Cuộc gặp gỡ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nội,24/11/2014

Một buổi chiều mùa thu se se lạnh,những tia nắng vàng bao phủ cả nơi sân trường vắng.Như thường lệ,nó ngồi lơ đãng ngắm nhìn cảnh vật qua khung cửa sổ.Ngước mắt nhìn lên,ko thấy bóng dáng của ai đó,nó bỗng thấy lòng mình trống vắng.

"Lạ thật,sao hôm nay hắn không đến lớp?"

Tùng....Tùng...Tùng....Tiếng trống trường cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.Cô giáo chủ nhiệm từ từ bước vào lớp.

-Cô có chuyện này muốn thông báo với các em,bạn Minh do hoàn cảnh gia đình nên ngày kia sẽ phải chuyển đi nơi khác...

Cả lớp vang lên tiếng bàn tán xôn xao.Có vẻ không ai còn để ý tới cô giáo đang đứng trên bục giảng cũng như người con gái âm thầm phía góc lớp.Nó ngồi đó,im lặng.Mọi thứ xung quanh như mờ dần đi,tất cả những gì nó thấy được là hình bóng người con trai ngồi bàn trên thường hay chọc ghẹo nó.

Hắn sẽ đi....thật sao?

*****************

Hà Nội,25/11/2014

Hôm nay là ngày cuối cùng hắn đến lớp,cũng là ngày để hắn tạm biệt mọi người.Vừa bước chân vào lớp,hắn đã bị bao vây bởi bọn bạn cùng lớp với bao lời hỏi han.Thấy nó đi qua,hắn lớn tiếng gọi:

-Thu!!

Nó lặng lẽ đẩy chiếc cửa lớp bước ra ngoài,vờ như không nghe thấy.Trên nét mặt ngừoi con trai có một chút thất vọng.Nó dựa người vào chiếc lan can tầng hai,đưa mắt nhìn ra xa xăm.Trên đôi mắt có phảng phất vẻ buồn rầu,nghĩ ngợi.

Hắn sắp ra đi,mái mãi,biến mất khỏi cuộc đời nó.Trong cái thế giới 6 tỉ người này đâu dễ gì có thể gặp lại...Nó cảm thấy hắn như một cơn gió,bất chợt đến và làm cho ta rung động,rồi lại bất chợt đi,không có lấy một lời báo trước...Cả ngày hôm ấy nó và hắn không nói với nhau một lời nào.Bởi có lẽ cả hai đều biết,càng làm như vậy chỉ càng thêm nhói đau....

Năm tiết học dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua.Hắn hiện đang đứng trên bục giảng nói câu tạm biệt với toàn thể cả lớp.

Những lần chuyện trò vui vẻ,những lần được hắn giảng bài,cả những lần bị hắn trêu đến tức điên lên...Tất cả sẽ không còn nữa sao?

Hắn từ từ bước chân ra phía cửa lớp.Đây sẽ là lần cuối cùng nó được gặp hắn..Hắn bước rất chậm như thể đang muốn níu kéo một điều gì đó.

Một bước,hai bước,ba bước....Hắn đột nhiên dừng lại phía bàn nó,nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến xen lẫn chút buồn rầu,với nụ cười nở trên môi.Nó bỗng thấy tim mình loạn nhịp.

Bốn mắt nhìn nhau.Một bầu không khí im lặng bao trùm cả lớp học,mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người.Nụ cười tỏa nắng,cùng với hơi ấm từ bàn tay hắn đang siết chặt khiến nó cảm thấy thật ấm áp..

-Thu-Hắn cuối cùng cũng lên tiếng-Tạm biệt nhé!

Vừa dứt lời,hắn đã đi thẳng ra ngoài.Nó cùng với cả lớp chạy xô ra sân,vẫy tay chào hắn:

-Minh!!Đừng quên bọn này nhé!!-Nó hét to và nở nụ cười tươi nhất có thể.

[Đôi khi,nụ cười lại là những giọt nước mắt khô]

-Tất nhiên rồi!-Hắn vẫy tay rồi nhanh chóng quay đi,giấu những giọt lệ đang chực trào trên khóe mắt.

Trong ánh sáng của buổi chiều tà,nó đứng đó,nhìn theo bóng dáng hắn dần khuất sau dòng người qua lại tấp nập.

[Minh à,tạm biệt cậu nhé...]

*******************

Hà Nội,18/11/2019

-Pheww-Nó thở phào nhẹ nhõm,ném bịch chiếc cặp xuống đất.Trong lúc thu dọn đồ đạc,nó bỗng thấy một tấm ảnh đã cũ kẹp giữa trang giấy của một quyển vở.

-Ảnh lớp 11 của mình đây mà-Nó bất giác mỉm cười khi nhớ lại những kỉ niệm xưa cũ.Đầu nó chợt lóe lên ý nghĩ:"Có lẽ mình nên về thăm trường cũ một chuyến"

*******************

Hà Nội,19/11/2019

-Chà,ngôi trường giừo đây thay đổi nhiều thật

Nó vừa đi xung quanh trường ngắm nghía vừa tận hưởng bầu không khí mát dịu của mùa thu.Vài cơn gió nhẹ thoảng qua khẽ luồn qua mái tóc nó...

Bộp!!

Nó đâm sầm vào một người nào đó,làm rơi cả chiếc điện thoại đang cầm trên tay.Trước mắt nó giờ đây là một người con trai đang mỉm cười.Phải rồi,nụ cười ấm áp ngày nào vẫn còn đây...

-Minh-Nó nhẹ nhàng mỉm cười lại

Hai con người ấy,vẫn ở nơi sân trường ấy,vẫn vào buổi chiều mùa thu ấy...đã gặp lại nhau,bằng một thứ gọi là ĐỊNH MỆNH...







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#romance