh có thể xác định địa vị của Tô Cẩn Viên trong lòng người nhà họ Tô và họ Trình vô cùng đặc biệt. Buổi tiệc hôm nay để cô tham gia chính là để chính thức công bố thân phận của cô với giới hắc đạo, bọn họ muốn cho cô một sự an toàn tuyệt đối. Và quan trọng là, bọn họ muốn cảnh cáo cả anh.

Việc ba người đàn ông nắm quyền ba đại gia tộc vũ khí hàng đầu Châu Âu đứng cùng một chỗ dĩ nhiên dẫn đến một sự chú ý vô cùng lớn. Người đến dự tiệc hôm này đều là những "cáo già" đã tu luyện thành tinh, tất nhiên có thể nhận ra sự bất bình thường ở đây. Giới vũ khí Châu Âu có ai không biết Trình gia cùng La gia trước giờ vẫn không ngừng phân tranh cao thấp bây giờ lại cùng nhau hợp tác. Điều này khiến bọn họ không khỏi suy đoán mục đích của bọn họ là gì.

Bọn họ tuy không phải là kẻ thù nhưng cũng chẳng thể là bằng hữu, khách sáo vài câu thì chẳng có vấn đề gì để nói thêm. Hơn nữa, đại thọ của ông cụ Trình vốn không tiện để trao đổi về việc hợp tác lần này. Thế nên La Cảnh Dương rất nhanh đã tách ra với bọn họ, Trình Quân Hạo cũng tiếp tục làm chủ bữa tiệc mà thay ông cụ chào hỏi khách.

Anh đi thẳng ra ban công bên ngoài đại sảnh, chống hai tay lên lan can nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài, gương mặt trầm tĩnh không biểu lộ cảm xúc. La Cảnh Dương chính là như vậy, từ lúc anh sinh ra đã phải vì thân phận mà che giấu cảm xúc thật sự của mình, đến khi lên nắm quyền La gia thì càng phải điều khiển cảm xúc thật tốt. Kẻ thù của anh nhiều không đếm xuể, người muốn mạng của anh thì càng không cần phải nói. Thế nhưng đây là con đường mà anh đã chọn, cũng là con đường duy nhất mà anh phải đi. Anh biết, kể từ lúc mình mạnh tay chấn chỉnh lại gia tộc họ La thì đã không còn con đường để quay đầu.

Không biết qua bao lâu, một bàn tay trắng nõn không hề khách khí mà đập một phát vào vai anh. Với lực tay đó thì căn bản không thể làm đau anh, thế nhưng La Cảnh Dương vẫn nhíu mày, anh cực kì không thích kẻ khác vô cớ chạm vào người mình.

Tô Cẩn Viên dường như không phát hiện mình đã làm gì sai, nhìn anh cong môi cười. - Không chịu nổi không khí náo nhiệt bên trong nên bỏ ra đây ngắm cảnh sao ? Thật không ngờ La lão đại cũng có nhã hứng này nha.

La Cảnh Dương nhìn thấy người đến là cô, cảm thấy không quá khó chịu. Anh không trả lời cô, chỉ lãnh đạm hỏi. - Vậy còn cô ?

Tô Cẩn Viên nhún vai. - Tôi không thích cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm vào mình. Đáng ghét. Hơn nữa những người có mặt ở đây có ai mà không có những mưu tính riêng trong đầu chứ, gương mặt hòa nhã nhưng bên trong thối nát. Tôi cực kì không thích tiếp xúc với bọn họ.

- Trong đó có cả anh trai cô và Trình Quân Hạo, nếu vậy thì cô cũng ghét luôn cả họ sao ?

- Tất nhiên là không. Anh trai tôi và Quân Hạo vốn là ngoại lệ.

Ngưng một lát, cô lại nói tiếp. - Tôi không biết đối với người khác hai người bọn họ có bao nhiêu tàn nhẫn, bao nhiêu thủ đoạn. Chí ít bọn họ chưa từng làm tổn thương đến tôi.

La Cảnh Dương xoay người lại, đút một tay vào túi quần, lơ đãng nhìn cảnh đêm bên ngoài. - Vậy sao ?

Tô Cẩn Viên khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc thì quay sang La Cảnh Dương. - Anh và anh trai tôi sẽ không phải là kẻ thù đó chứ ? - Cô hỏi, tuy thái độ của hai người bọn họ không có gì bất thường nhưng là người hiểu anh trai mình nhất, cô biết anh từ đầu đến cuối vẫn giữ một thái độ phòng bị đối với La Cảnh Dương.

- Cô nghĩ sao ? - Anh lơ đãng đáp, cũng không quay lại nhìn cô.

Cái thái độ này ! Tô Cẩn Viên liếc anh một cái, cũng học theo anh nhìn ra phía bên ngoài.

- Anh trai tôi nói tôi đừng tiếp xúc với anh. - Cô nói.

La Cảnh Dương sững người một lúc, không phải vì nội dung câu nói của cô mà là vì không ngờ cô sẽ thẳng thắn nói ra như thế.

- Anh trai cô bảo cô đừng tiếp xúc với tôi, cô lại đứng cùng với tôi thế này không sợ hắn ta tức giận sao ?

- Là do anh ấy không hiểu anh. - Cô đáp.

La Cảnh Dương bật cười. - Vậy cô nghĩ cô đã hiểu được tôi chắc ?

- Không dám cam đoan, nhưng tôi nghĩ anh không phải là người xấu.

Chưa từng có ai nói La Cảnh Dương anh là người tốt, cũng chưa có ai dám nói anh không phải là người xấu cả.

Cô gái này là người đầu tiên.

Thật không biết cô lấy đâu ra tự tin mà nói như thế. Cũng giống như từ đầu, cô thậm chí còn không biết anh là ai thế nhưng dám cùng anh lên con tàu đó.

Anh không đáp lời cô, không khí lâm vào trầm mặc. Từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của cô.

Mẹ của anh từng nói những cô gái càng xinh đẹp thì càng có độc.

Anh không muốn bản thân mình bị trúng độc.

Qua một lúc, Tô Cẩn Viên giống như đã không còn hứng thú với cảnh đêm bên ngoài nữa. Cô xoay người đối diện với anh, bỗng bất ngờ hôn lên môi anh một cái.

Rất nhanh.

Nhanh đến mức người bị cưỡng hôn là anh không kịp phản ứng.

Sau đó, anh sững người. Ánh mắt nhìn cô càng thêm thâm trầm.

Nếu người khác nhìn thấy ánh mắt này của anh có thể sẽ bị dọa đến vỡ mật, thế nhưng Tô Cẩn Viên không hề bị anh dọa.

Cô nhìn anh, lưu manh nói. - Cảm xúc cũng không tệ.

Sau đó xoay người lại định bỏ đi.

Thế nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, La Cảnh Dương rất nhanh đã nắm lấy cổ tay cô, cánh tay rắn rỏi còn lại cũng mạnh mẽ vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo về phía mình sau đó xoay người áp cô lên thành lan can. Tô Cẩn Viên sửng sốt. Anh không kịp để cô phản ứng, áp môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Nụ hôn của anh không tính là dịu dàng, thậm chí mang theo một chút trừng phạt, giống như là liếm láp đôi môi cô một cách bá đạo, kì lạ là không hề có ý cạy mở môi cô để tiến vào. Thế nhưng dù vậy thì cảm xúc lành lạnh từ đôi môi anh truyền đến vô cùng rõ ràng, khiến đầu óc Tô Cẩn Viên trống rỗng.

La Cảnh Dương rất nhanh đã buông ra.

Cánh tay anh từ đầu đến cuối vẫn đặt lên eo cô, lại bất ngờ cúi đầu xuống, ở bên tai cô cất giọng trầm trầm. - Có ai nói với em là không nên tùy tiện trêu chọc người khác chưa ? - Giọng anh trầm thấp, vang lên trong đêm tối càng trở nên dụ hoặc, câu hồn đoạt phách.

Nhìn thấy đối phương vẫn còn sửng sờ, La Cảnh Dương lại cong cong khóe môi, chậm rãi bổ sung. - Nếu đối tượng là tôi thì càng không nên.

Dứt lời, anh buông cô ra. Đứng thẳng người sửa sang lại nếp nhăn trên áo sơ mi, bình tĩnh rời đi.

Tô Cẩn Viên nhìn theo bóng dáng cao ngất của người đàn ông, vô thức sờ sờ môi.

Ở trong lòng âm thầm chửi rủa.

Mặt người dạ thú !

***

Hết chương 16.

Thi xong rồi, thời gian đăng chương mới rồi nha. Mọi người ủng hộ mình bằng cách ấn vote cho mình đi, giúp mình thêm động lực để cố gắng hoàn thành tác phẩm trong thời gian sớm nhất. Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net