Chương 29. Cuộc điện thoại lúc nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Trong phòng ngủ chính tại biệt thự La gia, La Cảnh Dương yên lặng nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, đôi mắt đen láy thâm trầm dường như muốn hòa lẫn vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Anh ngồi bên thành giường, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người con gái, nhìn thấy trên mu bàn tay trắng ngần nổi bật lên một vết xước ứ máu, anh khẽ nhíu mày. Bác sĩ nói cô bị chấn động não nhẹ do va đập, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày thì không có gì đáng ngại. Thế nhưng chỉ có anh mới biết, nếu lúc đó anh không phản ứng kịp mà ôm lấy cô tránh ra, thì e rằng... La Cảnh Dương không muốn nghĩ tiếp, cũng không dám nghĩ. Tuy biết rõ với thân phận của cô hiện giờ, người kia sẽ không dám xuống tay, thế nhưng anh vẫn không giữ nổi được bình tĩnh. Có trời mới biết giây phút ấy anh đã hoảng sợ như thế nào, một người trải qua vô số lần nguy hiểm đến tính mạng cũng không nhíu mày như anh lại vì an nguy của một cô gái mà mất bình tĩnh.

Tô Cẩn Viên ngủ say, gương mặt vốn hoạt bát như linh tinh giờ phút này yên lặng như nước, tuy vẻ mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn không chút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp thanh tú vốn có của cô. Cô gái này trời sinh đã đẹp, một vẻ đẹp diễm lệ nhưng không vương chút bụi trần. Tận trong xương tủy chính là sự bất kham khiến người ta nảy sinh tâm lý muốn thuần phục. Từ lần đầu gặp mặt, cô đã chiếm giữ một vị trí trong đầu anh, khiến anh cảm thấy hứng thú, không cưỡng lại được muốn tìm hiểu. Một cô gái như vậy khiến anh vừa yêu vừa cảm thấy bất đắc dĩ, biết rõ thân phận của cô mà vẫn không ngăn nổi lòng mình.

Cô tùy hứng kiêu căng, anh lại cảm thấy cô hoạt bát sinh động. Cô thích làm theo ý mình, thích cãi lời người khác, anh tuy có chút bất đắc dĩ nhưng chưa từng cảm thấy chán ghét.
Nếu có thể, anh hy vọng cô vĩnh viễn không sầu không lo, làm một Tô Cẩn Viên tùy ý phóng khoáng. Nếu có thể, anh hy vọng cô sẽ không bị cuốn vào trong cuộc chiến tàn khốc này.

La Cảnh Dương ngắm cô một lúc lâu, dường như muốn khắc sâu từng đường nét tinh tế kia vào trong đầu. Cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ, lại sửa sang lại chăn cho cô, sau đó đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.

La Cảnh Dương đi thẳng lên lan can tầng trên, anh muốn hút thuốc, không muốn làm ảnh hưởng đến cô.

Không biết qua bao lâu...

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, La Cảnh Dương dập tắt điếu thuốc đang cháy dở, lấy điện thoại ra từ trong túi quần. Nhìn lướt qua dãy số đang nhấp nháy trên màn hình, anh bắt máy, đôi mắt đen trầm tĩnh không một cảm xúc.

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ. - Màn anh hùng cứu mỹ nhân của La lão đại quả thật khiến Hạ mổ mở rộng tầm mắt.

La Cảnh Dương rút một điếu thuốc, cũng không vội đốt mà vân vê nó trên tay, cất giọng nhàn nhạt. - Tôi đã cảnh cáo là đừng động đến cô ấy, Hạ lão đại không nghe thấy hay căn bản không hiểu tiếng người ?

Người bên kia nghe xong cũng không giận, ngữ khí điềm đạm, thản nhiên lên tiếng. - Giọng điệu này là đang trách tôi làm tổn thương đến mỹ nhân sao ? Chỉ là...vì một người phụ nữ mà làm ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ của hai chúng ta, La lão đại thấy đáng sao ?

La Cảnh Dương cười lạnh. - Hạ Phong Trình, chúng ta là quan hệ hợp tác cùng có lợi, nói trắng ra là lợi dụng lẫn nhau, ngài hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn của tôi đến tột cùng là muốn gì ?

Trên tầng thượng của một khách sạn cao cấp, Hạ Phong Trình nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế mây, hưởng thụ cảm giác đứng trên đỉnh cao nhìn xuống thiên hạ đang chuyển động dưới chân mình, cất giọng chân thành.- Chà, La tổng đừng làm mọi chuyện căng thẳng lên như thế chứ. Hạ Phong Trình tôi đây chỉ là lo lắng La lão đại không kháng cự được sức quyến rũ của Tô tiểu thư, nên mới cố tình giúp ngài cảnh tỉnh. La lão đại không cảm kích thì thôi, lại còn quay ngược lại oán trách, thật dễ làm người khác tổn thương mà.

Tự cho mình là đúng đến mức độ này, e rằng chỉ có duy nhất một Hạ Phong Trình.

La Cảnh Dương kẹp lấy điếu thuốc vào giữa kẽ tay, cánh tay tùy ý đặt lên trên lan can. Tầm mắt anh di chuyền về phía xa xa, nơi bóng tối bao phủ lấy tất cả, xung quanh là một mảng đêm đen lạnh lẽo, rơn người. Giữa không gian im ắng, giọng người đàn ông càng trở nên trầm lắng, bình tĩnh khác thường. - Chuyện của tôi chưa từng cần người khác quản, Hạ lão đại e rằng hơi bận tâm nhiều rồi.

Tiếng cười khẽ của Hạ Phong Trình lại truyền đến từ đầu dây bên kia. - Haha, được thôi, La lão đại nếu đã nói như thế thì tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của ngài nữa. Chỉ là muốn nhắc nhở ngài một chút, vị Tô tiểu thư kia cũng có thể được xem là một nửa kẻ thù của ngài, ngài tốt nhất đừng nên động lòng. - Nói đến đây, giọng nói hắn bỗng hạ xuống, mang theo tia châm chọc rất nhạt. - Chúng ta sinh ra vốn đã giống nhau, đều là những kẻ định sẵn phải đạp lên sinh mạng kẻ khác để đứng ở chỗ mình muốn đứng. Những người như chúng ta, đừng nói là tình cảm nam nữ, ngay cả tình thân đôi lúc còn rẻ mạt không đáng nhắc tới. Tô tiểu thư chẳng qua chỉ là một trong số những người mà La lão đại phải giẫm đạp để đi lên thôi, ngài hà tất gì phải vì một người phụ nữ mà tự làm vướng víu chân mình. Khà khà, nói bấy nhiêu thôi, tin chắc là La lão đại cũng đã hiểu lời tôi nói có ý gì rồi.

La Cảnh Dương trầm mặc, Hạ Phong Trình lại nói tiếp. - USB đã đến tay anh, tôi tin chắc La lão đại sẽ tự có quyết định của mình. Ân oán cá nhân của La lão đại, tôi không có hứng thú can thiệp, tất cả đều do anh giải quyết. Càng sớm càng tốt, kế hoạch của chúng ta cũng đến lúc phải tiến hành rồi haha.

Tút tút.

Điện thoại ngắt kết nối, La Cảnh Dương buông thỏng bàn tay đang cầm điện thoại xuống bên người. Anh ném điện thoại xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh, ngậm điếu thuốc vào trong miệng. "Tạch" một tiếng, bật lửa, châm thuốc, khói trắng chẳng mấy chốc đã tỏa ra xung quanh, lượn lờ vây lấy gương mặt góc cạnh của người đàn ông. Chỉ thấy trong làn khói mờ mờ, La Cảnh Dương bỗng nở một nụ cười tự giễu.

Nếu định sẵn không có kết quả, hà cớ gì phải bắt đầu ?

***

Hết chương 29.

Ấn vote ủng hộ tinh thần đi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net