Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi là quỷ hút máu."

Tài xế sởn gai óc, chỉ thấy cơn ớn lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu, suýt thì loạn tay lái.

Sau lưng anh ta, tiếng lạch cạch chợt vang lên liên hồi như âm thanh móng tay gõ vào mặt kính, làm cho tài xế không nhịn được run lên.

Tài xế: "...Cậu, cậu chủ?"

Anh ta sợ sệt nhìn Cung Tuấn đang cúi đầu săm soi trong ngoài chiếc điện thoại, còn định tìm dụng cụ mở đinh ốc ra xem bên trong có gắn thiết bị thu âm gì hay không, giữa lúc đó, giọng nói kia vẫn còn vang lên: "Các người là ai? Gọi cho tôi để làm gì?"

"Cậu chủ, người này..." Tài xế nao nao, rất muốn tấp xe vào lề nhưng giờ bọn họ đang di chuyển trên tuyến đường cao tốc, dừng lại nửa chừng không an toàn.

"Không thể nào, bọn họ đâu dám lừa tôi." Cung Tuấn nhíu mày, lại mò mẫm lọc cọc leng keng gì đó, người ở bên kia đầu dây im lặng một lát, chợt lên tiếng: "Simon?"

"Còn biết cả tên tiếng Anh của tôi." Cung Tuấn nheo mắt: "Chẳng lẽ đây chỉ là một chiếc điện thoại hiện đại bình thường chứ không phải đồ cổ ở toà thành Venus như lời ban tổ chức nói?"

"Venus?" Người kia lại lên tiếng: "Cậu thật sự tên là Simon?"

"Không phải anh đã biết rồi sao?" Cung Tuấn không tìm tòi ra, đơn giản bèn hỏi đối phương: "Ai thuê anh lừa gạt tôi thế?"

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì." Từ giọng nói của đối phương, ai cũng có thể nhận ra người này đã bị chọc cáu kỉnh. Cáu kỉnh? Cung Tuấn cụp mắt, hắn còn cáu hơn, mua nhầm đồ giả, còn hớn hở mang về định khoe cho Cung Sơn Nam xem.

Thiếu chút nữa đã bị ông già nhà mình cười thối mặt.

Vì thế hắn cũng không khách sáo, lạnh nhạt nói thẳng: "Tôi có thể trả cho anh gấp mười, chỉ cần anh nói ra tên của đối phương. Nếu anh đến gặp tôi trong đêm nay, giải trình toàn bộ sự việc các người mưu tính, tôi đảm bảo sẽ nâng giá lên thêm mười lần nữa."

Đối phương đáp liền: "Thần kinh."

"..."

Cung Tuấn bình tĩnh cúp máy.

"Cậu chủ, không tra xét xem người kia là ai sao? Với thế lực của nhà họ Cung..." Tài xế nơm nớp lo sợ, trong mắt người ngoài, cậu chủ của bọn họ luôn có vẻ hoà nhã lịch thiệp, đối nhân xử thế hết sức dịu hiền. Nhưng thật ra hắn không phải loại thân thiện dễ gần, nhân từ tốt bụng gì, trái lại, lòng nhẫn nại của hắn có giới hạn, đặc biệt là trước những kẻ có mưu đồ xỏ lá hắn, hắn chưa từng bỏ qua.

"Bỏ đi." Cung Tuấn phủi tay ném chiếc điện thoại trở lại hộp, đặt nó dưới sàn xe: "Coi như hôm nay bước nhầm chân ra đường."

"..." Bình thường cậu chủ chả bao giờ tin tử vi tướng số, hắn đã nói vậy có nghĩa là...

Điều tra! Điều tra ra tên quỷ hút máu đó! Mặt mũi tên họ gia thế dòng tộc! Tra! Tra cho rõ! Lật cả trái đất này lên cũng phải tra cho bằng được!

Mấy ngày sau đó, Cung Tuấn vùi mình trong phòng đọc sách, hoàn toàn không bước chân ra đường.

Cung Sơn Nam sầu héo mòn chân tóc, ngoắc tài xế qua hỏi: "Hôm đi tiệc đó cậu chủ đã gặp tiểu thư công tử nào mà sau khi về nhà, nó thành ra như thế?"

Tài xế thành thật khai báo: "Cậu chủ đấu giá được một chiếc điện thoại đời cũ..." Tiếp theo đó, anh ta kể lại đầu đuôi mọi chuyện, khiến Cung Sơn Nam nghe như sét đánh ngang tai: "Cái gì?! Hội triển lãm đồ cổ tòa thánh Venus?! Ai cho nó thiệp mời-..."

"Ngài." Tài xế buột miệng, vô tội nhìn gân xanh trên trán ông chủ giật bình bịch: "Cậu chủ còn gọi vào số của một tên quỷ hút máu nào đó, nói đến đây, con mèo đen..."

Cung Sơn Nam không nghe nổi nữa, vì ông sực nhớ đến một chuyện không vui vẻ gì cho lắm. Ông quay về phòng mình, lục lọi trong ngăn kéo, sau khi trông thấy thiệp mời dự party bể bơi do nhóm cậu ấm kinh đô tổ chức, rốt cuộc đã phát hiện mình đưa nhầm thiệp cho Cung Tuấn. Có lẽ tấm thiệp mời dự hội triển lãm đồ cổ đó là do một ông chủ đối tác nào đó đã nhét cho Cung Sơn Nam, chỉ là lúc Cung Sơn Nam nhận lấy thiệp mời, nào có ngờ nó lại trở thành chấp niệm để Cung Tuấn nhốt mình trong phòng đọc sách đến tận bây giờ!

Cung Sơn Nam ngửa mặt lên trời lẳng lẳng rớt nước mắt. Vậy cơ hội ẵm cháu của ông lại nhảy ra một quãng xa mới? Người tự tay đẩy cơ hội đi chính là ông?

Đột nhiên ông nghĩ đến lời Trương chân nhân nói, sau chuyến đi này, hoa đào của Cung Tuấn sẽ xuất hiện.

Hoa đào đâu?!

Có mỗi cái điện thoại kia thôi!

Cung Sơn Nam tức anh ách, hoảng hốt suy nghĩ, lẽ nào Trương chân nhân này là thầy bói mù, là phường gian tặc lường lận chúng sinh? Không thể nào, trông rất tiên phong đạo cốt mà!

"Trương chân nhân đâu?" Cung Sơn Nam gọi điện thoại cho thư kí, thư kí là người chịu trách nhiệm tiếp đãi, chăm sóc cho Trương Tam Long khi lão ta đang ở đây. Vừa hay thư ký cũng đang tìm Cung Sơn Nam, nghe vậy anh ta bèn hớt hải nói: "Bay rồi!"

"Bay?!"

"Bay đi rồi thưa ông chủ." Thư ký thở hồng hộc, có lẽ là đang chạy đến đây để báo cáo: "Trương chân nhân nhận được tin báo, đồ đệ của lão ta gặp tai nạn bất thình lình, đang trong tình trạng nguy hiểm nên lão đã vội vàng bay ra khỏi sân nhà chúng ta, chạy tới chỗ đồ đệ rồi! Lão còn nhắn gửi cho ông chủ năm chữ, nhờ tôi nói giúp!"

Cung Sơn Nam căng thẳng: "Năm chữ gì?"

"Có duyên sẽ gặp lại."

"..."

Đậu má!

Lẽ nào ông bị lừa thật rồi sao?!

Vậy con trai của ông thì thế nào? Ai sẽ cứu nó?

Cung Sơn Nam cúi đầu tuyệt vọng, nhìn lá rơi bên thềm mà thấy tiêu điều xác xơ.

Hôm đó, Cung Tuấn chui ra khỏi phòng đọc sách, ngồi vào bàn ăn, định cho cha mình một điều bất ngờ, lại phát hiện không thấy cha ăn cơm.

"Cha tôi đâu rồi?" Hắn hỏi người làm trong nhà, thấy hai mắt buồn tủi ai oán của đối phương, bỗng nhiên có cảm giác mình là tội đồ nhân loại (?). Hắn gắp một miếng gà hầm, thầm nghĩ, rồi, cha hắn lại giở trò cũ nữa rồi.

Người làm có vẻ khá ấm ức, tủi thân nói: "Cậu chủ, cậu có thấy gì không?"

"...Còn lải nhải vô ích thì tháng này chị không có tiền thưởng đâu nhé."

Người làm lập tức đứng thẳng, lau nước mắt vô hình, nghiêm túc lại: "Tóc của ông chủ đã bạc đi nhiều rồi."

Bàn tay gắp gà của Cung Tuấn khựng lại: "Sau đó?"

"Cậu nên để ý đến nguyện vọng của ông ấy một chút." Người làm trong nhà đều là nhân viên thâm niên, có kinh nghiệm làm việc tại nhà họ Cung từ mười năm trở lên, cũng hiểu được phần nào chấp niệm của ông chủ nhà bọn họ: "Coi như là giả cũng được, cho ông ấy toại nguyện, cậu hãy thoát kiếp độc thân đi."

Cung Tuấn liếc đối phương: "Coi bộ chị chê tiền thưởng thật rồi."

Nói thì nói vậy, sau khi ăn cơm xong, hắn vẫn ghé qua phòng ba mình để thăm nom. Ngoài người làm ra, trong nhà hắn chỉ có hai người đàn ông đi ra đi vào, mẹ hắn đã mất khi sự nghiệp của cha chỉ vừa khởi sắc, đả kích này dằn vặt người đàn ông trung niên đó đến tận bây giờ. Ông cô đơn buồn tủi, chỉ còn có một đứa con là hắn, làm sao hắn không quan tâm đến cha được.

Chỉ là chuyện cha ấp ủ quá hoang đường, ban đầu hắn còn khuyên nhủ, càng lâu dần hắn càng bất lực, cuối cùng...

Cung Tuấn nhìn qua khe cửa phòng, thấy bóng lưng cha già nằm trên giường, chăn kéo qua mông, im ắng không tiếng động.

Sao hắn không thấy tóc bạc trên thái dương cha được chứ? Hắn lại chẳng mù.

Cung Tuấn quay về phòng đọc sách vào lúc nửa đêm, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cũ kĩ trên bàn.

Hoa văn trên lớp sứ trơn nhẵn phản chiếu tia sáng mờ nhạt từ ngọn đèn bàn yếu ớt, tản ra sắc cam mơ hồ và vị cổ điển phảng phất.

Cung Tuấn đi đến gần chiếc điện thoại, cầm ống nghe lên, bắt đầu quay số.

"Xin chào."

"..."

"Quỷ hút máu cũng bị câm à?"

"Câm bà nội hàng xóm nhà cậu."

Cung Tuấn: "...Anh có cần phải mắng phức tạp vậy không?"

"Há." Vẫn là giọng nói lanh lảnh chứa sự mỉa mai lạnh nhạt vang lên ở đầu dây bên kia, nhưng lần này Cung Tuấn không có tâm tư đôi co với đối phương, hắn nói nhanh: "Chuyện chúng ta bàn với nhau vào buổi chiều còn tính không?"

Người kia im lặng một lúc, giễu cợt: "Chuyện gì?"

"Anh giả làm bạn trai tôi." Hắn mân mê xấp giấy trên bàn, cầm bút nguệch ngoạc vài đường kẻ vằn vện: "Chỉ cần còn tính, tôi trả anh gấp mười."

"Số khác đi."

"Hai mươi?"

Ngươi kia đột nhiên nuốt ừng ực như đang khát nước lắm, Cung Tuấn cũng không tò mò, quỷ hút máu mà, có điều quỷ này uống tiền nhanh hơn thôi.

"Hai mươi là đủ đúng không? Vậy..."

"Cậu có cho tôi cũng không xài được." Người kia lười biếng nói, chất lượng của ống nghe kiểu cũ rất tốt, tốt đến độ Cung Tuấn cảm giác như có cái móc câu nhỏ cào nhẹ lên đầu quả tim, khiến hắn nhíu mày: "Tại sao?"

"Chúng ta không sống cùng thời không."

Người ở đầu dây bên kia thở hắt một hơi, có vẻ không hứng thú với lời đề nghị của hắn, còn chê: "Vả lại tôi cũng không cần tiền, tôi là quỷ hút máu mà, cậu đang mặc cả với một con quỷ hút máu đấy, đừng có lấy những giá trị tầm thường che mắt phàm nhân ngốc nghếch các người hấp dẫn một Huyết tộc cao quý chứ?"

"Thế anh không thích à?"

"Nực cười, ai mà không thích tiền?"

".." Cung Tuấn thầm nghĩ may mà hắn đang gọi điện thoại, nếu đối mặt với người kia, chắc hắn đã không nhịn được chiếu tướng đối phương.

"Nhưng tôi vẫn giữ câu nói cũ, cậu trao đổi bằng thứ khác đi." Quỷ hút máu hàm súc đúc kết.

Cung Tuấn suy nghĩ một chút, thò tay lấy một quyển sách trên giá xuống. Tiêu đề sách là "Cẩm nang tán đổ cục cưng hư hỏng", nội dung ở hàng thứ hai mươi trong trang số năm là:

"Em có thích thứ càng to và nóng hơn không?"

Quỷ hút máu: "?!"

"Ta có cả núi vàng thỏi được nung từ dung nham địa ngục." Cung Tuấn gật gù: "Theo logic tiến hoá tâm lý thì đúng là cầm vàng sướng tay hơn cầm tiền."

Người kia dập máy.

Phải gọi đến cuộc thứ ba, Cung Tuấn mới thuyết phục được đối phương thoả hiệp: "Anh chỉ cần trò chuyện với ba tôi một lát, nói mình vừa gặp đã yêu tôi, muốn hẹn hò với tôi qua điện thoại trong thời gian này là được."

Người nọ cười lạnh: "Cậu ưu tú bao nhiêu mà đòi tôi yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên?"

"Cứ quyết định thế đi." Cung Tuấn cũng không cung cấp thêm thông tin cho đối phương, hắn cho rằng người này biết hắn còn có một cái tên khác là Simon thì hẳn đã điều tra về hắn rồi: "Số tài khoản của anh là bao nhiêu? Tôi chuyển khoản luôn."

Quỷ hút máu chần chừ một lúc, cuối cùng cũng chịu đọc số tài khoản cho hắn biết.

"Cảm ơn đã giúp đỡ." Ít nhất là trong thời gian sắp tới, Cung Sơn Nam sẽ không phải phiền não nhiều, Cung Tuấn chắc mẩm ích lợi, định chuyển khoản cho đối phương ngay, lại chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.

"Anh tên gì?"

"..."

"Không dám nói? Sợ tôi điều tra ra thân phận thật?"

"...Trương Triết Hạn."

Đối phương cười cợt: "Cậu có biết khi hỏi tên một con quỷ, và trao quyền sử dụng tên của cậu cho nó đại biểu điều gì không?"

Nhưng qua một lúc lâu sau vẫn không ai trả lời.

Cung Tuấn gục bên bàn, ngủ quên lúc nào không hay.

Vì để cha mình có thể sống cuộc sống người già bình yên nên Cung Tuấn quyết định chuyển khoản cho Trương Triết Hạn ngay vào sáng hôm sau. Tiếc là hắn không tìm được số tài khoản của người này trên ngân hàng online, đành bảo tài xế lái xe tới trụ sở ngân hàng tại trung tâm thành phố.

Tài xế lắm chuyện một tí: "Cậu chủ, cậu chuyển tiền cho ai mà thần thần bí bí vậy?"

Cung Tuấn: "Quỷ hút máu."

Tài xế: "..." Có thật! Quỷ hút máu hôm đó là có thật!

Đến cổng ngân hàng, Cung Tuấn không để ý đến ánh mắt hoảng loạn của tài xế, nhanh nhẹn đi đến quầy dịch vụ giao dịch tiền bạc. Hắn ghi chép thông tin cho nhân viên giao dịch, bảo đối phương tra giúp thêm vài thứ có thể công khai về Trương Triết Hạn, nhưng sau khi kiểm tra xong, vẻ mặt nhân viên hơi kì lạ.

Ngân hàng này đã có lịch sử tồn tại hơn hai trăm năm, cho dù là tài khoản từ thời cụ cố nhà họ Cung cũng có thể kiểm tra được, nhưng nhân viên có vẻ xoắn xuýt lắm, hỏi ra mới biết là tài khoản mang tên Trương Triết Hạn này đã dừng hoạt động từ năm 1879.

Cung Tuấn nheo mắt: "Còn có thêm thông tin gì nữa không?"

Nhân viên e dè nói: "Không còn... Vậy, vậy quý khách còn muốn chuyển tiền không?"

Hắn suy nghĩ một lát, gật đầu: "Chuyển đi."

Sau khi rời khỏi ngân hàng, Cung Tuấn gọi điện thoại cho vài người bạn nhờ đối phương điều tra thông tin về hội triển lãm đồ cổ, chiếc điện thoại cũ tại toà thánh Venus cùng với Trương Triết Hạn, sau đó lên xe về nhà.

Trước cổng nhà, hai chiếc Lincoln đen nhánh đỗ ở bãi cỏ đối diện cổng nhà khiến Cung Tuấn chú ý, hắn chần chừ một lúc, sai tài xế thả mình ở cổng, rồi đi đường vòng leo qua bức tường rào, thành công "lẻn" vào nhà mình trước ánh mắt không nói nên lời của vệ sĩ và bảo vệ quan sát camera.

Hắn chui thẳng vào phòng đọc sách, muốn gọi điện thoại cho quỷ hút máu kia, định nói bóng gió gài hàng đối phương tự khai ra ngọn ngành, nhưng bất kể có ấn số như thế nào, hắn cũng không gọi được đối phương.

Hắn tưởng là hết pin, bèn sạc pin cho điện thoại, sau đó ngồi bên cạnh đọc sách đến trưa.

...

"Sao cậu không nhấc máy?"

Một cậu bé tóc ngắn, mắt xanh môi hồng ôm búp bê bông ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cửa sổ. Thấy người đàn ông tóc dài ngang vai đang ngồi ngẩn người cạnh chiếc điện thoại rung chuông, cậu bé nghiêng đầu nhìn y, ngây thơ khó hiểu: "Điện thoại đã rung ba lần rồi ạ."

"Cậu sợ người gọi không đủ tiền trả phí cuộc gọi."

Đối phương khẽ cúi đầu, vén mớ tóc mái loà xoà lên vành tai, khẽ nhếch môi mỉm cười: "Không có cuộc gọi nào là hoàn toàn miễn phí mà."

Cậu bé gật đầu, cái hiểu cái không: "Cậu sợ người đó hết tiền ạ?"

Người tóc dài gật đầu.

Sợ hắn chết.

Trương Triết Hạn liếc nhìn chiếc điện thoại, chống cằm chán chường nằm ườn ra ghế như một con mèo đang tắm nắng.

Mỗi lần gọi đến, người gọi sẽ phải trả một khoản phí gọi là "tinh lực", nói đơn giản chút chính là sức sống của con người.

Chỉ vài cuộc điện thoại sẽ khiến người gọi thấy mệt mỏi buồn ngủ, nhưng nhiều cuộc điện thoại liên tục có thể sẽ làm cho đối phương tử vong trong tĩnh lặng.

Hết Chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net