Chương 9. Trên hòn đảo hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết đã qua bao lâu, câu chuyện nhạt nhẽo của chủ tàu cũng đã kết thúc. Ông ta chậm rãi cắn một miếng thịt rừng đã nướng thơm phức, chậm rãi than thở. - Sớm biết sẽ rơi vào tình cảnh này, tôi con mẹ nó đã phóng túng một trận cho sảng khoái  rồi. Các người nói xem, Trần Bác tôi một đời sống trong phong lưu như thế mà lại phải bỏ mạng ở cái nơi chết tiệt này. Đúng là càng nghĩ càng cảm thấy thế sự vô thường mà.

Những người trên tàu tất nhiên đều biết ông chủ của bọn họ tuy tuổi đời đã không còn trẻ nhưng chưa từng để cho bản thân mình chịu thiệt, bên cạnh ông ta chưa từng thiếu phụ nữ. Nghe ông oán trách như thế thì cũng bắt đầu hùa theo, không khí bỗng chốc náo nhiệt vô cùng.

- Trần tiên sinh, sống ở đời đừng nên bi quan như thế. - Tiểu Viên cười nói, lại liếc nhìn bộ dạng chật vật của Trần Bác, nói tiếp. - Tuy hiện giờ quả thật bộ dạng của ông nhìn có chút thảm nhưng tôi thấy phong độ của ông hề không giảm, trái lại thêm một phần khí chất hoang dã a.

Câu nói đùa của Tiểu Viên quả thật đã chọc cho Trần Bác khoái chí mà bật cười ha hả, ai mà lại chẳng thích được khen ngợi, ông ta khoa trương vỗ đùi mình một cái rõ to, dõng dạc nói. - Này đại mỹ nữ, tôi thấy cô quả thật là mồm mép lanh lợi, sinh ra lại xinh đẹp như thế. Trần Bác tôi sống hơn nửa đời người, ngắm qua vô số mỹ nữ, nhưng có lẽ cô là người xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp - Trần Bác trêu đùa, cười to. Mọi người lập tức gật đầu hưởng ứng , tất nhiên bọn họ ai cũng thừa nhận rằng nhan sắc của Tiểu Viên thuộc dạng diễm lệ khó gặp, là một đại mỹ nhân hiếm có.

Với bộ dạng xinh đẹp này của mình, Tiểu Viên tất nhiên đã quen thuộc với đủ mọi lời khen ngợi của người khác dành cho mình, lâu dần cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì nữa. Cô sảng khoái nở nụ cười, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói - Ây, Trần Bác tiên sinh, được ông khen ngợi như thế đúng là vinh hạnh cho tôi. Được rồi, tôi quyết định mượn nước thay rượu, kính ông một ly xem như bày tỏ lòng biết ơn. - Cô vừa nói vừa cầm một cái vỏ sò đựng nước ngửa đầu uống cạn, dáng vẻ dứt khoát mà tiêu sái hệt như những nữ hiệp trong phim cổ trang. Dưới ánh trăng sáng dịu dàng, gương mặt cô mịn màng trắng nõn, lúc ngửa cổ uống nước lại làm lộ ra cần cổ thon dài, tỉ lệ cân xứng. Cô lúc này xinh đẹp đến mức không chân thực, mọi người nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn. Trong hoàn cảnh như thế này, lại chứng kiến một cô gái phóng khoáng đến mức tuấn tú như thế, quả thật là một sự quyến rũ không nói được nên lời. Ngay cả người phụ nữ duy nhất ngoài Tiểu Viên kia cũng không khỏi muốn nhìn thêm một chút.

La Cảnh Dương nheo mắt nhìn sang chỗ khác, che dấu cảm xúc phức tạp trong đáy mắt.

Tiểu Viên uống nước xong, thong thả hạ tay xuống, tùy tiện dùng tay áo lau đi vệt nước còn đọng lại trên khóe miệng, nở nụ cười rạng rỡ. Mọi người cũng nhanh chóng khôi phục tinh thần, bầu không khí lại tiếp tục náo nhiệt như cũ.

Một lát sau La Cảnh Dương lấy cớ đi vệ sinh, bỏ đi.

Anh đi đến bên cạnh một hòn đá sát bên cạnh bờ biển, thuần thục nhảy lên trên bề mặt của nó mà ngồi xuống. Bàn tay theo bản năng sờ túi quần tìm thuốc lá nhưng sau đó chợt nhớ ra anh đã sớm bỏ lại trên con tàu bị nổ kia rồi. Hít sâu một hơi, đè nén cảm giác thèm thuốc trong lòng, lại lấy tay xoa xoa ấn đường. Bôn ba suốt một ngày anh quả thật cũng có chút mệt mỏi. Ngẫm lại, bao nhiêu năm qua kể từ khi anh bắt đầu tiếp nhận gia tộc thì chưa từng có một ngày thảnh thơi, nếu không phải là người bên ngoài liên tục gây rắc rối thì cũng là nội bộ La gia tranh đấu. Quả thật là không một khắc nào yên ổn.

Không biết qua bao lâu, anh định quay trở lại thì một giọng nói trong trẻo vang lên, trong đêm tối như thế này lại đặc biệt dễ nghe. Anh không cần quay đầu cũng biết đó là ai.

- Vết thương của anh tuy đã được xử lí nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi, anh lại không sợ chết chạy ra đây hứng gió biển. - Tiểu Viên bĩu môi nói, sau đó dứt khoát thực hiện một cú nhảy xa, phóng thẳng lên mặt đá chỗ La Cảnh Dương, đường hoàng ngồi xuống bên cạnh anh.

La Cảnh Dương thấy cô ngồi sát bên cạnh mình thì cũng không biểu hiện cảm xúc gì, hòn đá này không lớn, bọn họ muốn ngồi cách xa nhau một chút cũng không có cách nào, bất đắc dĩ anh đành phải mặc kệ cô mà tiếp tục hướng ra biển, khẽ nói. - Cô chẳng phải cũng chạy ra đây sao ?

Tiểu Viên bỗng nở nụ cười mờ ám, đưa gương mặt sát lại gần gương mặt anh, cười nói - Nếu tôi nói là tôi đặc biệt ra đây tìm anh thì thế nào ?

Cô gái này...cảm thấy trêu chọc anh rất vui sao ?

La Cảnh Dương nheo mắt.

Tiểu Viên nghĩ anh sẽ tiếp tục dùng dáng vẻ lãnh đạm mà mặc kệ cô, hay cùng lắm là hờ hững đáp lại một chút, nhưng không ngờ anh lại quay mặt lại đối diện với gương mặt cô.

- Vậy thì quả thật là vinh hạnh cho tôi rồi. - Anh cất giọng trầm trầm, dùng lời cô nói khi nãy đáp lại cô.

Khoảng cách của hai người rất gần, La Cảnh Dương lại dường như "vô ý" chống một cánh tay bên cạnh người Tiểu Viên, cô có thể cảm nhận được hơi thở đầy nam tính của anh phả vào mặt mình. Ở khoảng cách gần như thế, ngũ quan anh tuấn của anh hoàn toàn lộ rõ dưới ánh trăng, đẹp như một kiệt tác nghệ thuật.

Tiểu Viên nuốt nước bọt, mẹ nó đây là muốn câu dẫn cô sao ? - Anh...muốn gì đây ? - Tiểu Viên lắp bắp hỏi, đè nén cảm xúc bối rối trong lòng mình. Cô từng tiếp xúc với không ít đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc, thế nên đối với sắc đẹp của La Cảnh Dương cũng không bị mê hoặc đến mức đỏ mặt tim đập. Thế nhưng nếu nói không cảm thấy cảm giác gì thì đúng là mẹ nó quá gạt người rồi.

Chứng kiến bộ dáng đó của cô, La Cảnh Dương rốt cuộc không nhịn nổi nữa phải bật cười. Anh rút cánh tay đang chóng  bên người Tiểu Viên về, xoay người lại trạng thái ban đầu, cười to thành tiếng. Từ lúc anh gặp cô lần đầu tiên cho đến bây giờ, cô vẫn là một bộ dáng thoải mái phóng khoáng. Đây đích thực là lần đầu tiên anh thấy cô lúng túng như thế, cảm thấy có chút buồn cười.

Nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ người đàn ông kia, Tiểu Viên phát bực, lập tức cuộn tay thành nắm đấm đánh vào ngực anh. La Cảnh Dương không né tránh, chỉ chuẩn xác bắt lấy cánh tay cô, không cho phép cô làm loạn nữa.

- Buông ra. - Tiểu Viên gằn giọng, trừng mắt nhìn anh.

- Cô lúc nào cũng mang một bộ dáng xù lông như thế này sao ? - La Cảnh Dương buông tay cô ra, thành thật hỏi, gương mặt mang nụ cười như có như không nhìn cô.

- Là do anh trêu chọc tôi trước, không phải sao ? - Tiểu Viên không khách khí phản bác.

- Ồ, vậy sao. - Anh lơ đãng đáp lời, đã khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm thường thấy, chỉ là gương mặt trông nhu hòa hơn bình thường một chút.

Tiểu Viên cũng thôi so đo với anh nữa, bắt chước bộ dáng của anh quay mặt hóng gió biển, nhàn nhạt mở miệng. - Anh cười lên trông rất đẹp.

- Vậy sao ? - La Cảnh Dương không nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.

- Thật đúng là không thể hiểu nổi anh mang bộ dáng lãnh đạm đó cho ai xem. - Cô bĩu môi, quay sang nhìn anh.

Lời nói của cô giống như đã bị biến mất trong gió biển, vì căn bản người bên cạnh không hề đáp lời. Tiểu Viên khó hiểu quay sang nhìn La Cảnh Dương, anh vẫn là một vẻ lạnh lùng như thế, giống như không hề nghe thấy lời nói của cô.

Không biết qua bao lâu, La Cảnh Dương trầm trầm cất lời. - Đừng cố hiểu tôi.

Anh nói xong câu ấy thì cũng không đợi Tiểu Viên phản ứng, quay người nhảy xuống mặt đất, hướng con đường cũ quay trở về.

Tiểu Viên nhìn theo bóng lưng dù đang bị thương nhưng vẫn thẳng tắp của anh, tùy ý nhún vai một cái.

Đúng là một người đàn ông khó hiểu.

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net