Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù biết "Cung Tuấn" mà Trương Triết Hạn nhắc tới không phải là mình, nhưng lòng Cung Tuấn vẫn hơi khó chịu, không phải hắn khó chịu vì người này có sức ảnh hưởng tới Trương Triết Hạn, mà là thái độ hạ thấp bản thân của y.

Mặc dù chỉ mới quen biết y không tới nửa tháng, hắn vẫn có thể cảm giác được Trương Triết Hạn là người tốt, tuy là có đôi lúc tính tình hơi thất thường, nhưng giới hạn đạo đức và tam quan rất vững, rõ ràng là phi nhân loại, lại có thể đối xử bình đẳng giống loài hơn cả con người trong xã hội.

Chẳng phải sách cổ thường nói, xưa nay Huyết tộc là chủng tộc cao quý, luôn kiêu ngạo và tự cao, coi bản thân đứng đầu chuỗi thức ăn, không muốn thua kém bất kỳ loài nào sao? Bây giờ nhắc tới tên "Cung Tuấn" kia, Trương Triết Hạn lại không tiếc đưa hắn lên mây, bản thân như cỏ lay dưới bùn, giống như... "Cung Tuấn" là một đấng bề trên, còn Trương Triết Hạn là tín đồ của hắn vậy.

Không biết tại sao, Cung Tuấn cảm thấy người này không phải loại người tốt lành gì.

Nhưng nếu Trương Triết Hạn đã coi tên đó là bề trên, Cung Tuấn cũng không tiện bép xép, bèn cúi đầu hỏi y: "Chúng ta nói tới chuyện cô con gái ở tiệm cơm đó đi. Có phải mọi việc chưa kết thúc hay không?"

Hắn còn nhớ tới cái chết kỳ lạ của tên mặt trắng và râu quai nón, thậm chí những gì gã Incubus Rider kia tiết lộ cũng như lời báo trước về một câu chuyện chẳng hề êm xuôi. Nếu cung điện dưới lòng đất kia chỉ đơn giản là một giáo đình cũ, cô gái mèo kia cũng chỉ là một yêu tinh bình thường, chẳng chờ tới lúc hắn và Trương Triết Hạn tới đây mới phát hiện, những thợ săn tuần tra quanh khu vực này đã phá án từ lâu.

Hai người bọn họ không có thể chất hút xác, cũng không phải nhân vật chính của truyện trinh thám dài kì, làm gì đi bừa một chỗ đã phát hiện hàng tá manh mối như vậy?

"Cậu không cần để ý tới chuyện này, nó thuộc về vấn đề của phi nhân loại, sẽ có tổ chức tới dọn dẹp." Trương Triết Hạn không quan tâm lắm: "Chuyện cậu cần làm bây giờ là nhanh chóng theo tôi về nhà, tôi cần phải thăm nom Tiểu Nữu nhà tôi."

Nhắc tới Tiểu Nữu, dòng suy nghĩ của Cung Tuấn chợt bị cắt ngang, nghĩ tới "đứa con" thân yêu của Trương Triết Hạn, hắn hơi sững sờ một lát.

Không biết mẹ của Tiểu Nữu là ai nhỉ?

Hắn chưa nghe Trương Triết Hạn nhắc tới người này, chẳng lẽ là đã bỏ đi?

Dọc đường vắng lặng, sương mù bủa vây, vì tránh cho bầu không khí trở nên gượng gạo, Cung Tuấn đánh bạo hỏi Trương Triết Hạn: "Tôi có thể hỏi về... mẹ của Tiểu Nữu được không?"

Nói xong, hắn rút đầu lưỡi, rất muốn vả cho mình một cái, nếu Trương Triết Hạn đã không nhắc tới tức là không muốn nhớ, hắn tự tìm đường chết quật chuyện buồn của người ta lên như vậy, đúng là bất lịch sự.

Chẳng qua, điều khiến Cung Tuấn bất ngờ là Trương Triết Hạn không hề khó chịu, nghe hắn nói tới chuyện này, y chỉ nhướng mày một cái: "Đã qua đời từ lâu rồi."

"Ồ..." Hắn đúng là vô duyên.

"Đó là một người phụ nữ ngốc nghếch." Không biết nhớ tới chuyện gì, Trương Triết Hạn cười khẽ, ánh mắt nhu hòa hẳn đi: "Một người phụ nữ vì tình yêu bất chấp tất cả, cho dù táng thân biển lửa cũng không hối hận, một khi yêu là yêu hết mình, tuyệt không quay đầu."

Nói xong, y liếc nhìn Cung Tuấn: "Đó cũng coi như là gene di truyền của nhà bọn tôi, nhưng đến đời tôi thì lại biến dị, cho nên tôi không giống bọn họ."

Nhìn vẻ dịu dàng thoáng lướt qua gương mặt y, tim Cung Tuấn hẫng một nhịp. Xem ra Trương Triết Hạn rất yêu thương mẹ của Tiểu Nữu, nhưng bọn họ không chung sống hạnh phúc với nhau, ít nhất từ giọng điệu của y, hắn có thể nghe ra người mà mẹ Tiểu Nữu yêu là một người khác chứ không phải y, cũng vì tình yêu với người đó mà bỏ nhà ra đi, hoặc là vùi thây đất lạnh mà không tiếc cái giá nào.

Hắn chần chừ, đã lỡ hỏi tới chuyện nhà người ta, cớ gì không hỏi thêm: "Vậy anh và Tiểu Nữu là... ruột thịt sao?"

"Tất nhiên! Cậu có gì nghi ngờ sao?" Trương Triết Hạn nheo mắt, đột nhiên búng nhẹ vào trán Cung Tuấn: "Tiểu Nữu là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này, ai dám đụng tới nó là đụng vào vảy ngược của Trương Triết Hạn đây!"

Nói xong, y nghi ngờ: "Mà cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Không... không có gì!" Cung Tuấn lắc đầu, đánh trống lảng: "Tôi cũng chỉ còn một người thân duy nhất ở thế giới của mình, không biết tôi đi rồi, cha tôi sẽ như thế nào..."

"Cậu yên tâm, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm được cách cho cậu quay về thế giới cũ." Trương Triết Hạn nói chắc nịch, rồi quay đầu nhìn con đường tối tăm phía trước, khó khăn tránh khỏi một cái khe rãnh dưới chân, lẩm bẩm: "Chỉ là không biết đến lúc đó cậu có còn muốn về hay không thôi..."

Có thể dời sức chú ý của Cung Tuấn ra khỏi chuyện giáo đình dưới lòng đất kia khiến Trương Triết Hạn thở phào, cũng không nghĩ rằng sự hiểu lầm của Cung Tuấn về "đứa con ruột" Tiểu Nữu của mình càng thêm sâu sắc. Sau khi hai người quay về khách sạn, trong lúc Cung Tuấn nằm xuống ngủ bù một lúc, Trương Triết Hạn lẳng lặng đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng thị trấn bị sương mù bao phủ bên ngoài.

Thị trấn tĩnh lặng như hộp nhạc đóng kín, thỉnh thoảng có vài người tất tả chuẩn bị cho buổi bán sớm hoặc là vội vàng giao hàng cho ai đó, bầu không khí se lạnh lúc sắp hừng đông làm cho bọn họ run lên, chà xát hai tay, thở ra một hơi khói trắng như mây.

Trong tay Trương Triết Hạn gấp một chú bướm giấy nhỏ, chờ tới lúc Cung Tuấn trở mình, y thả chú bướm ra ngoài, xuyên qua những nhánh cây xanh rì bên cạnh nhà trọ, vỗ cánh bay về phía phương xa.

Hy vọng là dị cục Rome sẽ xử lý được chuyện này.

Cung Tuấn đoán đúng, việc của con yêu tinh mèo kia chẳng đơn giản chỉ là câu chuyện trả thù loài người, đòi "công bằng" cho phi nhân loại. Trương Triết Hạn tin chắc rằng yêu tinh mèo chỉ là một con rối, khi y dùng dây thừng vô hình trói chặt cô ta, cô ta không chết, chỉ bị triệu hồi về nơi cô ta thuộc về - nếu y đoán không sai, đó chính là sào huyệt của những lũ kền kền ăn xác thối nấp trong bóng tối kia.

Người của chính phủ cũng đã nhúng tay vào, y và Cung Tuấn đều không tiện ở lâu, tốt nhất là...

Cộp cộp cộp!

Tiếng đập cửa bất thình lình vang lên khiến Cung Tuấn giật mình, vô thức xoay người kéo chân trùm lấy Trương Triết Hạn, nhưng khi hắn vừa nhúc nhích đã bị một bàn tay bịt kín miệng, sau đó Trương Triết Hạn lẳng lặng kéo hắn vào tủ quần áo, đóng kín cửa, cài then cẩn thận.

Cung Tuấn: "..." Có cảm giác như vừa rơi vào một bộ phim kinh dị.

Hắn cố mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn Trương Triết Hạn với ánh mắt đầy dấu chấm hỏi, Trương Triết Hạn chỉ ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, im lặng quan sát cảnh tượng bên ngoài cái tủ.

Trong tủ tối om nên ánh đèn cam nhạt lập lòe ở căn phòng trọ gần như là điểm sáng duy nhất. Qua khe tủ nhỏ hẹp, Cung Tuấn cố quan sát xem chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy người ngoài cửa gõ vài cái mà không ai đáp, bèn mở cửa đi vào trong, chuyện chẳng có gì đáng nói nếu như đó không phải là cô gái yêu tinh mèo ban nãy bọn họ gặp trong giáo đình bỏ hoang!

Lúc này cô ta vẫn mặc bộ quần áo dính máu như trước, tóc tai rũ rượi, tay chân trắng bệch, môi đỏ như máu, vội vã xông vào phòng tìm kiếm hai người bọn họ.

"Người đâu?"

Có ai đang đứng bên ngoài hành lang, vì khuất cánh cửa nên Cung Tuấn không thể thấy rõ ràng hình dáng của đối phương. Nhưng từ giọng điệu ra lệnh này, hắn cho rằng đó là cấp trên của yêu tinh mèo, thậm chí là kẻ đã thao túng cô ta giết người rồi thành lập đội quân thây ma.

"Ở đây, chắc chắn là ở đây! Vẫn còn mùi của bọn chúng mà!"

Cô gái mèo nhất mực khẳng định mình không sai, chạy lung tung tìm khắp nơi, nhưng không tới gần cái tủ quần áo này. Không thấy được ai, cô ta sốt ruột quýnh quáng, chợt xoay người quỳ xuống van vái: "Thánh tử đại nhân, em đảm bảo những gì em vừa nói là thật, em không dám dối gạt ngài nửa phần! Xin ngài hãy tin em!"

Người kia không nói gì, cô gái mèo càng sốt ruột, chỉ vào chiếc váy bị cháy sém của mình: "Đó là một tên Huyết tộc dơ bẩn, dám phản bội phi nhân loại, cấu kết với loài người làm những chuyện tội ác tày đình! Chỉ cần ngài cho em thời gian, em sẽ tìm được chứng cứ, chứng minh sự tồn tại của y là thật..."

"Câm miệng!"

Người kia lạnh lùng quát, cô gái mèo run lên, vẻ mặt kinh hãi tột độ, hoảng loạn lắp bắp: "Em, em không dám..."

Bụp!

Một tiếng động nặng nề vang lên, đầu của cô ta nổ tung ngay tức khắc, máu huyết văng tung tóe khắp sàn nhà, bắn lên chiếc chăn trắng tinh còn hơi ấm.

Tiếng thét chói tai phát ra từ trong thân thể của cô ta, ngay sau đó, Cung Tuấn nhìn thấy một cái bóng đen dán dưới sàn nhà tiến tới gần cô gái, dần dần nuốt chửng, thôn phệ thi thể cô ta một cách sạch sẽ.

Là sạch sẽ, không để lại một dấu vết nào, như một người háo hức trước món ăn khoái khẩu, liếm sạch không chừa một giọt súp trên đĩa.

Cả căn phòng lại tinh tươm như ban đầu, ngay cả chăn đệm cũng được "liếm" hết, nếu không phải trong phòng vẫn còn mùi máu tanh quẩn quanh không tán, có lẽ Cung Tuấn đã tưởng những gì mình vừa thấy chỉ là ảo giác.

Người hắn cứng đờ, không cần Trương Triết Hạn nhắc, hắn cũng biết là mình không thể nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt nhìn cái bóng kia lùi dần ra cửa. Chờ cánh cửa đóng lại, hắn vẫn chưa thể bình tĩnh được, vẫn nhìn chằm chằm nơi cô gái vừa chết một lúc lâu.

Cảm nhận được thân thể Cung Tuấn bất động, Trương Triết Hạn rụt tay về, sợ hắn ngộp, bèn mở cửa ra ngoài, vung tay tẩy trừ mùi xú uế.

Không khí thoáng đãng tràn vào phổi giúp Cung Tuấn hồi phục thật nhanh, hắn nhìn ra cửa với vẻ kinh ngạc: "Đó là... thứ gì vậy?"

"Shadow." Trương Triết Hạn thấp giọng đáp, trong mắt lộ chút kiêng dè: "Một Shadow tồn tại trên năm trăm năm, hàng hiếm, rất bổ dưỡng."

Cung Tuấn: "..."

"Nhưng tên đó vừa nuốt một thi thể người trưởng thành..." Hắn chậm rãi nói, nhìn sàn nhà trống trơn, càng cảm thấy thế giới này thật hoang đường: "Anh không kinh tởm sao...?"

"Tởm thì tởm, nhưng thứ đó đúng là bổ, tiếc là với sức tôi thì không nuốt nổi, cũng không có khẩu vị nặng như thế." Trương Triết Hạn nhún vai, bảo Cung Tuấn thu dọn hành lý: "Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ."

Cung Tuấn tò mò: "Tên đó còn quay lại?"

"Tôi không biết, nhưng tốt nhất là chúng ta nên rời khỏi đây, tránh cho đêm dài lắm mộng."

Hai người nhanh chóng khởi hành, chờ tới lúc mặt trời mọc, bọn họ đã bỏ xa thị trấn, đi tới một vùng biển với hằng hà sa số bãi đá ngầm.

Đứng trước mặt biển mênh mông, sóng xô bờ cát, ngửi được vị mằn mặn sảng khoái chỉ có ở nơi này, Cung Tuấn thở dài một hơi, vươn vai tập thể dục vài cái.

Trương Triết Hạn không để ý tới hành vi "trông có vẻ ấu trĩ" của hắn, chỉ cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện tất cả thuyền bè đều được neo tại cảng chứ không ra khơi, y nhíu mày.

"Này, đừng có đứng ở đó, nguy hiểm lắm!"

Một tiếng quát chát chúa vang lên từ sâu trong đất liền, Cung Tuấn giật mình quay đầu, thấy có vài người mặc quần áo thổ dân đang đứng ở lùm cây xa xa, vẫy tay gọi hắn vào đó.

"Đi thôi." Sức nặng đè lên vai hắn, Cung Tuấn không xoay lại cũng biết chú mèo đen kiêu ngạo đã an vị trên vai mình, hắn nhìn mặt biển phẳng lặng ở sau lưng, xách hành lý tiến về phía những người thổ dân kia.

Hết Chương 25


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net