Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Theo những gì tôi biết về Siren, đó là những thực thể sống xa bờ, có tiếng ca đặc biệt, quyến rũ những thủy thủ trên tàu, sau đó kéo bọn họ xuống biển nấu một bữa tiệc."

Đó là kiến thức mà Cung Tuấn đọc được từ sách vở, hắn không dám áp dụng tại thế giới này, chỉ mỗi vị "quỷ hút máu" trước mắt hắn đã khác hẳn so với ma cà rồng trong nhận thức của hắn, cho nên hắn đoán chừng Siren ở đây cũng sẽ có khác biệt.

"Không, Siren ở đâu cũng như nhau cả thôi, đều là một đám sinh vật thích ăn thịt sống, uống máu tươi, nhất là máu thịt của loài người." Trương Triết Hạn lắc đầu, ngoe nguẩy cái đuôi to xù lông: "Chỉ là lần này quả thật chúng đã bị oan."

"Tại sao anh chắc chắn như thế?"

"Lúc cậu được đám người làng kia cung phụng, tôi có nghe bọn họ nói chuyện." Trương Triết Hạn thấp giọng: "Bọn họ kể về những cái chết lạ lùng trong làng trong hai tháng gần đây, cũng là thời gian sau khi Siren xuất hiện."

Bây giờ Trương Triết Hạn có hình mèo, cho dù là mèo của "công tước Sesbas" hàng rởm thì cũng chỉ là một con mèo, mèo không thể nói chuyện, cũng không sợ mèo tiết lộ bí mật lung tung. Y vểnh tai nghe ngóng được một vài chuyện thú vị, ví dụ như thi thể dân chài không đầu ở khu rừng ngập mặn phía đông nam làng chài hay là xác chết khô quắt của hai mẹ con góa phụ cuối thôn, về bóng người khổng lồ di chuyển trong đêm chuyên săn lùng người có máu thơm hoặc là những cái vảy to lớn đột ngột xuất hiện ở gần cổng làng...

Tức là ngoài những cái chết dưới nước ra, còn có những người trên bờ, nếu là Siren làm thì con Siren này phải có hai chân mới bước lên bờ được.

Theo như ký ức truyền thừa, Trương Triết Hạn chưa từng nghe thấy loài Siren nào có thể trích bỏ đuôi cá, biến hóa thành chân người thật, trừ phi là chuyện đồng thoại hoang đường.

"Ý anh là trên cạn còn có một tên thủ phạm khác?" Cung Tuấn tò mò: "Tại sao anh dám chắc những người chết dưới nước cũng là do tên này giết chứ không phải Siren?"

"Có chắc hay không, đêm nay chúng ta tới chỗ ướp xác của làng chài này là biết." Tai mèo phe phẩy đuổi con muỗi vo ve đi xa, lười biếng ngáp một cái: "Nhưng chỉ là thỏa mãn sự hiếu kỳ thì tôi đề nghị cậu đừng xen vào chuyện này."

"Xen, xen chứ, phải xen!" Cung Tuấn vội chồm tới vuốt mèo, thành khẩn kính dâng: "Trời sinh tôi đây mang nghiệp quả phải nhúng tay vào chuyện của người khác, nếu không lòng này ngủ không yên!"

Cứ thế, chờ tới khi mọi người trong làng đã ngủ, hai bóng đen một người một mèo lẳng lặng rời khỏi căn nhà thuê, lén lút băng qua con đường mòn bằng ván ép trong làng, chạy tới chỗ ướp xác của dân làng.

Theo tục lệ của làng chài này, hễ ai mất thì sẽ được thả xác xuống biển coi như thủy táng, người nào có chút tiền thì đưa lên lò hỏa thiêu trên thị trấn, gói tro cốt về đã là xa xỉ, mà đa số những người chết bất đắc kì tử kia đều là gia đình đơn thân hoặc sống một mình, vốn dĩ đều sẽ được ném xuống biển.

Nghe nói do công tước Sesbra dặn dò giữ xác bọn họ lại nên mới có phòng ướp xác này, theo lời công tước nói, những người này chết oan, chắc chắn sẽ quay lại kéo theo người chết thay, nên để bọn họ ra đi êm đềm, không nên tùy ý vứt xác người như thế.

"Không ngờ tên công tước này cũng mê tín ghê." Cung Tuấn không nhịn được lẩm bẩm, thứ cần đề phòng là hung thủ hại chết nạn nhân chứ không phải là hồn ma bóng quế của bọn họ, nếu không bắt được tên hung thủ đó, chẳng bao lâu nữa, cái phòng ướp xác này sẽ phải mở rộng gấp đôi.

Trương Triết Hạn liếc hắn, chẳng biết là thán phục tinh thần bất khuất hy sinh để thỏa trí tò mò hay là thái độ bâng quơ hồn nhiên của Cung Tuấn. Đáng lẽ y sẽ không bước vào vũng nước đục này, nhìn những cái chết của người dân ở đây, Trương Triết Hạn đoán rằng hung thủ không chỉ có một người, y và mấy người dân chài này cũng không liên quan tới nhau, chẳng việc gì mà y phải để ý.

Nhưng không biết tại sao khi bước vào mảnh đất này, Trương Triết Hạn luôn cảm thấy mệt mỏi, không thích tự đi đường, không muốn biến thành hình người, như có một ma lực nào đó kéo y nằm nhoài tại chỗ, ăn mòn ý chí hoạt động của y.

Trương Triết Hạn kiên quyết không thể làm một con mèo mắc chứng chướng ngại vận động được, vậy nên đêm nay y định đi một mình đi thăm dò thực hư mọi chuyện.

Chỉ là y không an tâm khi bỏ Cung Tuấn ở lại phòng một mình.

Hai người chạy ra cổng sau của ngôi làng, chẳng mấy chốc đã thấy được một căn nhà gỗ nhỏ ở phía đông nam. Đây chính là lối duy nhất vào khu rừng ngập mặn kéo dài tới vài cây số duy nhất của khu vực này, cũng vì ở đây từng có người chết nên hầu như không ai bén mảng tới, chỉ có thi thể được cất chứa ở đây, ướp bằng đá lạnh để tránh hư hao.

Trương Triết Hạn giơ móng vuốt chỉ về phía căn nhà gỗ nhỏ: "Chắc là nơi đó."

Căn nhà gỗ nằm im lìm trong bóng tối, chướng khí mù mịt, gió lạnh từng trận, rất có không khí nhà ma điển hình, làm lòng người tê tái.

Tất nhiên là không có ai canh gác.

Hai người lẻn vào phòng ướp xác mà không mất bao nhiêu công sức, cũng thấy được mấy chiếc quan tài lớn nằm bất động trong phòng cùng với bầu không khí giá rét băng hàn. Cung Tuấn xoa hai cánh tay, quan sát bốn phía, phát hiện trong này không có gì để thắp sáng, cuối cùng vẫn là Trương Triết Hạn vung tay thắp một ngọn lửa màu xanh lục lơ lửng giữa căn nhà.

Thêm phần hiệu ứng rụng rời tay chân.

Bọn họ nhìn khắp nơi, đếm được bảy chiếc quan tài trong phòng, ngoài vài người chết dưới biển ra, tất cả những người còn lại đều được đặt ở đây, nhưng hình như số lượng không nhiều như bọn họ nghĩ, hoặc là...

Trong một cái quan tài không chỉ có một cái xác.

Như là chứng thực cho suy nghĩ của mình, Cung Tuấn ngồi xổm xuống, rút một thanh kim loại mỏng ra, bắt đầu cạy nắp quan tài.

Trương Triết Hạn: "...Không ngờ đây mới là nghề nghiệp chuyên môn của cậu."

"Quá khen, quá khen!" Cung Tuấn hớn hở: "Không chỉ là quan tài, tôi còn mở được cửa nhà mồ, từng vào phòng tích trữ tro cốt siêu độ của nhà chùa ở chỗ tôi."

Trương Triết Hạn: "..." Có gì hay mà khoe?

Cậu có ngủ được trong quan tài giống Huyết tộc hay không? Hừ.

Tiếng "rắc" nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch của phòng ướp xác, Cung Tuấn và Trương Triết Hạn nhìn nhau một cái, cẩn thận mở nắp quan tài ra. Dưới ánh sáng màu lục nhạt quái quỷ u ám, bọn họ trông thấy ba cái xác được xếp chồng lên nhau, da dẻ sưng phình, tay chân phù thũng, vì tóc tai che mặt nên không nhìn rõ là nam hay nữ, chỉ biết cả ba người này đều không mặc quần áo, chỉ khoác một lớp lá cây mỏng, có lẽ là vì nhiệt độ phòng lạnh và tác dụng của lá cây này nên thi thể không hề bốc mùi, còn giữ được độ tươi ở một mức độ nhất định.

Bọn họ lại bật nắp những chiếc quan tài còn lại, phát hiện tình trạng thi thể cũng không khác là bao.

Trên người nạn nhân không có vết thương nào, chỉ là khi Cung Tuấn lấy can đảm dùng một nhánh cây đẩy tóc của bọn họ ra, thấy được gương mặt kinh sợ của bọn họ, hắn cũng giật mình một chút. Mắt của những người chết đều lồi ra ngoài, trừng trừng tròn xoe như thể trước khi chết đã gặp phải cảnh tượng rùng rợn gì đó, thậm chí có người há hốc mồm cứng đờ, nước dãi chảy ra ướt sũng quan tài, vẻ mặt hết sức kinh hoàng, hãi hùng tột độ.

"Xem ra bọn họ đều đột tử vì sợ." Cung Tuấn kết luận: "Thứ gì có dọa bọn họ tới mức này?"

"Siren." Trương Triết Hạn ngáp một cái.

"Không phải anh đã nói Siren không giết bọn họ sao... Khoan đã, ý anh là vì nhìn thấy Siren nên bọn họ hoảng sợ, sau đó có kẻ ra tay sát hại bọn họ?" Cung Tuấn trầm ngâm: "Nhưng bọn họ chết vì sợ mà? Có gì đó mâu thuẫn ở đây!"

"Không có gì mâu thuẫn cả, đúng là vì thấy được Siren nên bọn họ sợ hãi mới đột tử, chỉ là sự xuất hiện của Siren không phải nguyên nhân mấu chốt, mà là mồi lửa." Trương Triết Hạn giải thích suy luận của y: "Điều tôi không hiểu là có chủng tộc nào có thể mê hoặc được lòng người, làm cho người dân chài ở đây tự nhủ với lòng mình, khi Siren xuất hiện là lúc bọn họ phải bỏ mạng."

"Nghe có hơi giống ám thị." Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn ngồi xổm xuống nhìn y: "Ám thị là một loại phương thức gửi gắm ý nghĩ, mong muốn của mình tới người khác một cách bí mật, để bọn họ thụ động tiếp thu, sau đó hình thành tư tưởng dù cho người bị tiếp thu có muốn hay không. Cũng giống như anh đi thôi miên người khác không được ăn cà rốt, nếu ám thị của anh đủ mạnh, người đó sẽ thật sự không ăn cà rốt trong vô thức."

"Thế thì là thuật thôi miên." Trương Triết Hạn liếc hắn: "Ở chỗ của cậu đẻ ra nhiều khái niệm phức tạp thật."

"Bọn tôi không có phép thuật thì đành chịu." Cung Tuấn cười cười: "Nhưng nếu không được thân chủ cho phép, ám thị ở chỗ tôi là phạm pháp."

"Ở đây cũng là phạm pháp, vậy nên kẻ nào to gan dám tới đây thôi miên người dân chài vùng này?"

Theo suy nghĩ của y, có lẽ hung thủ đã thôi miên dân chài, nói cho bọn họ biết, nếu xúi quẩy gặp phải Siren, chắc chắn bọn họ chỉ có một con đường chết. Mà thuật thôi miên của hung thủ đã đạt tới mức độ thượng thừa, hoàn toàn khống chế được ý thức của người dân, làm cho bọn họ tự giác "chết đi" khi gặp Siren.

"Con người không thể tự nín thở tới chết được, nếu não thiếu không khí ở một mức nhất định, sẽ tự gây hôn mê để bảo toàn tính mạng." Cung Tuấn nhíu mày: "Nếu giả thuyết của anh là thật thì tên hung thủ này không chỉ thôi miên, tôi nghĩ là hắn còn động tay động chân với thực phẩm mà người dân ăn uống."

Trương Triết Hạn gật gù, vừa định nói tiếp, chợt y vểnh tai lên: "Có người sắp tới!"

Cung Tuấn lập tức đóng nắp quan tài, tìm chỗ nấp đi, chỉ là vì trong phòng này ngoài quan tài, thi thể và đống băng đá ra, không còn một chỗ khuất nào. Phòng chỉ có một cửa vào duy nhất, không có cửa sổ, càng không có cửa sau, bảo hắn chạy đi đâu trốn?

"Chỉ còn một cách!"

Trương Triết Hạn liếc Cung Tuấn, vung móng mèo: "Vào quan tài!"

Cung Tuấn: "..."

Cạy nắp quan tài đã là xúc phạm tới nơi yên nghỉ của người ta, Trương Triết Hạn còn muốn chiếm nhà người ta!

Cạch.

Cánh cửa phòng ướp được mở ra từ bên ngoài, vài bóng người nhao nhao đi vào, có kẻ cầm đèn, người cầm gậy, phía sau là mấy tên cường tráng vạm vỡ, vừa đi vào là lập tức khiêng bốn chiếc quan tài ra ngoài.

"Cẩn thận, đều là thứ mà công tước cần, đứa nào bất cẩn làm hỏng, tao cho đi chầu trời!"

Một giọng nói ồm ồm vang lên, kèm theo tiếng bước chân nặng nề, có người nói liến thoắng cái gì đó, còn có người lẩm bẩm đọc những câu nói vô nghĩa, nghe có vẻ giống chú nguyền gì đó.

"Anh cả, làm xong đợt này là chúng ta sẽ có thù lao đúng không?"

"Gấp cái gì, mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta và ngài công tước vẫn còn rất dài, sớm muộn gì ngài ấy cũng gọi chúng ta tới..."

"Hay là thôi đi? Tôi cảm thấy chuyện này... không bình thường! Lần nào tới đây tôi cũng thấy rờn rợn!"

"Ý chú mày là muốn kết thúc công việc tại đây? Được, nôn số tiền tao trả thay cho mày ở sòng bạc ra, chúng ta cắt đứt mọi thứ!"

"Không, không, ý tôi không phải thế..."

"Không phải thì lo mà làm nốt đi! Nói nhiều làm gì, thật là!"

Có vài kẻ gằn giọng hằn học, như là không hài lòng về thái độ của đồng bọn. Sau khi bọn chúng tranh cãi vài câu, cũng đã khuân những chiếc quan tài tới điểm tập kết.

"Hình như quan tài này nhẹ hơn bình thường!" Một tên liếc nhìn cái quan tài trên tay, cảm giác bên trong chỉ có một thi thể, tên khác lại nói: "Chắc toàn là con nít, có gì đâu mà lạ!"

"Cũng đúng..."

"Xếp hàng lên tàu, chúng ta xuất phát, sắp muộn giờ rồi!"

Bốn chiếc quan tài được xếp lên khoang chứa hàng trên chiếc thuyền khổng lồ, không bao lâu sau, neo được nhổ lên, chiếc thuyền chở hàng bắt đầu rời bến.

Nếu bây giờ Cung Tuấn và Trương Triết Hạn mở nắp quan tài ra, sẽ thấy không chỉ có bốn chiếc quan tài mà bọn họ thấy đang ở đây, mà còn có vô số quan tài khác nằm chật kín hết khoang.

Cả khoang chứa hàng chỉ có một thứ - quan tài.

Hết Chương 27


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net